Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời

Chương 108-2: Tiểu biệt thắng tân hôn, say gió xuân 2

Lục Duật Kiêu không ngờ cô sẽ bổ nhào về phía trước, suýt nữa ngã nhào, ôm Cố Tử Mạt ngã nằm ra ghế sô pha, hai người thuận thế liền trao nhau nụ hôn say đắm.

Ghế sa lon cũng không quá rộng rãi, đầu Cố Tử Mạt bị Lục Duật Kiêu đặt trên góc tay vịn của ghế sô pha, cả người thì bị cơ thể anh bao phủ, liền không có bao nhiêu chỗ trống để cựa quậy.

Nhưng nụ hôn của Lục Duật Kiêu rất dịu dàng, hoàn toàn buông lỏng môi lưỡi cũng không thâm nhập sâu vào, chỉ nhẹ nhàng lặp lại động tác mút lấy.

Cố Tử Mạt có cảm giác hơi say ngây ngất, đưa tay ôm lấy lưng Lục Duật Kiêu, hai mắt khép hờ, cảm nhận nụ hôn của người đàn ông này, hơi thở của anh cùng sự thích thú làm không biết mệt của anh, dần dần liền mở đôi môi, theo bản năng đáp lại anh.

Sự đáp lại như vậy đối với Lục Duật Kiêu mà nói là một loại kiêu gọi vô thanh.

Hô hấp của Lục Duật Kiêu dần dần nặng nề, nhưng hôn lên cổ Cố Tử Mạt vẫn vô cùng vô cùng mềm nhẹ, một bàn tay từ từ tiến vào theo vạt áo của Cố Tử Mạt, bắt đầu tháo từng chiếc từng chiếc nút áo của Cố Tử Mạt.

Cái hơi thở nóng bỏng kia, trằn trọc từ trên cổ Tử Mạt đi xuống, trêu chọc, thổi cho cõi lòng xanh tươi của Tử Mạt tràn đầy hoang vu, không thể khống chế khát vọng từ đáy lòng giống như sức sống của cỏ dại.

Gió xuân thổi khắp bờ Giang Nam, nơi nơi ấm áp.

......

Tiểu biệt thắng tân hôn, hai người giằng co một lúc lâu, địa điểm cũng chuyển đổi mấy lần, đến cuối cùng, sức lực cả người cô giống bị hút hết, cuộn thành một đoàn rúc vào trong chăn, tinh thần dần dần trở nên hoảng hốt.

Cô mơ mơ màng màng, cảm giác giống như mình chạy đường dài rất lâu vậy, rất mệt mỏi, nhưng cô vẫn chưa dừng chạy, chỉ sợ không chịu nổi.


Cô vừa chạy, vừa thở gấp, trong đầu là một cục rối rắm, hai âm thanh đang đánh nhau ở trong đầu.

Một người trong đó nói với cô, âm thanh trầm tĩnh mà lý trí, "Hứa Ngộ cũng đã xả thân cứu cô rồi, anh ta đối với cô là thật tâm, không cần chỉ nghe một phía lời nói của anh ta, nhất định là anh ta có chuyện khó nói."

Một âm thanh khác lại xông ra phản bác, liều mạng gào thét với cô, "Cô quên những lời nói độc ác mà anh ta đã nói với cô sao? Chẳng lẽ cô lại không có lòng tự trọng như vậy!"

Cô bị tiếng gào thét đó làm cho khiếp sợ, vào lúc này, giọng nói của Hứa Ngộ lại vang lên, "Tôi đã chơi ngán cô rồi, sau này đừng dây dưa với tôi, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."

Anh ta còn nói rất nhiều lời nói độc ác, cô không ngờ cái miệng đã từng hôn cô có thể nói ra nhiều từ ngữ thấp kém như vậy.

Các loại âm thanh đan vào nhau, cô bịt lỗ tai, tiếp tục chạy về phía trước.

Không ngờ, đúng lúc cô nhìn thấy anh trên đường, cô không khống chế được tâm tình của mình, muốn đến hỏi anh ta một chút, lần trước tại sao phải cứu cô.

