Hai người nói chuyện trên trời dưới đất trong phòng nghỉ ngơi một hồi lâu, càng nói lại càng hăng say. Tiêu Tiêu phát hiện Triển Lệnh Quân rất khác mình, nhưng lại vô cùng hợp nhau.
Tiêu Tiêu: "Lúc đang học mà anh không tập trung thì thường nghĩ cái gì? Em thường nghĩ đến tiểu thuyết và phim truyền hình".
Triển Lệnh Quân: "Anh lúc nào cũng tập trung".
Tiêu Tiêu: "... Thế anh có bao giờ phải thi lại không?"
Triển Lệnh Quân: "Anh luôn đứng đầu lớp".
Tiêu Tiêu lặng lẽ xoay người, quay lưng về phái anh ta: "Tránh ra, em không nói chuyện với thánh học".
Triển Lệnh Quân buồn cười: "Em có bao giờ nhận được thư tình không?"
Nói đến thư tình, Tiêu Tiêu có thể tha hồ khoe khoang: "Đương nhiên là rồi, khi còn bé em cũng là cành hoa trong vườn trường, thư tình nhậ được có thể đóng thành sách xuất bản".
Triển Lệnh Quân nhướng mày: "Thế có bức thư nào tương đối đặc biệt không?"
Tương đối đặc biệt... Tiêu Tiêu chăm chú suy nghĩ một lát: "Đúng là có, thời cấp ba có một bạn trai thích em, lén viết cho em hai hộp thư tình to, nhưng em không được đọc bức nào, bởi vì lúc cậu ấy tốt nghiệp liền đốt hết đống thư tình đó, nói là tế bái tuổi thanh xuân đã mất đi. Các bạn học của em đều cảm thấy cậu ấy rất nặng tình".
"Nặng tình?" Khóe miệng Triển Lệnh Quân giật giật: "Đốt thư tình cho em để an ủi em ở trên trời linh thiêng à?"
"Cũng có thể". Tiêu Tiêu ôm trán, trước kia cô cũng cảm thấy rất thâm tình, rất cảm động, nhưng nghe Triển Lệnh Quân nói như vậy liền lập tức trở mùi.
Triển Lệnh Quân thở dài: "Bây giờ anh hơi hối hận rồi, lúc Dao Dao cho anh xem ảnh, anh nên đồng ý ngay". Nếu khi đó đã trở thành bạn trai của Tiêu Tiêu, cô sẽ không bị ốm vì thức đêm lo nghĩ, cũng sẽ không gặp tên Hàn Đông Vũ mà cô nằm viện cũng không chịu tới thăm kia.
Những lời sau đó chưa nói nhưng Tiêu Tiêu cũng nghe ra được, viền mắt không khỏi nóng lên. Cô chẳng lẽ không muốn biết Triển Lệnh Quân sớm hơn hay sao? Biết anh ta trước lúc anh ta mười bảy tuổi, ngăn cản anh ta và ca ca đi tham gia buổi diễn tấu ở Nhà hát Bạc đó: "Chuyện quá khứ không được hối hận, thậm chí em cũng không hối hận vì bị ốm. Có được tất phải có mất, đây chẳng phải triết kí của anh hay sao?"
Nếu không bị ốm, Tiêu Tiêu sẽ không ngộ ra, vẫn còn là cô bé bận rộn công việc, tính toán chi li trước kia, sẽ không thể hấp dẫn được Triển Lệnh Quân.
Triển Lệnh Quân nhìn cô, cười nhẹ nhàng.
Hai người nói chuyện đến tận lúc hết giờ làm, Triển Lệnh Quân đứng dậy đưa tay ra với Tiêu Tiêu: "Bây giờ anh có thể dắt tay em chưa?"
Tiêu Tiêu nhoẻn miệng cười, đặt tay mình vào trong bàn tay khô ráo ấm áp đó.
Mọi người vốn tưởng bác sĩ Triển yêu nghề thương thế chưa bình phục đã đi làm, lại thấy người này chui thẳng vào phòng nghỉ ngơi, ngồi trong đó đến hết giờ làm mới dắt bạn gái mặt mày hớn hở xuống lầu.
Tình yêu khiến người ta sa đọa!
