Lộng Triều

Quyển 10 - Chương 63

- Diện tích tổng cộng là bao nhiêu?

- Tổng diện tích là hơn 2600 mét vuông.

Từ Thu Nhạn mặc một bộ đồ thể thao của Adidas màu xanh lục đứng cạnh Triệu Quốc Đống, mái tóc được buộc lên khiến cô đầy năng động. Chiếc áo thể thao càng làm cho cặp vú đầy đặn của Từ Thu Nhạn thêm căng tròn, càng làm cho người ta chú mắt vào khe sâu ở cổ kia.

- Ồ, căn nhà cũ từ những năm 90 giá khoảng 3000 thì không đắt cũng không rẻ.

Triệu Quốc Đống tính tính giá rồi cười nói:

- Hai người muốn tôi mua hay là thuê?

- Chính là có việc này, nếu không lại bị người khác khống chế. Chủ nhà không chịu ký hợp đồng lâu dài, chỉ ký hàng năm một, nếu thấy làm ăn tốt thì sẽ tăng giá thì ai chịu nổi. Hơn nữa tôi và chị đã bàn, bây giờ việc tập thể hình và chăm sóc sắc đẹp cũng dần thành xu hướng chung. Dù là đàn ông hay phụ nữ đều đang dần tiếp việc tập luyện tăng cường sức khỏe, khách cũng càng lúc càng tăng. Chúng tôi cảm thấy ngành này rất có triển vọng, có khả năng phát triển cho nên đã cẩn thận tính toán và quyết định đạt được thành tích trong ngành sản xuất này.

Từ Thu Nhạn nói đầy lý lẽ nhưng Từ Xuân Nhạn ở bên lại có chút xấu hổ.

- Quốc Đống, bọn chị chủ yếu là thấy chỗ cũ hơi nhỏ nên không thích hợp phát triển. Bọn chị muốn biến câu lạc bộ này thành một câu lạc bộ tổng hợp gồm tập thể hình, chăm sóc sắc đẹp, xông hơi, tập dưỡng sinh, ngoài ra cũng cân nhắc nếu bị người ép trong địa điểm thì sẽ không có lợi cho việc tạo thương hiệu.

Mùa hè chính là thời cơ tốt nhất để phụ nữ ăn mặc. Từ Xuân Nhạn mặc chiếc quần màu cà phê càng tôn thêm đôi chân thon dài của cô, trên người cũng mặc chiếc áo màu xanh hai dây lộ vai, dưới chân đi đôi giày thủy tinh màu trắng càng làm cô thêm cao hơn. Trên vai mang theo chiếc túi xách mà trước đó Triệu Quốc Đống mua tặng cô.

Triệu Quốc Đống đúng là không thể hình dung người phụ nữ trông đầy khí chất này lại là một nữ công nhân khổ sở trong Nhà máy dệt năm nào có liên quan gì với nhau. Chỉ có hơn tháng không gặp mà Triệu Quốc Đống cảm thấy Từ Xuân Nhạn như thay đổi hẳn.

Triệu Quốc Đống hiểu rõ ý của hai người Từ Xuân Nhạn. Các cô sợ hắn mua tặng các cô nên mới phải giải thích để tránh hiểu lầm. Chẳng qua hắn lại khá vui vì các cô muốn gây dựng sự nghiệp trong lĩnh vực này. Từ câu lạc bộ thể hình nhỏ rồi phát triển đến câu lạc bộ tổng hợp, lại còn bán cả máy thể thao, tuy có hắn ủng hộ nhưng cũng có sự cố gắng lớn của chị em Từ Xuân Nhạn.

- Em hiểu, chị không cần nói nhiều. Nơi này không nhỏ nhưng đã cũ, các chị nếu muốn kinh doanh một câu lạc bộ thành công thì phải tạo được hình tượng. Căn nhà này cần phải lắp đặt lại một chút, có lẽ mất tầm một triệu, các chị có đủ sức không?

Triệu Quốc Đống cười hì hì trêu chọc.

Từ Xuân Nhạn trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống, mặt cô đang đỏ bừng trông rất ngon mắt làm Triệu Quốc Đống nhìn mãi không thôi.

