Bởi vì thể diện, sau khi xuất viện Tiêu Tiêu liền nói với đồng nghiệp là bệnh của mình đã khỏi, uống thuốc cũng lén uống, vì vậy
tất cả mọi người đều cho rằng cô là một người khỏe mạnh.
”Cuộc sống ở châu Phi rất khổ, các cô gái trong công ty đều không muốn
đi. Nhưng tôi hi vọng cô hiểu rõ, cô là một nhà thiết kế, thiết kế chính phải đi chụp cùng, đó là tố chất chuyên nghiệp mà cô nên có“. Lâm Tư
Viễn nghiêm mặt nói.
Lần trước Lâm Tư Viễn đến châu Phi lấy ý tưởng, nữ trợ lí của hắn sợ
cháy nắng nên cũng nói mình dị ứng tia tử ngoại, thế là bị hắn trực tiếp sa thải. Cho nên lúc này nghe thấy Tiêu Tiêu đưa ra lí do tương tự, hắn lập tức nổi giận.
Tiêu Tiêu không còn cách nào khác, chỉ có thể đến nói với giám đốc hành chính La Dự.
Bởi vì lúc trước đã làm hồ sơ thành toán bảo hiểm, bộ phận nhân sự biết
cô bị bệnh gì, La Dự là giám đốc phụ trách nhân sự và tài vụ cũng biết
rõ tình hình này.
”Chuyện điều tra thực ra đã có manh mối, cô không cần lo lắng. Việc chụp ảnh ngoại cảnh vốn đã được định trước, lúc này chỉ đạo nghệ thuật cũng
không phải cố ý làm khó cô, chỉ là trùng hợp thời gian thôi. Ông ấy lúc
nào cũng nói năng như vậy, cô cũng không phải không biết“. La Dự khuyên
bảo cô mấy câu, làm lãnh đạo cấp trung nhiều năm như vậy, khả năng vỗ về cấp dưới vẫn rất ổn.
”Nhưng mà anh cũng biết bệnh của tôi, bác sĩ đã nói nếu lộ ra dưới ánh
mặt trời sẽ rất nguy hiểm“. Tiêu Tiêu cau mày nói. Kì thực cô cũng rất
muốn đi chụp ảnh cùng, nếu ở trong nước hoặc các nước phía bắc, chắc
chắn cô sẽ đi ngay không hề do dự, nhưng đó là châu Phi!
”Tôi sẽ báo lại tình hình này cho chỉ đạo, hay là cô đi tìm bác sĩ chủ
trị lấy xác nhận mang về, như vậy tôi cũng dễ nói với bọn họ“. La Dự lộ
vẻ hòa nhã hiếm thấy.
Tiêu Tiêu lập tức thoải mái hơn nhiều, lần đầu tiên phát hiện La Dự lại dễ tính như vậy: “Cảm ơn giám đốc La“.
”Ha ha“. La Dự cười cười: “Cô là tôi một tay bồi dưỡng lên, tôi không giúp cô thì giúp ai?”
Lời này có chút quái dị, Tiêu Tiêu không khỏi nhìn hắn một cái.
La Dự thấy cô nhìn mình, cười khẽ một chút, hạ giọng, chậm rãi nói đầy
hàm ý: “Bên phòng cao cấp có mấy người là người của giám đốc Nghiêm, cô
làm việc cẩn thận một chút, có vấn đề gì kịp thời báo cáo tôi, tôi sẽ
chiếu cố cho cô, hiểu không?”
Giám đốc Nghiêm chính là giám đốc thị trường và marketing, là người cạnh tranh vị trí phó tổng giám đốc với La Dự đến vỡ đầu chảy máu.
Tiêu Tiêu hiểu ra, đây là muốn lôi kéo cô làm tai ămts đúng không? Vấn
đề là cô hoàn toàn không muốn tham dự cuộc đấu giữa các giám đốc này,
chỉ có thể bật cười mấy tiếng rồi nhanh chóng rời khỏi phòng giám đốc.
”Anh quyết định để Tiêu Tiêu đi?” Nghe Lâm Tư Viễn nói xong, Adeline
dừng công việc trong tay, nhíu mày: “Diễn đàn thiết kế quốc tế đã sắp
bắt đầu, tôi còn muốn để cô ấy theo tôi đến Milan giúp việc cho tôi“.
”Những năm trước thiết kế chính đều đi theo chụp ảnh, chỉ có điều lần
này đi hơi xa một chút“. Lâm Tư Viễn kiên định: “Loạt thiết kế Tân Sinh
này lấy ý tưởng từ thảo nguyên Nada Sawyer, bắt đầu ở đâu nên kết thúc ở đó. Năm mươi hai bộ quần áo, mười một bộ là Tiêu Tiêu thiết kế, những
bọ còn lại đều căn cứ phong cách thiết kế của cô ấy để điều chỉnh, chỉ
có cô ấy hiểu những bộ quần áo đó nhất“.
