Adeline không cần từ chức, vị trí thủ tịch lại còn được củng cố hơn.
Lúc duy trì cuộc họp của các nhà thiết kế cao cấp, tâm tình của Lâm Tư Viễn rõ ràng không tốt lắm: "Đừng tưởng các vị trở thành nhà thiết kế cao cấp là tài giỏi lắm, cũng không được dương dương tự đắc vì thiết kế được một tác phẩm xuất sắc, các vị còn kém các bậc thầy thật sự mười vạn tám ngàn dặm!"
Thiết kế ra một tác phẩm xuất sắc đã dương dương tự đắc... Tiêu Tiêu cảm thấy sau lưng mát lạnh, lời này dường như là nói mình, ngẩng đầu nhìn quanh, quả nhiên có vài ánh mắt liếc tới.
Trong số những nhà thiết kế ở đây, tất cả đều đã trở thành nhà thiết kế cao cấp một năm trở lên, chỉ có Tiêu Tiêu là người mới. Thành tích của người mới quá mức nổi bật đích xác không phải chuyện tốt gì đối với các tiền bối, Tiêu Tiêu quyết định sắp tới phải thấp giọng một chút.
Khủng hoảng danh dự của LY được giải trừ, sếp Nghiêm muốn lập công chuộc tội lúc trước, mượn thế của Lam Mạc Như hùng hổ giầy xéo Paula một hồi, cuối cùng cũng làm Chu Thái Nhiên lộ ra nụ cười. Tuy nhiên trong sự kiện lần này, năng lực giải quyết vấn đề của ông ta rõ ràng yếu hơn La Dự, cuối cùng hội đồng quản trị quyết định đề bạt La Dự lên ngồi chiếc ghế phó tổng giám đốc đã bỏ trống hơn nửa năm.
La Dự thăng chức, từ sếp bé biến thành sếp to, có thể nói là đường làm quan rộng mở. Vừa mới nhậm chức, chủ tịch đã giao cho hắn việc chuẩn bị cho kì họp thường niên. La Dự rất cần mẫn, vài ngày đã đưa ra phương án.
"Nghe nói họp thường niên năm nay sẽ đưa ra mấy giải thưởng, tiền thưởng cũng được nâng cao". Trong phòng may đo cao cấp, trợ lí Sofi của Adeline nhỏ giọng thì thầm với Tiêu Tiêu. Khóe miệng Sofi có một nốt ruồi, lúc cười nhìn giống các bà mối trong phim, vừa nhìn đã biết là người tọc mạch.
Là nhiệm vụ đầu tiên sau khi thăng chức, phó tổng giám đốc La dùng mọi biến pháp làm cho cuộc họp thường niên thật là trọng thể. Nhờ vẫn kiêm giám đốc nhân sự và tài vụ nên đề án tăng tiền thưởng nhanh chóng được thông qua.
"Thật không? Năm ngoái nhà thiết kế minh tinh được thưởng ba trăm ngàn, năm nay có thể nâng cao lên bốn trăm ngàn không?" Tiêu Tiêu hai mắt phát sáng, mặc dù rất muốn khiêm tốn một chút, nhưng thành tích của cô năm nay quả thật tương đối xuất sắc, có cơ hội nhận được giải nhà thiết kế minh tinh.
Sofi lắc đầu: "Không chỉ thế, là năm trăm ngàn!"
"Năm trăm ngàn!" Một nhà thiết kế khác bên cạnh không nhịn được than thở: "Sếp La thật là hào phóng".
Đồng thời lại có chút hối hận, năm nay không nên chỉ vùi đầu kiếm thêm bên ngoài, nên nhận vài bộ để nêu cao tên tuổi mới đúng.
Nhà thiết kế minh tinh là một giải thưởng được trao trong cuộc họp thường niên cuối năm của LY, nhằm khuyến khích nhà thiết kế đổi mới, nâng cao danh tiếng, chủ yếu được bình xét dựa trên thành tích và tác phẩm nổi tiếng trong năm.
Năm ngoái giải này được trao cho nhà thiết kế chiếc váy vẩy bạc của LY, bởi vì chiếc váy này được những ba vị minh tinh điện ảnh quốc tế mặc trong những trường hợp khác nhau, còn được truyền thông đưa ra so sánh với nhau, mang đến hiệu ứng quảng cáo rất tốt cho LY.
