-Ta ước mong trên đời này, có hạng người vô địch, cho ngươi bại ít nhất cũng một lần. Nếu ngươi cứ thắng mãi, ta chỉ sợ rồi đây ngươi tự mãn, không cầu tiến thành ra chẳng bao giờ ngươi đạt đến mức thành tựu vô thượng! Y thốt lên câu đó, cốt để gây vui cho câu chuyện, ngờ đâu Tiểu Phi lại trầm gương mặt đáp:
-Ngươi nói đúng! Cái đạo lý cao thâm trong võ học là thế! Càng bại con người càng vượt tiến. Bình sanh, ta thích mạo hiểm. Gặp cao thủ rồi nhất định ta phải làm sao có giao đấu mới cam tâm, bại cũng không buồn, biết trước sẽ chết cũng không nao núng, rụt rè. Tuy mạo hiểm, ta vẫn nuôi hy vọng cầu thắng.
Thấy chàng thốt trịnh trọng quá, Hồ Thiết Hoa không cười nữa. Y chỉnh giọng cho hợp với tình hình:
-Chẳng phải ngươi mạo hiểm chỉ để cầu thắng mà thôi. Ngươi không mạo hiểm, chẳng khác nào ngươi chờ chết. Vì giành sự sống ngươi phải mạo hiểm! Đành rằng ngươi không cố ý giết ai. Song người ta thì luôn luô muốn giết ngươi! Tiểu Phi thở dài:
-Cho nên sớm muộn gì ta cũng phải chết nơi tay người! Một ngày nào đó thôi, có kẻ hạ sát ta! Hồ Thiết Hoa lắc đầu:
-Ngươi yên trí! Người có thể giết được ngươi, chỉ sợ chưa ra sanh ra trền cỏi đời này! Đêm thu não nùng … Ý thu cũng não nùng! Cả hai đi trong cảnh não nùng đó, qua Uyên Ương chủng, Hiếu tử mộ, Đoạn lương diên, Thi Kiếm Thạch, Nhị Tiền đình, Tiên Nhân động … Cả hai từ từ tiến lên núi! Họ không tìm ra đường đưa đến Ủng Thúy sơn trang.
Hồ Thiết Hoa cuối cùng đâm nghi ngờ là Ủng Thúy sơn trang không ở tại Hổ Khâu sơn.
Bạch dương sừng sựng đó, hứng gió thu về, gió thu rí rào, cỏ thu man mác, chẳng có lối đi, sao thu nghe lạnh … Hồ Thiết Hoa cau mày hỏi:
-Ngươi chưa đến Ủng Thúy sơn trang lần nào?
Tiểu Phi lắc đầu:
-Chưa! Ta chỉ nghe thiên hạ họ khen ngợi là một nơi thủy tú sơn kỳ, một nơi xứng với cái danh đệ nhất thắng cảnh! Hồ Thiết Hoa muốn nói chi đó, nỗng phát hiện ra, xa xa nới phía trước, có một ngọn đèn hồng, đèn chao chao theo gió.
Đèn như treo cao trên đỉnh núi.
Y cau mày, lẩm nhẩm:
-Họ định làm gì thế?
Tiểu Phi thở ra:
-Hỏi làm chi? Dù họ làm chi, chúng ta cũng phải đến! Cứ đến là biết ngay! Họ giở thuật khinh công phi thân lướt đi vun vút.
Họ thấy một tòa cao thấp nguy nga sừng sựng giữa gió đêm ngạo nghễ kiêu hùng.
Tháp có bảy từng, mỗi từng mái lở đe ra (?), mái chênh vênh, cong quớt lên.
Ngọn đèn hông treo tại mái trên từng cao.
Tuy có đèn, lại đèn hồng không sáng lắm, thành khung cảnh vẫn thê lương như thường.
Quanh tháp, bạch dương phô ngọn, đẩy đưa theo gió.
Không có một bóng người! Đèn hồng đó ai treo lên? Người treo đèn biến đi đâu? Treo đèn với dụng ý gì?
Đèn hồng trông như một điểm máu, điểm máu to sáng, máu còn chớp sáng hẳn phải máu tươi! Đèn tạo cho bọn Tiểu Phi sự liên tưởng đến máu.
Trong ánh đèn ẩn ướt có hàng chữ.
Chữ lại viết hay khắc gì đó, ngay vào vách tháp trên từng tháp cao rất xa từ chân tháp nhìn lên, không tài nào đọc rõ bởi đêm tối, đèn mờ.
Hồ Thiết Hoa cau mày:
-Ngươi có nhãn lực khá hơn ta, vậy hãy xem mấy hàng chữ đó là chi?
Tiểu Phi tựa hồ suy tư lắc đầu.