Adeline gật đầu, trong việc theo đuổi cái đẹp cực hạn, quan điểm của bà
ta và Lâm Tư Viễn là nhất trí, nhưng còn diễn đàn thời trang...
”Cứ để Kim đi theo bà là được mà, lần trước chính là cô ấy đi theo, mọi
việc đều rất tốt“. Lâm Tư Viễn nói, dường như chỉ là vô tình.
Đã nói đến mức này, Adeline cũng không tiện nói gì nữa, liền đồng ý.
Đạt được ý đồ, Lâm Tư Viễn không khỏi lộ ra một nụ cười hài lòng.
Nada Sawyer, quốc gia nằm giữa xích đạo và chí tuyến Bắc, không có bốn
mùa mà chỉ có nóng bức, trong nước có rừng mưa nhiệt đới, cũng có thảo
nguyên. Thủ đô Camila là thành phố lớn nhất toàn quốc, tuy nhiên cũng
không hề phát triển, điện lực thiếu hụt, tài nguyên chữa bệnh thiếu
thốn. Nhưng được cái phong cảnh đẹp đẽ, chỗ giao giới giữa rừng mưa và
thảo nguyên thường có nhiều cảnh đẹp mê hồn, được gọi là nơi gần thiên
đường nhất. (ND: Các địa danh cũng như nhân vật trong truyện đều là hư
cấu. Tất nhiên ngoại trừ Coco Chanel và Yves Saint Laurent)
Tiêu Tiêu nằm bò ở nhà, lên mạng tìm kiếm thông tin về điểm đến mà chỉ đạo nghệ thuật đã nói.
Phong cảnh đành là đẹp, nhưng mà quá nóng. Tiêu Tiêu hơi chán nản, nếu
mình khỏe mạnh chắc chắn sẽ đi ngay mà không nói một lời, nơi đó nhất
định có thể mang đến ý tưởng mới cho cô. Nhưng bây giờ tình hình của cô
như vậy, lại còn đi với lí do quá lãng nhách là “tránh bão”, nói kiểu gì cô cũng không muốn.
”Ting!”
Điện thoại di động đột nhiên bật lên một tin nhắn WeChat.
Triển Lệnh Quân S: Vừa có tín hiệu, xin lỗi.
Ơ! Tiêu Tiêu lập tức ngồi bật dậy, sau nửa tháng, cuối cùng bác sĩ Triển cũng có tin tức, cô nhanh chóng đưa ra một loạt câu hỏi.
Tiểu Tiểu Bố: Anh ở đâu, làm sao mà đáng thương như thế?
Triển Lệnh Quân chia sẻ một vị trí địa lí cho cô. Cô bấm vào mũi ghim
màu đỏ, bản đồ lập tức phòng đại, cuối cùng dừng lại trên đại lục châu
Phi: Bệnh viện trung tâm Camila, nước Nada Sawyer.
Tiêu Tiêu kinh ngạc, đây là duyên phận kiểu gì thế này? Chẳng lẽ ông
trời nhất định ép cô phải đi công tác chuyến này sao? Hít sâu một hơi,
cân nhắc từ ngữ, cô không lộ dấu vết tiếp tục trò chuyện.
Tiểu Tiểu Bố: Anh lại sang tận châu Phi cơ à? Ôi, nói đến chuyện này,
sáp tới công ty em cũng bawts em sang châu Phi. Bên đó nóng lắm hả?
Triển Lệnh Quân không trả lời, khoảng chừng nửa tiếng sau mới nhắn một tin nhắn đến.
Triển Lệnh Quân S: Vừa rồi có một ca cấp cứu. Đề nghị em từ chối, nóng là thứ yếu, nếu gặp nắng thì ban đỏ sẽ rất phiền phức.
Tiêu Tiêu thở phào một hơi. Vừa rồi gã này yên lặng một hồi lâu không
trả lời, cô còn tưởng anh ta nhìn ra manh mối gì, sợ đến mức cô phải
giấu điện thoại di động xuống dưới gối một hồi lâu không dám nhìn. Trước kia lúc Triển Lệnh Quân bận cũng rất lâu mới trả lời tin tức, kì thực
cô cũng đã quen, không ngờ gã này lại còn biết giải thích một câu.
Đối mặt với người mình thích, bất cứ một chi tiết nhỏ nào cũng đều sẽ bị phóng đại vô số lần, sau đó dùng các loại logic phân tích ý đồ của
người đó qua hành vi này, nhằm tìm ra luận cứ để kết luận “Anh ấy cũng
thích mình“.
