“Mày đừng đắc ý, loại giải đấu thương mại này vốn đã không chuyên nghiệp...” Tần Á Nam gân cổ nói.
”Tần Á Nam!” Tiêu Tiêu cắt ngang lời phê phán đầy hận đời của cô ta,
khoanh tay nhìn cô ta như cười như không: “Tao cũng phải bội phục mày,
thua nhiều lần như vậy mà vẫn tin chắc mình là đệ nhất thiên hạ“.
”Mày cứ đắc ý đi, rồi sẽ đến lúc mày phải khóc, đồ hai mặt đê tiện!” Tần Á Nam nghiến răng nghiến lợi nói: “Mấy năm nay mỗi lần nhìn thấy cái bộ mặt giả vờ vô tội của mày là tao lại buồn nôn“.
Tiêu Tiêu không hề tức giận chút nào, ngược lại còn cười lên: “Nói đến
vờ vịt thì tao còn kém mày xa, rõ ràng căm ghét tao như vậy mà còn cố
tình thân cận, chẳng lẽ người buồn nôn nhất không phải mày sao?”
Tần Á Nam giận xanh mặt, cãi nhau cay nhất không phải là không cãi lại
được đối phương mà là cãi nhau một hồi xong mình thì tức gần chết, còn
đối phương lại không hề tức giận gì cả.
”Tần Á Nam, mặc dù tao không thích cái thái độ của mày nhưng chuyện này
tao vẫn phải làm rõ một chút“. Tiêu Tiêu lấy điện thoại di động ra, mờ
trang web của trường tìm trang cá nhân của Hách Nhân giơ cho cô ta xem:“Tao không hề động vào bản thiết kế của mày, là một thằng con trai trong hội học sinh tên là Hách Nhân làm. Sau đó nhà trường đã kỉ luật nó, màu có thể về trường hỏi thăm“.
Tần Á Nam nhìn chằm chằm bức ảnh, cảm thấy nam sinh này có chút quen
mắt: “Tao lại không biết nó, mắc mớ gì nó động vào bản vẽ của tao? Mày
đừng tưởng tìm bừa một con dê tế thần là được!”
Tiêu Tiêu cất điện thoại đi, cười lạnh một tiếng: “Mày không biết nó,
nhưng bạn thân của mày thì biết đấy. Khi đó thằng Hách Nhân này là bạn
trai của Chu Sảnh“.
”Mày nói cái gì?” Giọng Tần Á Nam bỗng cao vút lên.
Tiêu Tiêu phớt lờ cô ta, xoay người liền đi, để lại Tần Á Nam đứng sững sờ như bị sét đánh.
Cũng không Tần Á Nam chứng thực bằng cách nào mà mấy ngày sau đột nhiên gửi tin nhắn cho Tiêu Tiêu.
”Xin lỗi“.
Tiêu Tiêu đang làm váy cho Lam Mạc Như trong phòng may đo cao cấp, nhìn
thấy tin nhắn này chỉ khẽ nhướng mày, ném điện thoại sang một bên, không trả lời. Lời xin lõi này cô nhận, nhưng tình bạn đã tan vỡ thì không
thể phục hồi như cũ được, sau này cô và Tần Á Nam chính là người dưng.
Tần Á Nam ngồi trên chiếc ghế dài ở cửa hàng bánh ngọt, cúi đầu vuốt ve
chiếc nhẫn trên ngón trỏ. Đây là chiếc nhẫn cô ta làm bằng kim cương vụn xin ở phòng thiết kế phụ kiện, rất thích nên thường xuyên đeo trên tay. Điều kiện gia đình cô ta không tốt lắn, vẫn cố gắng muốn trở nên nổi
bật, bất cứ chuyện gì đều không muốn rớt lại phía sau, cho nên vẫn căm
hận Tiêu Tiêu tháu xương vì đã phá hoại cuộc thi thiết kế của cô ta.
Bây giờ tỉ mỉ nghĩ lại, “Tiêu Tiêu đã đổi bản thiết kế”, Tiêu Tiêu ghen
tị với tài hoa của cậu”, “Tiêu Tiêu dụ dỗ người của hội học sinh đi theo như người hầu”, những cái gọi là chân tướng này đều là Chu Sảnh nói với cô ta.