"Nhất Phàm, không đi ăn cùng à?" Chuyên gia trị liệu tâm lí Mạc Tinh Tinh thay quần áo đi ra, nhìn thấy Liêu Nhất Phàm bước nhanh đi ra ngoài liền khoanh tay gọi lại.
"Tối nay mời ăn cơm mà sắp hết giờ mới thông báo, ai có thể sắp xếp kịp chứ". Liêu Nhất Phàm bất mãn nói: "Tôi đã nói với cha mẹ là sẽ về ăn cơm với họ".
Mạc Tinh Tinh lộ vẻ suy tư nhìn cô ta, gật đầu không nói thêm nữa.
Tống Đường ghé tới hất cằm chỉ bóng lưng cứng nhắc của Liêu Nhất Phàm, nhỏ giọng hỏi: "Thầy Mạc, cô ấy ăn nhầm thuốc nổ à?"
Bởi vì trình độ tâm lí học cao thâm của Mạc Tinh Tinh, Tống Đường luôn cảm thấy cô ta là một bán tiên, có thể biết được trong lòng người khác nghĩ gì, lúc rảnh rỗi còn lên tìm Mạc Tinh Tinh xem bói, vẫn gọi cô ta là thầy Mạc".
"Đa tình tự cổ không dư hận, mộng đẹp xưa nay khó tỉnh mà". Thầy Mạc để lại một câu bí hiểm như vậy, lắc đầu đi đến chỗ Lý Manh đang chờ bà chủ cho ăn.
Tiêu Tiêu nhìn mọi người đang chờ, trừ Liêu Nhất Phàm, các chuyên gia trị liệu khác và Điềm Điềm đều có mặt, mọi người vẫn rất nể mặt cô: "Mọi người muốn ăn gì?"
"Ăn lẩu!" Mọi người đồng thanh nói, xem ra là đã bàn bạc xong xuôi rồi. Như hôm nay trời trở lạnh, ban đêm gió lạnh đi ăn lẩu vốn chính là một chuyện hạnh phúc.
Tống Đường giơ tay: "Tôi có thể dẫn bạn gái đi cùng hay không?"
Tối nay vốn hắn hẹn bạn gái, dẫn đi ăn cùng có thể tiết kiệm được một bữa.
"Bác sĩ Tống, anh kiếm được nhiều tiền như vậy, tại sao vẫn bủn xỉn thế?" Điềm Điềm không nhịn được nói.
"Tiền của anh không phải gió thổi đến, là anh kiếm bằng từng tờ thực đơn dinh dưỡng, từng bữa đến nhà người ta nấu cơm đấy". Tống Đường trả lời chính khí lẫm liệt.
Một đám người náo nhiệt đi ra khỏi Tang Du, sau gốc cây ngô đồng không xa, Chu Sảnh mặc áo lông vũ màu đen nhìn Liêu Nhất Phàm đi ngượ hướng những người khác, mặt lộ vẻ suy tư.
"Tang Du, đây là nơi nào?" Chu Sảnh thoáng nhìn Triển Lệnh Quân dắt tay Tiêu Tiêu, cất bước đuổi theo Liêu Nhất Phàm.
***
Tin tức về Lam Mạc Như trên thảm đỏ truyền về trong nước dẫn tới một chấn động không nhỏ. Truyền thông nước ngoài khen ngợi chiếc váy này như nước thủy triều, nói đã cảm nhận được vẻ đẹp mị hoặc của phương đông.
Chu Thái Nhiên đang ở châu Âu, cảm xúc với truyền thông còn sâu sắc hơn, khẩn cấp liên lạc với công ty quản lí của Lam Mạc Như, hai bên thỏa thuận đạt được mục đích lăng xê. Gặp hai nhà thiết kế được Morard giới thiệu, Chu Thái Nhiên liền vội vã về nước, còn trợ lí của anh ta thì đến thành phố tổ chức liên hoan phim, gặp gỡ người đại diện của Lam Mạc Như.
Đến lúc Tiêu Tiêu thức dậy sau buổi tối ăn lẩu no nê liền phát hiện tin tức về Lam Mạc Như và chiếc váy đã bay rợp trời ngập đất.
"Lam Mạc Như trong bộ váy đỏ làm kinh diễm người đời, truyền thông nước ngoài gọi là nữ hoàng phương đông!"
"Phượng hoàng niết bàn, trang phục phương đông, tác phẩm dự thi của nhà thiết kế trẻ Tiêu Tiêu của LY vươn ra vũ đài quốc tế!"