Tiêu Tiêu cầm điện thoại di động, do dự năm phút, gõ từng chữ một hết sức gian nan.
Tiểu Tiểu Bố: Anh ra nước ngoài là để không phải gặp mặt em à?
Lại ba phút lâu dài trôi qua, Triển Lệnh Quân không nhắn lại àm gửi về một tin nhắn thoại.
”Không phải, anh vốn chính là thành viên MSF, hàng năm thời gian này đều sẽ xuất ngoại. Vốn muốn nói với em một tiếng, nhưng vẫn không đợi được
em. Anh từ chối em không phải bởi vì em không tốt, mà là anh không tốt.
Xin lỗi!” (ND: MSF là viết tắt tiếng Pháp của tổ chức nhân đạo Thầy
thuốc không biên giới, thành lập năm 1971)
Đoạn tin nhắn thoại có tạp âm phía sau này, Tiêu Tiêu áp lên tai nghe đi nghe lại ba lần. Đoạn cuối cùng giọng Triển Lệnh Quân hơi khàn, mặc dù
anh ta đã cố gắng che giấu, nhưng sự đau khổ kìm nén đó không phải là
giả bộ. Nếu Triển Lệnh Quân không thích cô, nếu đây chỉ là một câu khách sáo, giọng anh ta chắc chắn sẽ không giống như vậy.
Tiêu Tiêu cắn mu bàn tay một cái, xác nhận mình không phải đang nằm mơ,
nhắm mắt lại lấy bình tĩnh một lát, hạ giọng nói: “Vâng, em biết rồi!”
Mặt bên kia trái đất, Triển Lệnh Quân bấm mở tin nhắn thoại, chỉnh âm
thanh lên to nhất vẫn không nghe được. Tiếng kêu khóc của sản phụ, tiếng kêu rên của bệnh nhân, tiếng đi lại của nhân viên xung quanh, những tạp âm này đã nhấn chìm tin nhắn ba giây ngắn ngủi.
Cất bước đi ra khỏi bệnh viện ồn ào, đứng dưới gốc cây cọ bị ánh mặt
trời thiêu đốt ở Camila nắng cháy, Triển Lệnh Quân lại mở tin nhắn
thoại, áp sát vào tai.
Âm thanh vui vẻ không hề có mây mù như một sòng nước suối len lỏi trên
thảo nguyên châu Phi mùa khô, làm cho người lữ hành mệt mỏi kiệt sức
nhận được cứu vớt.
Triển Lệnh Quân không nhịn được cười lên, ngẩng đầu nhìn cây cọ với
những tàu lá lơ thơ, nhớ tới lời của ca ca đã nói trước kia. (ND: Trong
truyện này, ca ca là từ người dịch dành riêng cho anh trai của Quân
Quân)
”Trên thảo nguyên Châu Phi có một truyền thuyết, người không hẹn mà gặp
dưới gốc cây cọ trong nắng cháy nhất định là tình yêu suốt đời của mỗi
người“.
Lúc đó anh ta đã phản bác thế nào? Lá cây cọ thưa thớt như vậy, người
chịu đứng chờ dưới tán lá cọ trong nắng gắt đương nhiên là yêu thật lòng rồi. Tuy nhiên lúc này gã bác sĩ luôn nhìn mọi việc dưới lăng kính khoa học đột nhiên lại muốn tin tưởng lời của nhà thơ nghiệp dư Triển Lệnh
Nghệ.
Tiêu Tiêu nhìn thời gian, bây giờ là sáu giờ sáng, nếu bây giờ cô đến
Bệnh viện Nhân Dân xếp hàng bình thường thì còn có thể vào khám bệnh
trước buổi trưa. Nói đi là đi, sau mười phút chuẩn bị, Tiêu Tiêu với đôi giày đế bệt chuyên để xếp hàng đã lao vào bệnh viện như một cơn gió.
Hôm nay vận may không tồi, không ngờ lại lấy được số 2, sau những người
hẹn trước, cuối cùng cô cũng nhìn thấy bác sĩ Lý Quốc Đống trước mười
một giờ trưa.
Là chuyên gia khoa thận phong thấp, bác sĩ Lý mỗi ngày đều rất bận, chức vụ phó viện trưởng hoàn toàn là hư danh để giữ lại ông ta, bản thân ông ta hoàn toàn không có thời gian làm quản lí hành chính, mỗi ngày bị
bệnh nhân vây quanh đến rụng sạch cả râu.
”Sao cháu lại đến đây?” Nhìn thấy Tiêu Tiêu, bác sĩ Lý hơi kinh ngạc,
bởi vì cô vừa mới lấy máu tuần trước, lập tức căng thẳng hỏi: “Cháu lại
không thoải mái à?”