- Bọn chị không có nhưng có thể vay.

- Vay? Vay còn cần thế chấp, sợ hơi khó.

Triệu Quốc Đống không nhịn được trêu chọc một lúc, thời tiết tốt, trêu đùa cũng có lợi cho tinh thần.

Triệu Quốc Đống từ Khê Bạn Dật Cảnh đi ra thi thoảng không nhịn được nhìn hai người Từ Xuân Nhạn một chút. Có lẽ bị Từ Thu Nhạn ảnh hưởng nên Từ Xuân Nhạn càng lúc càng tự tin, ăn mặc cũng khác trước, biết cách lựa chọn cho phù hợp với bản thân.

……

- Thị trưởng Triệu, đây là Tiểu Ngu của cục tôi, đã gặp ngài một lần ở văn phòng ngài.

Đoạn Kỳ Ngôn ân cần cầm trà mời Triệu Quốc Đống.

Triệu Quốc Đống nhìn quanh và thấy hoàn cảnh cũng được. Sơn trang Bích Tuyền Cư này có vị trí tốt, có lẽ là người có thực lực. Có thể thành lập một khu nghỉ dưỡng ử trên đảo Hồ Tâm thuộc hồ Long Động thì không có lai lịch là không làm được.

Một cây cầu gỗ bắc từ bờ hồ lên đảo, mặt hồ sóng sánh như gương làm người ta cảm thấy mình về thời cổ. Triệu Quốc Đống rất thích không khí này.

Đoạn Kỳ Ngôn này vẻ mặt thì bình thường nhưng đầu óc rất nhạy bén, cũng làm Triệu Quốc Đống có ấn tượng tốt. Nếu không hắn cũng không nhận lời mời ra ngoài trong kỳ nghỉ như thế nào. Cuối tuần là thời gian riêng tư, nếu không có việc gấp thì Triệu Quốc Đống sẽ không làm việc gì cả.

- Tiểu Ngu làm việc ở phòng xã hội?

Triệu Quốc Đống thực ra cũng biết ý đồ của Đoạn Kỳ Ngôn. Chẳng qua người này chuyên môn tới An Đô báo cáo công việc, mặc dù chọn thời gian không thích hợp nhưng cũng có tâm ý. Công tác Dân chính không do Triệu Quốc Đống quản lý, nhưng Công viên nghĩa trang lại nằm trong phạm vi Khu Khai Phát, Khu Khai Phát lại do Triệu Quốc Đống quản lý. Vì thế Thị xã xác định xây dựng công viên nghĩa trang do Triệu Quốc Đống phụ trách.

Ngu Hải Xuyên cũng đã trên 30 lại bị Triệu Quốc Đống gọi là Tiểu Ngu, chẳng qua Ngu Hải Xuyên lại không thấy có gì không ổn.

- Thị trưởng Triệu, Tiểu Ngu là Phó Trưởng phòng Công tác xã hội, rất quen thuộc với công tác mai tang. Công viên nghĩa trang thì sau khi Hội nghị đảng ủy cục chúng tôi bàn và có ý đề cử Tiểu Ngu phụ trách công tác này, cho nên hôm nay tôi mang Tiểu Ngu tới gặp Thị trưởng Triệu, thuận tiện để Tiểu Ngu báo cáo một chút, cũng nghe chỉ thị công việc của Thị trưởng Triệu.

Đoạn Kỳ Ngôn cười hì hì nói:

- Từ trên xuống dưới của Hoài Khánh đều biết tư tưởng, quan điểm của ngài rất đặc biệt, tôi và Tiểu Ngu cũng muốn nghe Thị trưởng Triệu chỉ bảo.

- Được rồi, anh đây là nói xấu tôi phải không?

Triệu Quốc Đống cười nói. Đoạn Kỳ Ngôn này nịnh bợ làm hắn không được tự nhiên.

