Hai người mặt đối mặt nhìn nhau, trong lúc không ai nói chuyện, hơi thở của nhau cũng bởi vì lời nói vừa rồi của cô mà ngưng đọng.
Không khí nặng nề, khiến Cố Tử Mạt kìm nén, cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh, cực kỳ thận trọng suy nghĩ một chút, lại nói tiếp, "Lúc không có anh, một mình em, cảm thấy sợ hãi, không phải bởi vì một mình em ở trong ngôi nhà rộng lớn trống trải này, mà bởi vì em không biết tình hình của anh ở bên kia, có những lúc rảnh rỗi, thì em liền nghĩ đến anh đang ở cùng người nào, anh đang làm gì, dần dần biến thành suy nghĩ lung tung, em cảm thấy mình rất vô lý, nhưng trên thực tế tem lại đang một lần lại một lần phủ định bản thân, em tự nói với mình, những suy nghĩ đó của em, có thể không phải hoang đường. Em rất sợ loại cảm giác này, tâm tư của anh quá thâm trầm, làm em sợ hãi, em không hề biết hoàn cảnh cùng tình cảnh của anh ở bên kia, cũng khiến em rất sợ hãi."
Lục Duật Kiêu thấy Cố Tử Mạt lo lắng, vẻ mặt còn rất nặng nề, anh đưa tay vuốt ve gương mặt của cô nói: " Bên kia không có gì đặc biệt, anh mang theo 5 trăm triệu đi khỏi nhà họ Lục, bị bọn họ nhận định là phản đồ của nhà họ Lục, lúc anh trở về, người nhà họ Lục không muốn chào đón anh, bọn họ cũng tránh mặt anh. Mục đích trở về của anh không có bọn họ, cho nên anh cũng không thèm để ý, anh đi thăm Yên Nhiên, đều ở đó cùng cô ấy, đây chính là cuộc sống mấy ngày nay của anh, không có sóng to gió lớn giống như trong tưởng tượng của em, cócũng chỉ là sóng nước chẳng xao."
Ngón tay của anh, nhẹ nhàng xoa lên gương mặt của cô, an ủi cô nói, "Tử Mạt, là em quá nhạy cảm, em có khứu giác linh mẫn, còn có sự nhạy cảm trên mức bình thường, trên thực tế, những vấn đề này đều là lo lắng thừa. Nếu giống như em nói, anh là biển rộng, em là cá nhỏ, vậy anh cảm thấy, em là con cá nhỏ quan trọng nhất trong biển rộng kia, mỗi một cái hô hấp của em, cũng có thể nhấc lên cơn sóng thần ở nơi anh. Tử Mạt, em ngẫm lại xem, nếu như em không thể nhấc lên cơn sóng thần ở nơi anh, thì anh có thể nghe được tiếng lòng của em sao, sự thực là em chỉ trở mình vọt lên một chút xíu, anh đã biết ngay rồi. Có đúng hay không?"
"Anh biết cái gì?" Cố Tử Mạt bình tĩnh nhìn về phía anh, ngay sau đó hỏi.
Ở bên anh đã lâu, cô đã quen với thói quen nói chuyện của anh rồi, anh quá giỏi về Tứ Lưỡng Bạt Thiên Cân, cô ném gánh nặng trong lòng mình ra, anh lại cho lời giải thích phủ nhận, nhìn như hợp lý, trên thực tế trình độ câu trả lời của anh, chính là phong khinh vân đạm.
Mặc dù cô không tìm được lý do để phản bác lại anh, nhưng mà trên tâm lý, cô còn cách đáp lại một tầng.
Lục Duật Kiêu lại buồn cười nói, "Biết em có lòng chờ chồng, còn cần anh nói cặn kẹ hơn nữa sao."
Thái độ buông lỏng này của Lục Duật Kiêu làm cho Cố Tử Mạt có chút phát điên, giống như chuyện đó đối với cô nặng tựa Thái Sơn, nhưng đối với anh lại nhẹ tựa lông hồng.
Cố Tử Mạt ấm ức, cũng lấy lại thái độ bình tĩnh lạnh nhạt nói, "Thật sao? Nhưng em lại cảm thấy anh tiêu diêu tự tại ở bên nước Mỹ kia, ở bên cạnh Lâm Yên Nhiên thật vui vẻ đâu."
Cô lo lắng, là tình huống của anh ở bên nước Mỹ xa xôi kia, anh lại vừa nói, người nhà họ Lục cũng tránh mặt anh, như vậy, chỉ có Lâm Yên Nhiên thôi.