"Tôi đoán lần này nhà thiết kế minh tinh chắc chắn là cô". Sofi nói thành khẩn. Là trợ lí sự vụ của Adeline, kì thực cô ta tương đương với trưởng phòng may đo cao cấp, quản lí sự vụ hành chính của phòng may đo cao cấp và làm một số việc vặt vãnh cho Adeline, quyền lực lớn, tin tức cũng linh thông.
"Khó mà nói được, thiết kế chủ lực của chị Thường Hân năm nay rát đắt khách, còn cả trang phục nam của Vương Thành Phi lượng tiêu thụ cũng phá kỉ lục". Đã quyết định phải thấp giọng, Tiêu Tiêu vội vàng khiêm tốn một chút.
Sofi cười cười ý tứ sâu xa, nốt ruồi bên khóe miệng khẽ rung rung: "Cô có thể cố gắng tranh thủ một chút".
"Sao cơ?" Tiêu Tiêu không hiểu lắm, giải thưởng này là cao tầng chọn ra, biết tranh thủ thế nào?
Mấy ngày sau Tiêu Tiêu liền biết cái gọi là tranh thủ nghĩa là thế nào.
La Dự lần lượt gọi mấy nhà thiết kế đến văn phòng phó tổng giám đốc nói chuyện, hai ngày sau đến lượt Tiêu Tiêu. Theo lời Sofi nói, những người được gọi vào đều là ứng cử viên, sếp La phải xem biểu hiện của mỗi người hế nào.
Không thể không nói, La Dự đích xác là một nhân tài làm lãnh đạo, bất cứ sự kiện nào cũng có thể lợi dụng lôi kéo người khác, như giải minh tinh đã nâng cao tiền thưởng lần này chẳng hạn.
"Lần trước còn nói chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau, giờ mới vài ngày mà cả hai đã cùng thăng chức rồi, cô nói xem đây có phải là bát tự hợp nhau không?" La Dự cười ha ha nói đùa với Tiêu Tiêu.
Lời này nghe là lạ, Tiêu Tiêu khẽ nhíu mày: "Thế anh và Tần Á Nam chắc là bát tự không hợp".
La Dự dừng lại một chút, chậm rãi bật cười: "Sao, cô ấy nói với cô rồi à?"
Một năm trước, hắn được biết phó tổng giám đốc sẽ từ chức nên đã bắt đầu chuẩn bị cho việc tranh đoạt vị trí này, sắp đặt cơ sở ngầm ở các bộ phận, Tần Á Nam chính là một trong số đó.
"Nói cái gì cơ?" Tiêu Tiêu giả bộ hồ đồ.
Mọi người ngầm hiểu mà không nói, nếu nõi rõ sẽ không hay ho cho lắm, La Dự lấy ra danh sách ứng cử viên đặt lên trên bàn: "Chuyện công việc, không có ai giúp ai, mọi người đều hợp tác cùng có lợi".
Lúc trước La Dự còn nói muốn cô làm tai mắt, bây giờ Tiêu Tiêu chỉ ra Tần Á Nam là tai mắt trước kia của hắn, ám chỉ làm tai mắt cho hắn không có chỗ tốt gì, La Dự liền lập tức đổi giọng, biến thành hợp tác cùng có lợi.
"Sếp La thật sự xem trọng tôi quá". Tiêu Tiêu không hề muốn hợp tác cùng có lợi với La Dự, có thời gian làm việc này không bằng đến chơi vẽ cậu bé bọt biển với Triển ca ca còn hơn.
"Lần này có ba ứng cử viên nhà thiết kế minh tinh, cô, Thường Hân và Vương Thành Phi. Thường Hân vẫn thể hiện rất tốt, theo thông lệ là nên cho cô ấy, người ta cũng là nhà thiết kế kì cựu rồi. Có điều năm nay cô cũng mở lối đi riêng, một mình một chiến trường, lãnh đạo còn đang do dự..."
La Dự dừng lại, lẳng lặng nhìn Tiêu Tiêu.
Đây là chờ cô cúi đầu thần phục hả? Tiêu Tiêu không sao nghĩ được, người này cần gì hao hết tâm tư lôi kéo mình chứ? Tính ra thì mình còn không có trọng lượng bằng Thường Hân mà.
"Ha ha, cô đừng căng thẳng, hôm nay gọi cô lên chỉ để nói chuyện một chút". La Dự thả lỏng thân thể dựa vào lưng ghế, sau khi thăng chức văn phòng của hắn cũng được thay đổi, so với chiếc ghế trước kia, chiếc ghế bọc da của phó tổng giám đốc này rõ ràng thoải mái hơn rất nhiều. Hắn thở phào một hơi, chuyển giọng sang nói việc nhà: "Sang năm là cô cũng hai mươi lăm rồi, đã có bạn trai chưa?"