Hồ Thiết Hoa bàn:
để ta lên đó xem! Y nhún chân, nhưng Tiểu Phi kịp thời giữ y lại.
Hồ Thiết Hoa thốt:
-Ta thừa hiểu đó là ngụy kế của họ. Song không lên đó xem qua, thật ta khó chịu vô cùng! Tiểu Phi gật đầu:
-Lên xem đành rồi, nhưng chính ta lên! Không để Hồ Thiết Hoa tranh luận, chàng tung mình lên.
Chàng biết rõ lên đó là vào cạm bẫy, cho nên hết sức cẩn thận.
Lên mái lở của từng thứ sáu, chàng thấy chữ rõ ràng rồi.
Chữ như thế này:
-Xác Lưu Hương bỏ tại đây! Tuy có giật mình, Tiểu Phi không hề loạn động tâm tư, cấp tốc đáp xuống đất.
Ngờ đâu lúc đó, một mảnh lưới buông xuống.
Hồ Thiết Hoa đứng dưới, ngẩng mặt nhìn lên, theo dõi mọi hành động của Tiểu Phi, thấy chiếc lươi rất to trải rộng, rơi xuống chụp Tiểu Phi, lưới óng ánh dưới đèn hồng, như tơ vàng kết thành.
Lưới rất nhẹ, song rơi rất nhanh.
Lưới xuống gấp, sắp sửa chụp phủ đầu Tiểu Phi, Hồ Thiết Hoa kêu lên:
-Cẩn thận! Tiểu Phi giở phép thiên cân trụy, xuống nhanh. Lưới dù nhanh vẫn không kịp chụp chàng.
Hồ Thiết Hoa thở phào.
Ngờ đâu, từ trong từng tháp thứ năm, một vệt sáng bạc bay ra.
Vệt sáng bạc là đường chớp của một loại vũ khí ngoại môn, có cái tên là Câu Liêm Thương.
Đầu thương có móc câu, móc câu hướng về đôi chân của Tiểu Phi.
Tiểu Phi giật mình vội vỗ tay vào mái thứ năm, lấy đà vọt trở lên.
Làm như vậy, tránh được Câu Liêm Thương, song chàng lại lao đầu vào chiếc lưới.
Người và lưới rơi luôn xuống đất.
Câu Liêm Thương hụt người, lại móc lưới, giơ bổng lên.
Thành thử, Tiểu Phi bị treo lủng lẳng nơi ngoài từng tháp thứ năm.
Dù chàng vận dụng toàn lực, cũng không thoát khỏi. Càng cựa mình chàng càng nghe đau, tơ lưới rút lại, hằn vào da thịt chàng.
Cùng Tiểu Phi vào tử ra nguy không biết bao độ rồi, Hồ Thiết Hoa chưa thấy một loại vũ khí nào quái dị như thế.
Y cho là cả một chiếc lưới đó, cũng là một vũ khí của đối phương.
Và cái lối xuất thủ của đối phương cũng quái dị vô cùng.
Y cũng là một tay có tài ứng biến, song trong trường hợp này, sự phản ứng không phát sinh kịp thời.
Y không nhận ra kịp tại sao Tiểu Phi rơi vào lưới chứ đừng nói là có phản ứng kịp! Chỉ thấy màn lưới chớp chớp, trong lưới có Tiểu Phi, và chàng đang bị treo lơ lửng trên cao.
Hồ Thiết Hoa rút mũi đoản đao giấu trong giày, cầm sẳn nơi tay nhún chân vọt mình lên.
Ánh đao chớp, vẻ thành một cái mống, đầu mống nhắm chiếc lưới bắn vào.
Tiểu Phi hét to:
-Xuống gấp! Không thể dùng sức chống đối được đâu! Hại ngươi đó! … Một bóng người, tứ nóc tháp bay xuống.
Trong bóng tối không thấy rõ mặt, Hồ Thiết Hoa và Tiểu Phi vẫn thấy vóc người.
Người đó cao lớn, có thể sánh với người khổng lồ thời thượng cổ.
Hồ Thiết Hoa cảm thấy tối mắt.
Y có cảm nghĩ là cả tòa tháp úp đổ xuống đầu y. Vô luận y tránh né về phía nào, cũng không khỏi vùng tối trước mắt, quanh mình.
Nếu là một người bình thường, hẳn lúc đó phải hạ nhanh thân hình xuống gấp.
Nhưng hạ như thế, làm sao tránh kịp cái đà đổ úp của một áp lực lớn như núi?
Nhưng, người lâm nguy là Hồ Thiết Hoa, tức nhiên không phải một người thường.
Đã khác thường, tất phải hành động khác thường.