”Ôi, hôm nay bận tối ămts tối mũi, nhưng cậu nói muốn gặp mình nên khách hàng cũng xếp phía sau“. Chu Sảnh vội vàng đi tới, cười nói với Tần Á
Nam.
Tần Á Nam xoay mặt kim cương của chiéc nhẫn vào phía trong, đợi Chu Sảnh gọi đồ xong mới chậm rãi lên tiếng: “Sảnh Sảnh, những thứ lúc trước
mình đưa cho cậu bây giờ trả lại cho mình, mình không làm việc này nữa“.
Nụ cười trên mặt Chu Sảnh đông cứng, ánh mắt quan sát Tần Á Nam từ đầu
đến chân: “Không được, đã chế bản đưa xuống xưởng may rồi, tiền cũng đã
trả cậu rồi, bây giờ cậu đổi ý sẽ phải đền bù thiệt hại cho công ty
mình, ít nhất phải năm trăm ngàn“.
”Chế bản thì có gì mà năm trăm ngàn!” Sắc mặt Tần Á Nam trở nên rất khó
coi, đều là người trong nghề, Chu Sảnh nói lời này là coi cô ta như đứa
ngớ ngẩn sao?
”Sao lại không đến năm trăm ngàn? Chính cậu đã đáp ứng, công ty mình
liền loại bỏ các thiết kế khác, bây giờ cậu lại đổi ý, bọn mình biết tìm thiết kế ở đâu để thay vào? Đã sắp đến hạn đưa ra trang phục mới rồi,
nội dung quảng cáo tuyên truyền cũng đã làm xong, năm trăm ngàn còn là
ít ấy!” Chu Sảnh ra vẻ nghiêm túc như đang bàn công việc, thấy Tần Á Nam tức giận đến run rẩy lại dịu giọng: “Cậu xem lại mình đi, đã thống nhất rồi mà sao giờ lại đổi ý? Câu định làm khó mình đấy à?”
”Mình không cần biết, cậu phải trả lại cho mình, chuyện bồi thường mình
sẽ thỏa thuận với ông chủ của cậu“. Tần Á Nam nói cứng rắn.
Thấy thái độ của Tần Á Nam như vậy, Chu Sảnh cũng điên lên: “Tần Á Nam,
mày tưởng mày là trung tâm của thế giới đáy à? Đây là làm ăn, không phải trò đùa. Tao nói với mày, những bản vẽ này mày không thể lấy lại được.
nếu mày ngoan ngoãn phối hợp, tao bảo đảm việc này sẽ không dính dáng
đến mày. Nếu mày cố tình gây sự...”
Đang nói thì nhân viên phục vụ bưng nước ngọt đến, Tần Á Nam cầm lấy cốc nước ngọt đổ thẳng xuống đầu Chu Sảnh. Nước ngọt và đá lạnh chảy đầy
đầu, Chu Sảnh há hốc miệng đủ ba giây mới phản ứng lại, hét lớn một
tiếng: “Mày làm cái gì thế hả?”
”Tiểu thư, bình tĩnh!” Nhân viên phục vụ còn chưa đi xa vội tới khuyên
can, Chu Sảnh cầm bát cháo trên bàn lên hắt Tần Á Nam, hai người lao vào cấu xé nhau.
Chu Sảnh cây to xác tóm chặt lấy tóc Tần Á Nam, Tần Á Nam vung tay tát
vào mặt Chu Sảnh, chiếc nhẫn kim cương đeo ngược cắt một vết dài trên
mặt Chu Sảnh.
Phòng chat nặc danh của công ty LY lại có một tin hot mới.
Nặc danh | Gà rừng: Mẹ kiếp, cái tên hôm nay được phân phối thật khó
nghe. À mà mọi người nhìn thấy chưa? Hình như Tần Á Nam bị đánh rồi.
Nặc danh | Gà trân châu: Nhìn thấy rồi, nhìn thấy rồi. Mắt trái tím bầm, có phải là bạo hành gia đình không?
Nặc danh | Gà hoa mơ: Nó thích tắt mắt như vậy, không biết chừng là thó đồ trên quầy, bị người ta cho một bài học ấy chứ.