"Có rồi, cực kì đẹp trai!" Dạo này Tiêu Tiêu rất thích nghe người khác hỏi vấn đề này, không dễ gì kiếm được một gã bạn trai tốt như vậy, nếu không có chỗ khoe khoang thì sợ là cô sẽ nghẹn chết.
"Thế à". Nụ cười của La Dự vẫn không thay đổi: "Cậu ấy làm gì? Có tốt với cô không?"
"Là một bác sĩ, rất tốt với tôi. Nhưng mà quản quá nhiều, không cho tôi ăn dầu mỡ, buổi tối mười giờ phải ngủ, quá muộn không cho tôi tự về mà nhất định phải đưa, quả thực giống như cha tôi vậy". Tiêu Tiêu ra vẻ đau khổ, trong mắt lại toàn là hạnh phúc.
"Thế thì tốt quá. Như vợ tôi và tôi thì không có tiếng nói chung gì. Ngày nào cô ấy cũng chỉ biết đến phim truyền hình và con, hoàn toàn không để ý đén tôi. Niềm vui duy nhất của tôi chỉ có công việc". La Dự nói hơi mất mát.
Tiêu Tiêu cảm thấy đề tài này dường như không phù hợp lắm: "Phụ nữ chăm con rất vất vả, anh nên hiểu cho chị nhà". Cô khuyên một câu có lệ, định kết thúc cuộc nói chuyện.
Ánh mắt La Dự lấp lánh, đưa tay cất danh sách đi: "Có những phụ nữ lấy sự nghiệp làm trọng, có phụ nữ lại lấy gia đình làm trọng, tôi cũng không hiểu lắm. Cô hẳn là người trọng sự nghiệp, nếu được giải nhà thiết kế minh tinh sẽ rất có lợi cho sưh phát triển sau này".
"Được giải là may mắn, không được là số mệnh. Tôi vẫn là một người mới, có nhận được giải hay không cũng không sao". Tiêu Tiêu nhún vai, dù sao sau khi trở thành nhà thiết kế cao cấp, tiền lương của cô cũng đã tăng lên ba mươi ngàn, sau này còn phải làm trang phục may đo cao cấp, riêng chi phí thiết kế đã rất cao rồi, cũng không thiếu năm trăm ngàn này.
La Dự khẽ nhíu mày.
Ra khỏi văn phòng phó tổng giám đốc, Tiêu Tiêu nhớ lại những lời của La Dự, càng nghĩ càng thấy không đúng. Buổi tối lúc ăn cơm liền nhắc tới chuyện này với Triển Lệnh Quân.
"Hắn đột nhiên nói với em chuyện vợ hắn là muốn làm em thông cảm với hắn, sau đó kéo gần quan hệ sao?" Tiêu Tiêu không hiểu lắm, liền hỏi bác sĩ Triển tinh thông tâm lí học.
Triển Lệnh Quân uống một ngụm trà, hai mắt hơi tối đi: "Thủ trưởng là đàn ông than vãn gia đình bất hạnh, vợ chồng không hòa thuận, đó là một tín hiệu nguy hiểm".
"Cái gì?" Tiêu Tiêu há hốc mồm: "Ý anh là hắn muốn động tay động chân với em hả?"
"Theo mô hình tư duy của người bình thường, cấp dưới thường có một sự ngưỡng mộ tự nhiên đối với thủ trưởng có chỉ số thông minh bình thường, làm việc có bài bản. Đàn ông thành đạt đã kết hôn thổ lộ với phụ nữ về cuộc hôn nhân bất hạnh của mình, một số cô gái có ý đồ hoặc tâm trí non nớt sẽ cảm thấy có thể thừa cơ, như vậy chuyện kế tiếp sẽ trở nên hợp lí". Triển Lệnh Quân đưa đũa gắp trộm miếng thịt Đông Pha trong bát Tiêu Tiêu nhét vào miệng mình.
"Mẹ nó..." Tiêu Tiêu muốn chửi thề, nhớ ra mình phải duy trì hình tượng trước mặt bạn trai liền chuyển giọng: "Hắn bị thần kinh à? Có năm trăm ngàn mà cũng dám trả giá, đúng là quá xem thường người ta rồi".