- Dạy bảo thì tôi không dám nói, nhưng nếu cục xác định việc này do Tiểu Ngu phụ trách, tôi đây đúng là cần phải trao đổi. Đương nhiên phương án hợp tác cụ thể với Tập đoàn Gia Viên vẫn chưa có, tôi vốn không tiện nói nhiều nhưng công việc này mà khởi động thì khối lượng là rất lớn nên tôi phải nói vài câu.

- Công trình này liên quan đến hình tượng thu hút đầu tư của Hoài Khánh chúng ta, đồng thời cũng mang lại lợi ích kinh tế lớn cho Thị xã, có thể nói đây là một điểm sáng mà Ủy ban toàn lực tạo ra, có sức ảnh hưởng lớn đối với công tác thu hút đầu tư của Hoài Khánh, có tác dụng xúc tiến để tạo tiếng tăm của Thị xã Hoài Khánh. Nói cách khác cục Dân chính cần toàn lực ủng hộ khiến công trình diễn ra thuận lợi. Từ việc phê duyệt công trình thì cục đều phải dồn hết toàn lực, đương nhiên tôi cũng sẽ chú ý, cần tôi ra mặt thì cứ nói.

- Thị trưởng Triệu, điều ngài nói thì tôi hiểu, chỉ là sau khi xác định phương án thì sẽ do bên nào khống chế cổ phần, phương thức kinh doanh cụ thể …

Đoạn Kỳ Ngôn cẩn thận nói.

- Ai khống chế cổ phần thì chưa xác định, nhưng có một nguyên tắc đó là chủ yếu phụ trách việc kinh doanh là Tập đoàn Gia Viên, chúng ta không tham gia. Bên chúng ta phụ trách việc xây dựng, đồng thời cũng đại biểu Ủy ban Thị xã có quyền cổ đông.

Triệu Quốc Đống thản nhiên nói:

- Đương nhiên chúng ta cũng có thể đưa ra ý kiến của mình trong việc kinh doanh của Công viên, dù sao bên Hongkong sẽ không quá hiểu tình hình bên chúng ta, nhiều lúc chúng ta không chỉ có trách nhiệm giám sát mà còn phải gánh vác trọng trách kinh doanh.

Đoạn Kỳ Ngôn đến báo cáo công việc với Triệu Quốc Đống chính là muốn dò xét một chút.

Y tất nhiên biết liên doanh với Tập đoàn Gia Viên thì sẽ do Tập đoàn Gia Viên phụ trách kinh doanh. Bên Hoài Khánh thì tất nhiên không đủ kinh nghiệm làm việc này. Chẳng qua công trình công viên nghĩa trang khổng lồ như vậy, Đoạn Kỳ Ngôn cũng biết miếng thit béo này có không ít người nhìn vào. Khi việc liên doanh chưa chính thức được xác định đã có rất nhiều người muốn xin một miếng.

Ai cũng biết hợp tác với Tập đoàn Gia Viên, Tập đoàn Gia Viên phụ trách việc quy hoạch và kinh doanh, nhưng việc xây dựng, xanh hóa… lại giao cho Hoài Khánh, đây là miếng thịt béo quá lớn. Chuyện chưa xác định mà đã có nhiều người tới tìm y, điều này khiến Đoạn Kỳ Ngôn liền vội vàng tới tìm Triệu Quốc Đống.

Hơn nữa Ngu Hải Xuyên phụ trách vấn đề này hay không thì chưa được Hội nghị đảng ủy quyết định mà mới là đề nghị, mấy người cạnh tranh khác cũng do vài lãnh đạo cấp trên biến tướng có ý kiến, điều này làm y gặp áp lực không nhỏ. Vì thế y mới mang Ngu Hải Xuyên đến gặp Triệu Quốc Đống, chỉ cần được Thị trưởng Triệu đồng ý thì áp lực sẽ giảm đi.

Đoạn Kỳ Ngôn mặc dù cũng nghe vài điều về Triệu Quốc Đống là không tham gia vào các công trình nhưng vẫn phải đến hỏi. Vì bây giờ có nhiều lãnh đạo vỗ ngực nói giỏi nhưng trong lòng lại nghĩ khác, y không hy vọng mình bị vướng ở việc nhỏ này.