Y không cho xuống thấp, trái lại tay thủ đao, thân hình lao vút lên, hướng vào vũng tối vọt thẳng.
Làm như vậy, là quyết cùng đối phương đồng quy ư tận. Làm như vậy là liều mạng.
Người lâm nguy có thể liều mạng, chứ kẻ kia là người chủ động tội gì phải liều mạng?
Liều mạng,không phải là một hành động mà cao thủ có thể giở ra bất cư lúc nào.
Chỉ trong trường hợp bất khả kháng, mới dùng đến phương pháp đó.
Ở đây, Hồ Thiết Hoa bị dồn trong cái thế chẳng đặng đừng, thì y phải làm.
Y mong, chuyển thế, từ bị động trở thành chủ động, chiếm tiên cơ.
Đối phương đã nắm cái lẽ tất thắng trong tay rồi, khi nào ại cùng Hồ Thiết Hoa đồng quy ư tận?
Nhưng, nắm được cái lẽ tất thắng, người hẳn phải tự mãn tự kiêu, dù muốn dù không, cũng có lơi phần cảnh giác, thành ra khinh thường.
Cho nên Hồ Thiết Hoa phản công dù cho ai ở trong trường hợp của người đó, cũng khó tránh né.
Ngờ đâu, người đó có thân pháp cực kỳ linh xảo, thân hình to song y cử động hết sức nhanh nhẹn.
Thấy Hồ Thiết Hoa vung đao vọt tới, y cấp tốc qiay mình, vọt ra ngoài tầm đao, xa hơn năm thước.
Vừa lúc đó, ngọn Câu Liêm Thương được rút vào.
Và Tiểu Phi cùng chiếc lưới rơi xuống.
Tiểu Phi từ bên trên rơi xuống, Hồ Thiết Hoa từ bên dưới vọt lên.
Ác hơn, y vừa vọt lên vừa vung đao chém tới.
Người kia nhảy tạt qua bên rồi, nhường khoảng không cho Tiểu Phi rơi xuống, trám vào đó.
Mũi đao của Hồ Thiết Hoa bay lên, hướng thẳng vào ngực Tiểu Phi.
Dưới lên mạnh, trên xuống cũng mạnh, khoảng cách đương nhiên thu hẹp rất nhanh, Hồ Thiết Hoa không làm sao thu thế đao về kịp.
Trong tình hình nầy, chỉ có y mới biến chuyển tình thế nổi, chứ Tiểu Phi lúng túng trong màn lưới, làm sao chàng xoay trở được mà né tránh đường đao?
Chỉ còn cách là cấp tốc, y phát tiết trọn vẹn chân khí đã vận tụ ra khỏi thân hình, có như vậy, thế công mới bị tiêu hủy.
Nhưng làm như thế, có hại cho y, bởi y trở thành cái vật hứng trọn áp lực rơi xuống của Tiểu Phi.
Y nghĩ, thà thọ thương còn hơn là để Tiểu Phi thọ thương vì nhát đao của y.
Một tiếng bình vang lên.
Hai thân hình, một dưới lên, một trên xuống, chạm vào nhau.
Hồ Thiết Hoa đã phân tán hết chân khí rồi, hứng trọn cái chạm quá nặng đó, cảm thấy đầu choáng, mắt hoa ngàn ánh sao nhào lộn trước mắt.
Rồi y mê mang luôn.
Trong cơ mê mang, y lờ mờ nghe như Tiểu Phi đè nặng lên mình y.
Đối phương chưa chính thức xuất thủ, song vẫn kích ngã y được như thường.
Lâu lắm, có tiếng cười khanh khách vang lên đâu đây, cách họ không xa.
Tiếp theo là một câu nói đầy ngạo nghễ:
-Người ta nói, cả hai lợi hại phi thường! Thì ra chẳng qua chỉ là hữu danh vô thực! Giọng nói rất nhỏ, rất trong rất gấp. Chừng như là một giọng nói của một tiểu tử, tuổi chưa đến mức trưởng thành.
Nhưng công lực phổ qua âm thinh rất mạnh, luyện được một công lực đến trình độ đó, hẳn phải mất ít nhất cũng mười năm khổ tập.
Rồi một người tiếp nối:
-Trên gian ghồ, nào phải hiếm kẻ có hư danh? Tuy nhiên, hai gã này xem ra cũng còn khá đấy! Người vừa phát ra câu nói, có cái giọng rang rảng như chuông, lời nói lại rất chậm, y nói một câu bằng thời gian kẻ khác nói được ba bốn câu.
Hồ Thiết Hoa nghe lổ tai lùng bùng vì âm thanh rang rảng đó, mở mắt ra, thấy hai người song song đứng cạnh nhau, một quá cao, một quá thấp.