Nặc danh | Gà rừng: Ha ha ha ha, đúng là có khả năng, cho đáng đời cái loại suốt ngày xin xỏ người ta.
Tiêu Tiêu xem đàn gà này tám chuyện, lắc đầu, không nghĩ tới Tần Á Nam
có thể đánh nhau với Chu Sảnh. Hai người một nói chuyện không giữ mồm
giữ miệng, một lúc nào cũng cay nghiệt với người khác, cuối cùng lại là
dựa vào nắm đấm để nói chuyện. Có điều đây cũng không phải chuyện cô cần quan tâm, bây giờ cô chỉ quan tâm đến lễ phục thảm đỏ của nữ thần.
Sau khi bộ lễ phục “Niết Bàn” đã cải tiến được làm xong, loạt trang phục mùa đông kiểu mới của LY cũng phải lên giá.
”Chuyện này là thế nào?” Giám đốc thị trường ném một xấp tư liệu xuống trước mặt Triệu Hòa Bình.
Triệu Hòa Bình giật nảy cầm lên xem, bên trên là ảnh chụp màn hình một
số cửa hàng trực tuyến. Hắn nhìn kĩ các loại quần áo trên đó, con ngươi
suýt nữa rơi ra ngoài: “Đây... đây là...”
Chiếc áo gió màu áo lính này gần như giống hệt mẫu chủ lực mùa đông kiểu mới của LY quý này.
”Bản vẽ áo đông bị lộ, toàn bộ người của phòng may sẵn đến phòng họp tập hợp“. Giám đốc thị trường sắc mặt rất khó coi, nói xong xoay người đi
thẳng.
Tổng cộng có hai chiếc áo khoác bị lộ, trên mạng đã cháy hàng. Bởi vì
giá rẻ cùng với thiết kế mới lạ, mấy cửa hàng có lượng tiêu thụ lớn nhất về cơ bản đều đã quá một ngàn, mà cửa hàng đại lí của LY trên toàn quốc cũng đang bày bán hai kiểu này, tình hình tương đối khó xử.
”Tiêu Tiêu, cô cũng đi một chuyến“. Giám đốc thị trường thông báo cho phòng cao cấp gọi cả Tiêu Tiêu đi họp.
Cửa hàng trực tuyến tung ra sản phẩm cháy hàng, thiết kế của LY bị tiết
lộ, nhớ tới Tần Á Nam bị bầm mắt mấy hôm trước, Tiêu Tiêu lập tức có dự
cảm không rõ.
Đi vào phòng họp, do là nhà thiết kế cao cấp, Tiêu Tiêu có thể ngồi ngay bên dưới giám đốc thị trường, những nhà thiết kế may sẵn đều xếp hạng
phía sau cô. Bầu không khí rất căng thẳng, mọi người ngồi tại chỗ không
dám nói lời nào, chờ chủ tịch và thủ tịch tới.
Chuyện tiêu thụ này Adeline luôn luôn không tham dự, vì thế hôm nay
không tới. Chu Thái Nhiên và chỉ đạo nghệ thuật Lâm Tư Viễn cùng đi vào, ngồi lên bàn chủ tọa.
”Phòng thị trường đã mua một chiếc, công ty này cùng thành phố, tôi sai
Tiểu Trương đi một chuyến mua về“. Giám đốc thị trường lấy ra một chiếc
áo khoác đã mở bao bì, giũ ra cho mọi người xem.
Chiếc áo này bất kể là bề ngoài hay là những thiết kế đặc sắc đều cực kì tương tự kiểu mới của LY, chỉ ở một số chi tiết có chút điều chỉnh,
thêm một chiếc đai lưng như vẽ rắn thêm chân. Đây là mánh khóe thường
dùng của hàng nhái, không hoàn toàn rập khuôn, có kiện cáo vi phạm bản
quyền cũng rất khó.
Chuyện sản phẩm bị bắt chước vốn không phải lần đầu tiên, lẽ ra cũng
không có nhiều chuyện để nói, nhưng lần này lại có khác biệt. Hai chiếc
áo khoác này không phải loại trình diễn, chưa được đưa ra trong họp báo
công bố sản phẩm đông từ dạo mùa hè, trước đó cũng không có hình ảnh
tuyên truyền, vậy mà lại bị nhái rất sớm, cùng đưa ra bán với các đại lí của LY.