"Khụ..." Triển Lệnh Quân đột nhiên bị sặc miếng thịt Đông Pha.
Tiêu Tiêu vội đưa khăn giấy cho anh ta, bị Triển Lệnh Quân trừng mắt nhìn liền cười mỉa: "Em nói đùa ấy mà. Thế em làm thế nào bây giờ? Đi tìm Teddy tố cáo à?"
"Không có bằng chứng, em tố cáo thế nào? Người ta hoàn toàn có thể nói là tán dóc". Nhìn bộ mặt tức giận của Tiêu Tiêu, Triển Lệnh Quân đưa tay chọc một cái. Lớp mỡ đã mỏng hơn rất nhiều, khuôn mặt gần như đã khôi phục, không còn sưng vù như lúc đầu nữa mà chỉ mũm mĩm như trẻ con, ngược lại càng thêm vài phần đáng yêu. Thảo nào lại bị trau già dòm ngó.
"Vậy thì không làm gì được à?" Tiêu Tiêu không ngờ một người chính trực như mình cũng bị sếp dòm ngó, hơn nữa còn trong lúc nhan sắc tệ hại nhất nữa, đúng là chó cắn áo rách.
"Tiên lễ hậu binh, không tiếp lời hắn, đến công ty nói nhiều về anh. Nếu hắn còn dám nói gì, anh sẽ dẫn Lý Manh đến đánh hắn một trận". Triển Lệnh Quân nói hời hợt.
Dẫn Lý Manh đến đánh hắn một trận... Đánh hắn một trận,... Đánh...
Tưởng anh là quý ông lịch thiệp cơ mà? Tiêu Tiêu đột nhiên có nhận thức mới về Triển Lệnh Quân.
***
Mấy ngày trước, Chu Sảnh đang bám theo Tần Á Nam lại tình cờ phát hiện Tiêu Tiêu, chuyển sang bám theo Tiêu Tiêu đi đến Tang Du. Căn cứ kinh nghiệm chia rẽ li gián đám phụ nữ nhiều năm, cô ta phán đoán chính xác mục tiêu là Liêu Nhất Phàm đi một mình một hướng. Mấy ngày nay cô ta nghĩ mọi biện pháp tiếp cận Liêu Nhất Phàm, cuối cùng bắt chuyện được trong một quán mì trên đường Đông Ngung.
"Xin hỏi có phải cô biết Tiêu Tiêu không?" Chu Sảnh cười tủm tỉm hỏi, không cần đối phương cho phép đã ngồi xuống.
"Cô là..." Liêu Nhất Phàm cau mày.
"À, tôi là bạn học cũ của nó, nhưng bây giờ nó chặn số của tôi rồi..."
Rất nhiều tình bạn đều được thành lập trên nền tảng nói xấu người khác. Một kẻ thù chung có thể nhanh chóng kéo gần khoảng cách giữa hai bên, Chu Sảnh rất hiểu điều này.
***
"Tiêu Tiêu, em biết chuyện gì không? Vụ án bán lại bản vẽ được xét xử rồi". Triệu Hòa Bình lên phòng may đo cao cấp đưa nguyên liệu, tán dóc với Tiêu Tiêu vài câu.
"Thế à, em không biết". Bởi vì chiếc váy của Lam Mạc Như quá nổi tiếng, bây giờ có không ít khách hàng chỉ đích danh Tiêu Tiêu thiết kế, dạo này Tiêu Tiêu bận tối tăm mặt mũi, còn phải tranh thủ thiết kế đồng phục cho hội nghị thượng đỉnh. Ngoài một chút thời gian ăn cơm tối với Triển tiên sinh, có thể nói hàng ngày không hề có thời gian cho giải trí, cũng không chú ý đến những chuyện khác.
"Hôm qua anh vừa gọi điện thoại cho Á Nam". Triệu Hòa Bình thở dài: "Tình hình đối với cô ấy rất bất lợi".
Công ty trang phục của Chu Sảnh vốn đã khởi nghiệp bằng cách làm hàng nhái, đối với chuyện kiện cáo bản quyền vẫn có một bộ phương pháp đối phó hiệu quả. Công ty này khăng khăng là mình bị nhà thiết kế lừa, bởi vì LY còn chưa công khai hai mẫu trang phục đó nên họ cũng không thể biết được là có phải ăn cắp ý tưởng hay không, tất cả trách nhiệm đều bị đẩy sang người nhà thiết kế bán mẫu cho họ.