Nhưng không đợi cô mở miệng, cô đã bị hai người đàn ông xa lạ ở bên cạnh anh ta lôi vào hộp đêm, co hoảng sợ gào khóc, để anh ta cứu cô một lần nữa.

Nhưng đáp lại cô, cũng là âm thanh của hai người đàn ông này, "Ha ha ha ha ha! Hứa Ngộ, thân hình cô nhóc mà cậu đã chơi qua khá tốt đấy, hôm nay anh em chúng ta thật có phúc đâu!"

Cô bị người kéo đi, quần áo của cô bị xé rách, đúng lúc cô tuyệt vọng, thì cô nghe được, rốt cuộc thì anh ta cũng mở miệng, "Đủ rồi, mặc dù nhà họ Cố không phải thế gia vọng tốc, nhưng cũng là gia đình có máu mặt, ngộ nhỡ động tĩnh quá lớn, cũng không tốt thu thập."


"Hứa Ngộ, sẽ không phải là không bỏ được cô nhóc này chứ." Hai người kia mỉa mai anh ta.

Hứa Ngộ không có bước vào, mà đứng ở cửa, vẻ mặt mơ hồ, "Cô gái này cực kỳ ngu ngốc, kẻ ngốc rất dễ luẩn quẩn trong lòng mà tìm đến cái chết, gây ra việc chết người thì thật không may, dễ dàng xúi quẩy, nếu bởi vì cái này, nhất thời chúng ta có cái gì không thuận lợi, vậy thì không có chỗ để ngồi nói lí lẽ nữa rồi."

Hai người kia phẫn nộ dừng tay, miễn cưỡng đá cô mấy cái cho hả giận.

Rất nhanh, Cố Trình Đông lôi kéo Cố phu nhân tới, khom người trước mặt Hứa Ngộ, không dám thở mạnh.

Cô nghe thấy anh ta nói, "Được rồi, các người là người thông minh, biết nên quản lý con gái mình thế nào, đừng để cho cô ta chạy đến trước mặt tôi nữa. Chỉ cần các người làm được, nên cho các ngươi chỗ tốt, tôi cũng sẽ không bớt chút xíu nào."

Đây là câu nói cuối cùng của anh ta, nói xong câu đó, đã quay đầu rời đi rồi.

Cô thì vẫn ở chỗ đó, bị đánh một trận, nằm trên mặt đất, đau đến không thể động đậy, trong lúc hoảng hốt có người đi tới bên cạnh, cô vừa giương mắt lên nhìn, áo đen quần đen, chính là Lục Duật Kiêu mặc âu phục gọn gàng.

"Duật Kiêu!" Cô chợt nhớ tới mình đã gả cho anh, vội vàng nói, "Đau quá, anh giúp em......"

Lục Duật Kiêu nhíu mày, sau khi cân nhắc, không nhìn cô nữa, mà đi về phía một cô gái có diện mạo mơ hồ ở cách đó không xa, quay đầu nói với cô, "Thật xin lỗi, thân thể Yên Nhiên rất yếu, cô ấy là người mà anh yêu nhất, bây giờ anh cần đỡ cô ấy về nghỉ ngơi, em trước chịu đựng một chút."

Tay của cô vô lực đưa lên, cũng không nói ra một lời nào nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh đi xa.

Cả người cô mệt mỏi đến cực điểm, quá mệt mỏi, rất muốn nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nhưng vừa nhắm mắt, này hai người đàn ông xa lạ có ý đồ làm nhục cô đã đánh thẳng tới phía cô, bắt được bả vai của cô, cô hoảng sợ hét ầm lên, nhưng tay chân lại không thể nhúc nhích được.

"Tử Mạt!"

Bả vai càng ngày càng đau, cô chợt tỉnh lại, Lục Duật Kiêu đang nắm lấy bả vai của cô mà lay động, thấy cô tỉnh lại, thở phào một cái, "Gặp ác mộng? Vừa khóc vừa la, còn gọi mãi không tỉnh, hù chết anh rồi."

Cô không nói lời nào, lướt qua bả vai anh nhìn thẳng về phía sau lưng anh, giống như nơi đó có một người vậy. Lục Duật Kiêu ôm cô vào trong lòng, quay đầu lại nhìn một chút, không có gì cả.