Người thiết kế phượng hoàng niết bàn là Tiêu Tiêu, bởi vì còn thiếu bè dày, thiết kế may đo cao cấp trên hai trăm ngàn cần có đạo sư chỉ đạo, người kí tên đạo sư là Adeline.
Sau một đêm, những công kích nhằm vào Adeline đột nhiên biến mất, thay thế là những lời khen ngợi đối với LY. LY là thương hiệu cao cấp do người Trung Quốc lập ra, vẫn có địa vị siêu nhiên trong nước, là niềm kiêu ngạo của người trong nước. Bây giờ lại át hết các thương hiệu khác trên trường quốc tế, rất đáng đốt pháo chúc mừng.
Dân mạng cũng thảo luận sôi sục về việc này.
Răng Teddy: Đã nói từ lâu rồi, LY là báu vật của Trung Quốc ta mà.
Mắt sao trời: Dở à? Đó là công ty vốn nước ngoài.
Răng Teddy: Ai dở? Mở to mắt chó ra mà xem, người ta là công ty Trung Quốc xịn. Gửi kèm ảnh chụp thông tin công ty trên trang mạng của cục quản lí công thương.
Chân Teddy: LY vô địch, cẩu tặc Paula mau cút đi!
Đầu Teddy: Nghe nói thời gian trước những công kích nhằm vào LY đều do Paula đứng sau lưng giở trò.
Người qua đường ăn dưa: Thật không? Định tái diễn âm mưu thời kì vận động dương vụ, bóp chết công ty của dân tộc ta hay sao? Đả đảo Paula!
Dư luận tự dưng quay sang chống lại Paula.
Chi nhánh Paula Trung Quốc, chủ tịch đập tay xuống bàn: "Cái bọn Teddy này rõ ràng là seeder, tôi đã lệnh cho các anh phải tốc chiến tốc thắng, tại sao còn cho bọn chúng cơ hội cắn ngược lại?"
Trợ lí chủ tịch đầu đầy mồ hôi lạnh: "Rất xin lỗi, chúng tôi cũng không ngờ lễ phục của LY lại được hoan nghênh ở liên hoan phim như vậy".
Chủ tịch Paula tức giận đến ngứa răng, điện thoại trên bàn đột nhiên đổ chuông, đưa tay cầm lên, trong điện thoại vọng ra giọng nói cà lơ phất phơ của Chu Thái Nhiên: "Ai da, sếp Lý đấy à? Xin lỗi, chúng tôi làm quan hệ xã hội không biết vì sao lại làm ảnh hưởng đến các anh".
"Việc nhỏ thôi mà, mấy con chó cắn người lung tung, không có gì ảnh hưởng". Chủ tịch Paula ngoài cười nhưng trong không cười.
"Vậy thì tốt, vốn còn muốn giải thích với sếp Lý một chút, đúng là tôi lỗ mãng rồi. Một lát nữa tôi phải họp, lúc khác nói chuyện nhé".
Chu Thái Nhiên cười tít mắt nói rồi gác điện thoại, trả lại chiếc phong bì đựng đơn từ chức còn chưa bóc từ trong ngăn kéo cho Adeline.
"Lần này phải cảm ơn tác phẩm của Tiêu, sau này để cô ấy đến phòng may đo cao cấp làm việc, may sẵn cao cấp đã không còn thích hợp với cô ấy nữa". Adeline tiện tay xé nát lá đơn từ chức.
"Bà cứ việc quyết định". Chu Thái Nhiên tâm tình tốt đẹp, nhùn vai tỏ ý Adeline muốn sao cũng được.
Thiết kế cao cấp của Tiêu Tiêu rạng danh quốc tế, sau tìm sẽ có không ít người tìm cô đặt hàng, đích xác cũng không thích hợp làm trang phục may sẵn nữa.
##########
Teddy: Tiểu Nghệ, cậu nói không sai, có Tiêu Tiêu thì LY sẽ không đổ được.
Ca ca: Đương nhiên, tôi có nói sai bao giờ.
Teddy: Ừ, Tiểu Nghệ của chúng ta giỏi nhất.
Adeline đã đi chợt quay lại: Chủ tịch Chu có quan hệ rất tốt với em dâu của cậu đấy!
Teddy:...