Mà nhà thiết kế đó chính là Tần Á Nam.
Không biết có phải cố ý hay không, việc này nhanh chóng lan truyền trong LY. Mọi người đều rất thổn thức, cũng có người thông cảm với Tần Á Nam nhưng đa số đều e ngại những thủ đoạn này. Một bản thiết kế bán hai lần, hạu quả phải đối mặt quá mức nghiêm trọng, không cẩn thận sẽ thân bại danh liệt, khuynh gia bại sản, sau này mọi người vẫn nên thành thật thì tốt hơn.
Phán quyết của tòa án được đưa ra, hai bên đều không quá hài lòng nên tiếp tục kháng án. Việc này còn phải kéo dài một thời gian, có điều đây là việc của bộ phận pháp lí, các nhà thiết kế đều không còn quan tâm nữa.
Thoáng cái đã đến tất niên, LY bao nguyên một trung tâm hội nghị nhỏ để tổ chức họp thường niên.
Công ty thời trang họp thường niên cuối năm, đương nhiên không thể thiếu trình diễn thảm đỏ. Mỗi một nhân viên đều được yêu cầu mặc lễ phục dạ hội đi dự, ánh đèn lấp lánh, tiếng trống dồn dập, còn mời không ít hãng truyền thông tới tham gia.
Tỷ lệ nam nữ trong LY gần như là 1:1, cho nên khi đến họp, cơ bản mỗi người đều tìm một đồng nghiệp khác giới khoác tay nhau đi vào.
Tiêu Tiêu đã hẹn với Dương Tiếu, mặc lễ phục, trang điểm xong đi tới khu vực chờ đợi lại phát hiện bạn gái của Dương Tiếu đã đến.
"Anh còn muốn khoác tay phụ nữ khác? Không cho anh chạm vào phụ nữ khác!" Cô nàng vừa cao giọng quát vừa nhảy chồm chồm lên trở thành tiêu điểm của toàn bộ khu vực.
Bạn gái của Dương Tiếu là hai tháng trước người nhà giới thiệu cho, hai nhà môn đăng hộ đối, chuẩn bị sang năm kết hôn. Vẫn không nghe Dương Tiếu nhắc gì tới bạn gái của mình, mọi người còn tưởng là một cô gái tính tình điệm đạm hiền lành giống như cậu ta, không ngờ lại đánh đá như thế.
"Họp công ty không cho người nhà vào dự, mọi người đều có cặp..." Dương Tiếu đỏ mặt lên, tình cảnh này khiến cậu ta vô cùng khó xử, lại không biết phải làm thế nào.
"Người ta và anh giống nhau sao? Anh là người đã có bạn gái!" Bạn gái của Dương Tiếu vẫn không buông tha, kiên quyết bắt Dương Tiếu đi một mình vào.
"Anh đã hẹn đồng nghiệp rồi, em bảo chị ấy làm thế nào bây giờ?" Dương Tiếu bắt đầu bực mình.
Tiêu Tiêu nâng vạt váy đi tới: "Được rồi được rồi, đừng cãi nhau nữa. Tiếu Tiếu, cậu cứ đi đi, không cần để ý đến chị. Chị tìm một người khác là được mà".
"Hê hê!" Bạn gái của Dương Tiếu bật cười thắng lợi, khoanh tay chuẩn bị nhìn bọn họ đi thảm đỏ xong lại quay ra.
Dương Tiếu nắm chặt nắm đấm, trong mắt toàn là uất ức. Cậu ta không giỏi ăn nói, luôn nhẫn nhục chịu đựng, nhưng hôm nay cậu ta thật sự không nhẫn nhịn được nữa, cởi áo vét trên người ra ném mạnh xuống đất: "Tôi không đi nữa được chưa? Cô đã thỏa mãn chưa?"
Có một số nhân viên cảm thấy mình hình thức quá xấu nên không mặc lễ phục dạ hội, tránh một bên chờ chương trình cat walk kết thúc mới đi vào. Dương Tiếu lúc này mặc áo sơ mi, trà trộn vào trong đám người đó.
"Dương Tiếu, anh dám to tiếng với tôi hả?" Bạn gái phản ứng lại, quay sang định mắng Dương Tiếu nhưng lại không tìm thấy bóng dáng cậu ta đâu.