Như vậy chỉ có một giải thích, đó chính là bản vẽ bị tiết lộ. Bản vẽ bị
lộ là chuyện cực kì nghiêm trọng đối với một công ty thiết kế.
”Hai chiếc áo này là ai thiết kế?” Chu Thái Nhiên cau mày hỏi.
”Đều là tác phẩm của Tần Á Nam“. Triệu Hòa Bình trả lời.
Mọi người lập tức tìm kiếm Tần Á Nam, lại phát hiện cô ta không có mặt. Bởi vì trên mặt bị thương, cô ta đã xin phép nghỉ.
”Gọi cô ấy lập tức đến công ty giải thích“. Chu Thái Nhiên trầm ngâm một lát: “Ngoài khả năng Tần Á Nam bán một bản thiết kế cho hai công ty,
còn có khả năng nào khác không?”
”Còn có một khả năng, đó chính là người có quyền hạn xem bản vẽ đánh cắp bản vẽ bán lại“. Lâm Tư Viễn nhìn móng tay cắt sửa tròn trịa của mình,
lạnh lùng nói.
Lời này vừa nói xong, bầu không khí trong cả phòng họp bỗng trở nên căng thẳng.
Ngoài bản thân nhà thiết kế, chỉ có người có chức vụ cao hơn trong bộ
phận thiết kế là có quyền hạn. Trong những người ở đây, người có quyền
hạn nhìn thấy chỉ có Lâm Tư Viễn, Triệu Hòa Bình và Tiêu Tiêu lúc trước
làm thiết kế chính bộ phận may sẵn.
Lâm Tư Viễn hoàn toàn không thiếu mấy đồng này, không thể làm ra chuyện
nhàm chán như vậy. Triệu Hòa Bình nhát gan như chuột, làm việc ở LY bao
nhiêu năm chưa từng có chuyện gì, lại có quan hệ tốt với Tần Á Nam,
không có lí do gì hãm hại cô ta.
Nghĩ đi nghĩ lại, mọi người đều biết chỉ có Tiêu Tiêu có xích mích với Tần Á Nam.
Đúng là ngồi trong nhà vẫn bị quạt trần rơi trúng.
Tiêu Tiêu quả thực muốn chửi thề, nhưng lúc này nói gì cũng không thích hợp, chỉ có thể yên tĩnh chờ cấp trên phán quyết.
Công ty khởi động trình tự điều tra, Tần Á Nam khăng khăng mình không
biết, tất cả mọi mũi nhọn nhanh chóng chỉ vào Tiêu Tiêu. Tiêu Tiêu đưa
biên lai ngân hàng cả năm ra chứng minh mình không thiếu tiền, nhưng vẫn không có cách nào xóa bỏ hiềm nghi. Công ty chuẩn bị tiến hành điều tra sâu hơn, tạm thời thu hồi quyền hạn đăng nhập hệ thống của Tiêu Tiêu và Tần Á Nam.
”Áp phích quảng cáo trang phục hè cần đến châu Phi quay chụp, cô đi đi,
tuần sau xuất phát“. Lâm Tư Viễn thông báo, yêu cầu Tiêu Tiêu đi công
tác để tránh nghi ngờ.
”Châu Phi?” Tiêu Tiêu nhíu mày, nghe thấy là quốc gia ở gần xích đạo
liền từ chối không hề nghĩ ngợi: “Không được, tôi dị ứng tia tử ngoại,
nơi đó quá nóng“.
Bệnh lupus ban đỏ của cô còn đang ở thời kì hoạt động, không thể bị mặt trời chiếu thẳng vào.
”À“. Lâm Tư Viễn liếc một cái: “Không phải tôi hỏi ý kiến cô mà là thông báo cho cô, nhân tiện nói rõ với cô các yêu cầu chụp ảnh“.
Quyền hạn bị khóa, dạo này Tiêu Tiêu không làm nổi việc gì ở công ty,
suốt ngày ăn không ngồi rồi, đi công tác là một lựa chọn tương đối thích hợp. Hơn nữa lần này Tiêu Tiêu là thiết kế chính trang phục xuân hè,
hiểu rõ mỗi một thiết kế quý này, để cô đi cùng là thích hợp nhất.