Nghe vậy, nụ cười nhẹ nhõm trên mặt Lục Duật Kiêu rốt cục cũng hơi ngưng trọng.
Cố Tử Mạt một hơi nói: " lần trước anh nói, Lâm Yên Nhiên vẫn sống ở nhà họ Lục, vậy nói theo quan điểm của người ngoài, thì Lâm Yên Nhiên chính là con dâu mà nhà họ Lục nhận định, nên người trên toàn thế giới, đều cảm thấy anh và cô ấy mới thật sự là người của một thế giới đâu."
Cố Tử Mạt thẳng thắn nỗi sâu lo dưới đáy lòng nhất thời cũng thoải mái hơn rất nhiều, cuối cùng cô cũng đã hỏi đến vấn đề mấu chốt nhất, sợ là lần này, anh không cách nào tránh nặng tìm nhẹ rồi.
Nhưng sắc mặt Lục Duật Kiêu cũng chưa thay đổi, mà nhíu mày, hỏi cô, "Vậy thì Cố Tử Mạt, em nghĩ như thế nào?"
Anh hỏi, lại khiến cho lòng cô ngưng lại, Cố Tử Mạt lúng ta lúng túng hỏi ngược lại, "Cái gì mà em nghĩ như thế nào? Em cần nghĩ cái gì?"
"Anh hỏi em, bọn họ nói, một người phụ nữ nào đó càng xứng đôi càng thích hợp với anh hơn, trong lòng em nghĩ thế nào?"
Trên mặt Lục Duật Kiêu không hề có một chút ý cười, gương mặt anh tuấn nhìn qua cực kỳ nghiêm túc.
Lòng của Cố Tử Mạt nhảy dồn dập bùm bụp, chợt ý thức được những lời này của anh là vô cùng nghiêm túc, không hề có chút đùa cợt nào, cũng không cho phép cô làm trò cười cho qua.
Cố Tử Mạt kinh ngạc, cô nhìn gương mặt lạnh lùng của Lục Duật Kiêu, môi mỏng như được gọt dũa, chỉ cảm thấy lần này anh quá mức bén nhọn, quá mức tàn nhẫn đối với cô.
Anh đây là —— không làm rõ sẽ không bỏ qua, câu hỏi vừa ra khỏi miệng, liền ném cho cô một vấn đề không ít khó khăn.
Thường ngày vào những lúc như thế này, nếu như cô không muốn trả lời, sẽ lựa chọn nói gì đó gây cười, cười ầm lên với anh, nhưng lần này, nhất định, cô phải có thái độ nghiêm túc rồi.
Nhìn gương mặt đẹp trai thâm trầm đầy nghiêm túc của anh, rõ ràng sức lực của cô không đủ, trong cổ họng càng giống như là bọ chèn đầy bông vải, cuối cùng, ngay cả một chữ cũng không nhảy nổi từ trong miệng ra.
Loại cảm giác này, là toàn thânkhó chịu, không chỉ là trong lòng không thoải mái.
Lục Duật Kiêu thấy mặt Cố Tử Mạt từ từ trướng căng lên càng ngày càng đỏ, dường như muốn khóc vậy, không khỏi lắc đầu một cái, một tay kéo tay trái của cô, một cái tay khác đưa lên, từ từ trượt nhẹ từ trên sống mũi của cô xuống nói: " Cảm thấy không dễ chịu, phải hay không? Tử Mạt, thật ra thì anh cũng không dễ chịu hơn em đâu, mỗi khi Kiều Tử Hoài lắc lư bên cạnh em, em đều có loại cảm giác giống em vừa rồi."
Cố Tử Mạt sững sờ, nước mắt vốn dĩ đã sắp trào ra khóe mắt, lại vòng vo trên hốc mắt, "Anh...... Anh nhắc đến Kiều Tử Hoài làm gì?"
Kiều Tử Hoài đối với cô, đây là?
Mỗi lần cô và Kiều Tử Hoài trộn lẫn cũng một chỗ, cô cũng không hề nghĩ đến phương diện tình cảm kia, chẳng qua cảm thấy Kiều Tử Hoài rất trẻ con, rất thích lôi kéo cô đi chơi để chơi xấu Lục Duật Kiêu.
"Anh có thể cảm thấy, Kiều Tử Hoài đối với em, cũng là một loại mơ ước, điều này khiến anh rất uất ức, huống chi, cậu ấy còn lừa gạt anh một trăm triệu." Nhắc tới việc bị lừa đi một trăm triệu này, cái giọng điệu kia, chính là một đứa trẻ bị mắc lừa, uất ức đến không chịu nổi.
