Lộng Triều

Quyển 10 - Chương 64

Hoàn cảnh Bích tuyền cư rất tốt, khách không nhiều, thái độ phục vụ chu đáo, hơn nữa có thể căn cứ yêu cầu của khách mà điều chỉnh. Sau khi ăn trưa xong, Đoạn Kỳ Ngôn, Ngu Hải Xuyên và Triệu Quốc Đống ngồi câu cá, đến khi mặt trời lặn Triệu Quốc Đống mới hài lòng ra về.

Cuộc nói chuyện buổi chiều làm hai bên hiểu được ý đồ của nhau. Quan hệ của Đoạn Kỳ Ngôn và Triệu Quốc Đống xuất hiện từ khi xác định làm công viên nghĩa trang Thương Long Dục. Trước đó hai người chưa chính thức tiếp xúc, lần đầu tiên quan hệ lại gặp hạng mục này nên khó tránh khỏi việc muốn biết quan điểm của đối phương. Nhất là Đoạn Kỳ Ngôn càng cảm thấy đây là cơ hội tốt để tạo quan hệ với Thị trưởng Triệu.

Tác phong làm việc của Triệu Quốc Đống là khá đột xuất, một khi nhận định chuyện gì sẽ toàn lực làm. Điểm này Đoạn Kỳ Ngôn cũng hiểu đôi chút. Từ hạng mục công viên nghĩa trang Thương Long Dục thì Đoạn Kỳ Ngôn có thể nhìn ra được. Cho nên y chưa chờ hạng mục chính thức thành lập đã có chuẩn bị. Triệu Quốc Đống cũng rất hài lòng với điều này.

Triệu Quốc Đống cũng suy nghĩ xem ý đồ mà Đoạn Kỳ Ngôn lại lên tận An Đô xin gặp mình là gì? Là cảm thấy liên lạc với mình ở Hoài Khánh sẽ làm người ta chú ý, hay là bản thân hạng mục công trình công viên nghĩa trang có chút kỳ quái, hay là chỉ mang Ngu Hải Xuyên đến dề cử với mình, tiện cho triển khai công việc?

Triệu Quốc Đống cũng không phản cảm việc cấp dưới dùng cách này để tạo quan hệ, trên thực tế hắn cũng đang tìm cơ hội để bồi dưỡng những người có thể đi cùng mình, đây là điều mà bất cứ lãnh đạo nào cũng cần làm.

Một hảo hán cần ba người giúp, một người một ngựa dù là anh hùng cũng khó thành công. Lưu Bang có năng lực bình thường nhưng nhờ bạn bè và cách dùng người nên thành công. Hạng Võ là kỳ tài cái thế nhưng lại hẹp hòi, không biết dùng người nên chỉ có thể nhảy sông tự tử, đó là minh chứng rõ nhất.

Triệu Quốc Đống đến Hoài Khánh liền cảm thấy mình không dễ làm như hồi Ninh Lăng, nhiều việc hắn chỉ hơi chạm vào, như vậy vừa vất vả vừa có thể gặp ảnh hưởng lớn. Cho nên Triệu Quốc Đống mới có thể mượn hạng mục công viên nghĩa trang mà điều Quế Toàn Hữu lại đây.

Nhưng hắn cũng hiểu nếu muốn mở cục diện ở Hoài Khánh thì phải dựa vào những cán bộ địa phương tại đất Hoài Khánh này. Chỉ có như vậy thì hắn mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất của vòng tròn xung quanh hắn.

Đoạn Kỳ Ngôn không phải người phù hợp nhất với tiêu chuẩn mà Triệu Quốc Đống đặt ra, nhưng Đoạn Kỳ Ngôn muốn làm việc, nguyện ý đi theo hắn làm việc là đủ ròi.

Giống như Chủ tịch huyện Tĩnh - Vũ Tử Sam, Triệu Quốc Đống lúc trước cảm thấy phản cảm với tác phong bám dai như đỉa của đối phương. Nhưng sau nhiều lần tiếp xúc, Triệu Quốc Đống mới phát hiện tác phong làm việc của vị nữ Chủ tịch huyện này khá tốt, không hề thua Ngụy Hiểu Lam ở Ninh Lăng trước đây, hơn nữa còn kiên định, mạnh mẽ, vài hạng mục công việc thực hiện cũng làm Triệu Quốc Đống rất hài lòng. Hắn cũng thay đổi thái độ với Vũ Tử Sam, quan hệ hai bên nhanh chóng kéo gần lại.

Nhiều ấn tượng và cái nhìn đều dần thành lập từ công việc, có những lúc chuyện nhỏ đủ để thay đổi ấn tượng về một người, nhưng có lúc chi tiết nhỏ có thể nhìn ra bản chất của đối phương. Triệu Quốc Đống thích thông qua chi tiết nhìn năng lực của người.

Đoạn Kỳ Ngôn cũng không quá liêm khiết, ngay thẳng. Chỉ bằng việc đối phương mời mình tới đây là có thể nhìn ra. Nhưng Triệu Quốc Đống cũng không thấy có vấn đề, nước trong sẽ không có cá, chỉ cần không vượt điểm mấu chốt là đủ.

Quan điểm và ý tưởng của Đoạn Kỳ Ngôn khá phù hợp với suy nghĩ của Triệu Quốc Đống. Quy hoạch và kinh doanh, tuyên truyền của công viên nghĩa trang thì giao ho Hongkong làm. Hoài Khánh phụ trách chỉnh trang đất, xây dựng phương tiện trụ cột và giám sát tài chính. Như vậy vừa không ảnh hưởng đến kinh doanh của Công viên, vừa đảm bảo sức ảnh hưởng và sự khống chế của Hoài Khánh với công trình này.

….

- Ai đó?