”Ơ không phải“. Tiêu Tiêu vội vàng xua tay: “Cháu có việc muốn hỏi bác“.
”Châu Phi?” Lý Quốc Đống cau mày: “Nhất định phải di cũng không phải
không được, nóng không sợ, chỉ sợ ánh nắng. Cháu phải che kín từ đầu đến chân, mặc một chiếc áo choàng trắng kiểu Ả Rập là tốt nhất. Mang đủ
thuốc đi, không thể quá sức, tối mắc màn không để muỗi đốt. Muỗi bên đó
có vi khuẩn gây bệnh, sức đề kháng của cháu rất yếu, không thể để bị ốm
được“.
”Vâng, được ạ“. Tiêu Tiêu vội nhớ kĩ những chuyện cần chú ý: “Cháu sẽ đi một tuần nên cũng không có việc lớn gì. Hơn nữa nghe nói đội chữa bệnh
của MSF bây giờ cũng đang ở đó“.
”Thế à? Thế thì tốt“. Lý Quốc Đống vui vẻ: “Bác viết cho cháu một bệnh
án nói rõ tình hình, nếu có gì không thoải mái lập tức đi tìm bác sĩ của đội chữa bệnh“. Dứt lời lấy bút máy ra, cố gắng dùng chữ nhỏ viết lại
bệnh tình của Tiêu Tiêu, lượng thuốc, phương pháp xử lí tình hình khẩn
cấp, dặn dò cô luôn mang theo người.
Bận rộn đến buổi chiều mới đi làm, vừa đến công ty, phòng thư kí đã thông báo cô đến văn phòng chủ tịch một chuyến.
”Nghe nói cô không muốn đi châu Phi?” Chu Thái Nhiên hất cằm ra hiệu cho cô ngồi xuống.
”Cũng không phải không thể đi, nhưng lí do đi tránh bão khiến tôi không thể chấp nhận được“. Tiêu Tiêu ra vẻ tức giận nói.
Chu Thái Nhiên cong đôi mắt hoa đào: “Chuyện bản vẽ cô không cần lo
lắng, trong lòng tôi tự có tính toán. Nói chưa tra được chỉ là đòn gió
thôi, tôi đã nhẫn nhịn thằng oắt đó lâu rồi, lần này nhất định làm cho
nó thua hết chỉ còn cái quần lót“.
Tiêu Tiêu nghiêm túc suy nghĩ một chút xem “nó” ở đây là ai, có khả năng nhất là chỉ ông chủ công ty chuyên làm hàng nhái đó, lập tức thở phào
nhẹ nhõm: “Vậy tôi làm ngụy trang cho anh phải có lợi ích gì đó chứ?”
Từ lần trước cùng đi ăn cơm với Trịnh Xuyến, Tiêu Tiêu đã cảm thấy Chu Thái Nhiên không còn đáng sợ lắm nữa.
”Cô muốn lợi ích gì?” Chu Thái Nhiên cười hỏi.
”Tôi muốn ngồi khoang hạng nhất đi công tác“. Tiêu Tiêu ưỡn ngực nói. Cô không thể mệt nhọc, ngồi khoang phổ thông lâu như vậy sợ là sẽ mệt
chết.
”Được“. Chu Thái Nhiên đáp ứng không hề do dự: “Tôi còn có chuyện muốn nhờ cô giúp đỡ, cô biết Triển Lệnh Quân đúng không?”
Đột nhiên nghe thấy tên Triển Lệnh Quân ở đây, Tiêu Tiêu cảm thấy hơi ảo ảo: “Biết...”
”Vậy cô mang cho cậu ấy ít đồ giúp tôi“. Chu Thái Nhiên nói rồi lấy từ
trong ngăn kéo ra một bức thư đẩy đến trước mặt Tiêu Tiêu: “Cậu ấy ở
trong đoàn thầy thuốc không biên giới chữa bệnh ở Camila, cô đến đó hỏi
thăm một chút là có thể tìm được“.
”Tại... tại sao anh biết anh ấy ở đó?” Tiêu Tiêu vô cùng ngạc nhiên.
”Nghe mẹ cậu ấy nói“.
“...”
Thế giới này thật là nhỏ bé.
#########
Tiêu Tiêu: Anh có quan hệ gì với chủ tịch công ty em?
Quân Quân: Quan hệ giữa thiên tài và kẻ ngốc.
Tiêu Tiêu: Đó chỉ có thể gọi là khác biệt.
Quân Quân: À, thế thì là quan hệ giữa thiếu gia và đầy tớ.
Tiêu Tiêu: Sao tự nhiên lại cảm thấy chủ tịch rất đáng thương vậy?