Tiêu Tiêu khó xử đứng ở chỗ cũ. Cô mặc một bộ lễ phục đính kim cương hoa lệ, chắc chắn phải đi thảm đỏ. Quay lại nhìn các đồng nghiệp nam khác, phần lớn đều đã có đối tác. Thế là cô chỉ có thể đi một mình giống như Adeline không ai dám chọc.
Tiếng nhạc vang lên, người dẫn chương trình bắt đầu đọc lời giới thiệu, nghi thức thảm đỏ lập tức bắt đầu. La Dự mặc một bộ âu phục màu xám bạc đi tới trước mặt Tiêu Tiêu, mỉm cười nói: "Anh đi với em".
"Oa, được đi cùng sếp La, đúng là may mắn!"
"Các sếp được đi trước, Tiêu Tiêu có thể giành được một vị trí tốt".
"Ai da, biết thế mình cũng không chọn đối tác vội, để đó chờ bắt sếp nào đi một mình".
Tiếng ồn ào hoặc hâm mộ hoặc châm chọc không ngừng lọt vào tai, không ai biết Tiêu Tiêu không hề muốn có may mắn này, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt hắn là lông tóc Tiêu Tiêu đã dựng đứng rồi: "Không cần..."
Lời từ chối lạnh lùng cứng rắn khiến khuôn mặt La Dự cứng lại, những người khác cũng rất khiếp sợ, không ngờ Tiêu Tiêu lại không biết điều như thế.
Bởi vì nhớ tới lời Triển Lệnh Quân nói, phản ứng đầu tiên của Tiêu Tiêu chính là từ chối, nói xong mới phát hiện mình từ chối quá dứt khoát. Xung quanh đột nhiên yên lặng, một giọng nói hơi tưng tửng từ sau lưng vang lên: "Tôi còn thiếu đối tác nữ, Tiêu Tiêu đi với tôi".
Đám người vang lên tiếng xuýt xoa, Tiêu Tiêu quay lại nhìn thấy Chu Thái Nhiên ăn mặc rất lòe loẹt. Áo sơ mi màu rượi vang phối hợp với bộ vét màu xanh đậm kẻ ca rô, tóc chải hất về phía sau, một sự kết hợp giữa dân chơi và doanh nhân thành đạt.
Tiêu Tiêu cười cười xin lỗi La Dự, sau đó không hề do dự khoác tay Chu Thái Nhiên.
Là chủ tịch, Chu Thái Nhiên đi vào đầu tiên, Tiêu Tiêu ngẩng đầu ưỡn ngực cùng anh ta bước lên thảm đỏ.
"Lệnh Quân nhờ anh phát cho La Dự dược phẩm thiến hóa học làm phần thưởng cuối năm". Chu Thái Nhiên giữ nụ cười tươi tắn, cùng Tiêu Tiêu chậm rãi đi. Trên thảm đỏ rất dài chỉ có hai người bọn họ, người ngoài hoàn toàn không nghe được tiếng nói chuyện.
"..." Tiêu Tiêu cố gắng ổn định bước chân, vẫy tay chào ống kính phía trước: "Cảm ơn chủ tịch Chu, tạm thời còn không cần phải thế".
Cùng lúc đó, hôm nay các chuyên gia trị liệu của hội sở Tang Du cũng tụ tập với nhau liên hoan tất niên. Mọi người ăn uống no say xong đến một quán KTV, đặt một phòng xa hoa quậy một trận.
Các bác sĩ đã nghiêm túc cả năm cuối cùng cũng có thể phóng túng một hồi.
Rượu được ba tuần, mọi người đều đã hơi tây tây, Tống Đường ôm micro gào khóc thảm thiết không buông tay, Lý Manh bật một lon bia, lớn tiêng snois: "Hôm nay ai cũng đều phải uống, đã cấm rượu cả năm, chỉ có ngày này để uống".
"Chỉ uống thì có gì vui, chúng ta chơi trò chơi đi!" Liêu Nhất Phàm đột nhiên nói.
"Chơi cái gì?" Mạc Tinh Tinh hứng thú, mọi người nghe thấy cô ta lên tiếng liền rên rỉ. Bất kể là chơi trò gì cũng không ai thắng được bác sĩ tâm lí.
"Chơi trò mạo hiểm". Liêu Nhất Phàm đã uống không ít, mắt lờ đờ nhìn Triển Lệnh Quân vẫn tỉnh táo khắc chế.
Triển Lệnh Quân nhấp một ngụm rượu: "Mọi người cứ thoải mái, nhưng phải giao kèo trước là không chơi hôn hay gì đó, tôi là người đã có gia thất".