Triệu Quốc Đống lười biếng dựa lưng vào thành giường. Hắn nhìn đồng hồ thấy đã là 11h. Hai người quan hệ hai lần và lúc này vẫn đang quấn lấy nhau.

- Ồ, Băng tỷ gọi tới. Muộn như thế này sao Băng tỷ còn gọi cho em?

Trình Nhược Lâm có chút không muốn xoay người ngồi dậy cầm lấy điện thoại di động ở đầu giường, một tay lấy chiếc chăn đơn che ngực, một tay cầm điện thoại.

- La Băng? Muộn như thế này chẳng lẽ có chuyện gì?

Tay Triệu Quốc Đống cũng thu lại từ ngực Trình Nhược Lâm. Mặc dù Trình Nhược Lâm đã lên An Đô nhưng cô vẫn thường xuyên liên lạc với La Băng. La Băng gần như hàng tháng sẽ lên An Đô ba bốn ngày và ở chỗ Trình Nhược Lâm. Điều này làm Triệu Quốc Đống cũng có chút nghi ngờ giữa hai người có vượt quá quan hệ bạn bè bình thường không? Nhưng mỗi lần hắn hỏi Trình Nhược Lâm việc này thì Trình Nhược Lâm đều tức và xấu hổ.

- Băng tỷ, vâng, em ở nhà? Hả? Chị ở dưới lầu?

Trình Nhược Lâm hốt hoảng nhảy dựng lên.

- Chị lên An Đô? Mai lên sở họp. Hả, đương nhiên không sao, tiện mà.

Trình Nhược Lâm khẩn trương ra hiệu Triệu Quốc Đống đứng lên. Hai người quấn nhau hơn hai tiếng, mồ hôi và mùi cơ thể quấn vào nhau, thêm cả cái mùi kia, cả phòng đầy mùi đó thì La Băng lên sao có thể không nhận ra?

Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng rồi mặc quần áo. Hắn thấy Trình Nhược Lâm bỏ máy rồi vội vàng mặc quần lót và váy ngủ thì nói:

- Sao, muốn đuổi anh đi ư?

- Anh không đi thì Băng tỷ ở đâu?

Mặt Trình Nhược Lâm đỏ bừng lên, trong mắt hiện rõ sự không muốn làm Triệu Quốc Đống si mê.

- Ôi, hay là bảo La Băng nằm bên kia, em nằm giữa? Dù sao giường cũng đủ rộng mà.

Triệu Quốc Đống trêu một câu. Trình Nhược Lâm ở nhà thuê một phòng khách một phòng ngủ. Cũng may phòng ngủ khá lớn nên để được giường lớn.

- Hừ, anh nghĩ hay nhỉ, có phải có ý với Băng tỷ?

Trình Nhược Lâm hờn dỗi nhìn Triệu Quốc Đống.

- Băng tỷ là người trong sạch, không thể bị anh làm bẩn.

- Em nói gì vậy? Anh sao có thể có suy nghĩ đó. Chẳng qua Nhược Lâm, sao lại là làm bẩn, chẳng lẽ nói em không phải người trong sáng như băng thanh ngọc khiết, cũng không phải bị anh làm bẩn sao?

Triệu Quốc Đống cài cúc áo rồi trêu.

- Cái này khác, Băng tỷ khác em.

Trình Nhược Lâm lắc đầu không muốn nói nhiều.

Khi La Băng thấy Triệu Quốc Đống cười hì hì xuất hiện trước mặt mình, La Băng biết mình đến không đúng lúc. Mặc dù trên giường sạch sẽ nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được bọn họ vừa làm gì.

Cả phòng đầy mùi hương kỳ lạ làm người ta muốn nhũn chân lại. Cô thậm chí còn thấy Trình Nhược Lâm không mặc áo lót.

Đến khi Triệu Quốc Đống rời đi thì La Băng mới bình tĩnh lại.

Thấy La Băng nhìn mình, Trình Nhược Lâm xấu hổ lấy tay ôm má:

- Băng tỷ, anh ấy đến không lâu, bây giờ anh ấy rất bận, một tháng chỉ có ba bốn lần.

Thấy Trình Nhược Lâm hốt hoảng nên giải thích như vậy, La Băng cũng thấy nóng mặt:

- Ba bốn lần còn ít? Em định cứ cùng hắn như vậy sao? Hắn không kết hôn ư?

- Cái này thì không phải. Hắn sẽ kết hôn, đối tượng làm ở Bộ Ngoại giao, ở Bắc Kinh suốt, nghe nói cô ấy chưa bao giờ tới An Đô.

Trình Nhược Lâm cười hì hì nói.

- Hả? Vậy sao được?

La Băng có chút giật mình nói.

- Hắn không nói nhiều nên em không hỏi, hình như là có người làm mối. Giống như hắn nói là mình chỉ cần cuộc hôn nhân trên danh nghĩa.

Trình Nhược Lâm cười nói:

- Chẳng qua không có quan hệ gì với em. Em thấy bây giờ rất tốt, thích thì đến với nhau, không thích thì tách ra. Chẳng qua bây giờ hai bên đều hài lòng với nhau.

- Em dự định cứ như vậy cả đời sao?

La Băng có chút buồn, với sự phát triển bây giờ của Triệu Quốc Đống thì sẽ đi càng cao, chuyện sau này sao có thể nói rõ.

- Sao không được? Bây giờ không phải tốt sao? Em có công việc của mình, em thấy rất vui khi làm việc ở đài truyền hình, em không cần phụ thuộc vào ai mới có thể sống. Chưa chắc đã kết hôn thì sẽ hạnh phúc. Em cần gì quan tâm người khác đánh giá, em không cần sống vì người khác mà. Băng tỷ, chị thấy sao?

Trình Nhược Lâm cười nói.