Người đàn ông giương hai cánh tay ôm Cố Tử Mạt đang trố mắt vào trong ngực, "Nhưng Tử Mạt, em có thể không quan tâm tới tâm tư của anh ta, trong mắt của em, trước mắt chỉ có anh, điều này chứng minh em cũng yêu anh, có đúng hay không?"
"Ta là yêu ngươi." Chú ý tử bọt đầu tựa vào lục duật kiêutrong ngực, đáy lòng kinh ngạc, cùng bị hắn ấm áp vui sướng hạnh phúc rối rắm ở chung một chỗ, hỗn loạn thành một đoàn, đem nàng lấy cằm tựa vào trên đầu vai hắn, trong miệng nói liên miên nói, "Nhưng...... Nhưng...... Anh và Lâm Yên Nhiên là thanh mai trúc mã, biết nhau lâu như vậy, bên ngoài mọi người đều coi cô ấy là vợ chưa cưới của anh......"
Cố Tử Mạt suy nghĩ rối rắm như vậy, khiến Lục Duật Kiêu rất là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Anh cúi đầu buồn bực thở dài một cái, nhất thời, mái tóc dài xinh đẹp của Cố Tử Mạt bị thổi ra, lộ ra cái cổ tuyết trắng, Lục Duật Kiêu thừa cơ cắn mạnh một cái vào sau cổ của cô, hung ác nói: " Cố Tử Mạt, anh đã nói rồi, vợ của anh chỉ có em, anh nên yêu ai, anh nên chọn ai làm vợ, cũng chỉ có thể do bản thân anh quyết định. Anh và Lâm Yên Nhiên biết nhau lâu như vậy, cũng không hề tạo ra được tia lửa tình yêu, em cảm thấy sau này, còn có khả năng này sao? Còn nữa, anh bằng lòng cưới một người làm vợ, nguyên nhân duy nhất là vì anh yêu cô ấy, nhưng anh có thể vĩnh viễn yêu một người hay không, thì quyết định là ở chỗ người đó có yêu anh hay không thôi!"
Lời nói trước mắt của Lục Duật Kiêu, coi như là một lời giải thích rất có trọng lượng, nhưng câu nói kế tiếp, lại rất có ý tứ uy hiếp đâu.
Cố Tử Mạt chợt ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn anh.
Người đàn ông này, là ở biến hình Sony Ericsson sao? Lại bá đạo như vậy.
Vẻ mặt Lục Duật Kiêu kiên nghị, "Em phải yêu anh!"
Anh nhẹ nhàng buông ra chút khoảng cách giữa hai người, bắt được tay của cô đặt lên ngực, dịu dàng nói, "Cố Tử Mạt, ta hiểu biết rõ trong em ẩn giấu một tâm hồn nhỏ bé yếu ớt thích khóc lại không có cảm giác an toàn, nhưng không sao, anh cũng vẫn yêu em, nhưng mà anh cũng lại có một yêu cầu!"
Cố Tử Mạt nhìn anh, mắt dần dần ướt át, giọng nói khàn khàn nói, "Cái gì?"
Lục Duật Kiêu thật sâu nhìn cô, trầm ngâm hồi lâu, dịu dàng nói, "Cuối cùng anh cảm thấy kình địch của mình cũng không ít, Kiều Tử Hoài, lại thêm cái tên Hứa Ngộ đã từng làm tổn thương em nữa, dấu vết anh ta lưu lại cho em khắc sâu như vậy, làm cho anh rất không có cảm giác an toàn. Cho nên, Tử Mạt, em phải yêu anh thật nhiều thật nhiều vào."
Cố Tử Mạt nghe anh nhắc đến Hứa Ngôn, lòng rơi xuống ‘ đông ’ một tiếng, cô kinh ngạc nhìn Lục Duật Kiêu, lắc đầu một cái, tỏ vẻ bác bỏ những người đó.
Hứa Ngộ chỉ là một dấu ấn đã qua, mặc dù sâu nặng, nhưng lưu lại, chỉ là buồn bã u tối.
Mà trước mắt, anh là chồng của cô, là người yêu cô, cũng là người cô yêu.
Nhìn chằm chằm vào gương mặt anh tuấn thâm trầm của anh, cô có loại tin tưởng có thể giao trái tim của mình cho anh giữ gìn thỏa đáng.
Cảm giác như thế khiến Cố Tử Mạt không hiểu buồn hay vui, chợt nhào tới bả vai của Lục Duật Kiêu, ôm cổ anh thật chặt.