Người thấp, dù có cố nhón gót chân, cũng không lên ngang đầu vai người cao, thânhình ốm, gầy, đội chiếc nón cỏ rộng vành to bằng bánh xe.
Trông hắn như que đũa bên trên có gắn một cái khuôn tròn dẹp.
Từ trên cao nhìnxuống, chẳng ai trông thấy y.
Người cao có đối mắt to như lục lạc đồng, lưng lớnvô cùng tóc vừa rối vừa tua tủa, nhưng được vén lên cao, mường tượng một bụi lao um tùm.
Cả hai vận y phục hoa lệ, may rất khéo, phải cái là kích thước không thích hợp với thân vóc của họ, thành ra họ có vẻ khôi hài quá chừng.
Người thấp vận y phục,màu hồ thủy, khuy cài cái trên xuống dưới, cái dưới lên trên.
Người cao vậny phục màu hồng, áo rất ngắn, chừng như đánh cắp qua mặc, hay lượm của ai đó.
Họ là những hình tượng hoạt kê, vậy mà họ có võ công tuyệt đỉnh! Hồ Thiết Hoa không tin nổi họ là những con người đáng sợ dù sự thật họ có tài nghệ ghê gớm! Bất giác, Hồ Thiết Hoa gọi to:
-Các ngươi là ai? Tại sao các ngươi … Người thấp chặn lời:
đến ta mà ngươi cũng không nhận ra nữa sao?
Hồ Thiết Hoa cười lạnh:
đường đường là Hồ Thiết Hoa đại hiệp lại quen biết với hạng người như các hạ à?
Người thấp thở dài, lẩm nhẩm:
-Không ngờ tiểu tử lăn lộn bao nhiêu năm trên giang hồ, chung quy ngốc cũng hoàn ngốc, chẳng biết ai là ai cả! Đến lão nhân gia mà cũng chẳng nhận ra! Y lật chiếc nón rộng vành xuống bảo:
-Ngươi nhìn kỹ xem, ta là ai?
Hồ Thiết Hoa nhận ra đầu y trọc lóc, chẳng còn một sợi tóc ngắn! Đầu sói, lại to hơn đầu người thường, ít nhất cũng suýt soát gấp đôi! Thân hình ốm gầy, thấp, lại mang một chiếc đầu to, như chiếc đũa dựng đứng, bên trên có gắn một chiếc bánh bao to! Hồ Thiết Hoa suýt bật cười vang.
Người thấp hỏi:
-Ngươi vẫn chưa nhận ra ta là ai?
Hồ Thiết Hoa bỉu môi:
-Một chiếc đầu trọc có gì đặc biệt mà bảo ta nhận ra ngươi?
Người thấp không giận, trái lại cười hì hì:
đầu trọc không có gì đặc biệt à?
Hồ Thiết Hoa giật mình:
-Không có gì! Không có gì chứ sao! Hiển nhiên nhất là không có tóc! Không một sợi tóc! Người thấp điềm nhiên:
-Không có tóc là đầu trọc! Đầu trọc là vô phát phải không?
Không có ai đối đáp cù nhầy như y! Thành thử không ai thích giảng lý với y lâu.
Y lại lấy chiếc nón cỏ đội lên đầu, rồi ngẩng mặt cười hì hì, hỏi:
-Trời ở đâu? Tại sao không thấy trời?
Đội chiếc nón đó làm sao trông thấy trời?
Hồ Thiết Hoa lại suýt cười lớn. Nhưng y vừa nhớ ra một điều bất giác lặng người, cứng xác! Lão trọc cười hì hì như cũ:
-Bây giờ, ngươi đã biết lão nhân gia là ai rồi chứ?
Hồ Thiết Hoa run run giọng:
-Tiền bối … tiền bối là Vô Phát Vô Thiên Đổ Cẩu Ông?
Lão trọc vỗ tay reo lên:
-Tiểu tử cũng khá đấy! Khá! Dạy được! Dạy được lắm! Rồi lão đưa tay chỉ người cao, hỏi:
-Ngươi có biết y là ai không?
Hồ Thiết Hoa thờ dài, nhếch môi cười khổ:
đổ Cẩu Ông và Đổ Ngư Bà có bao giờ rời nhau nửa bước. Tại hạ đương nhiên phải biết điều đó! Đổ Cẩu Ông bật cười ha hả:
-Phải! Bà ấy là hiền thê của ta đấy! Bà ấy là Thiên La Địa Võng Đỗ Ngư Bà! Ta không ngán vương pháp, ta không ngán thiên luật nhưng ta sợ bà! Thì ra, con người to lớn đó lạilà một nữ nhân! Còn ai tin được đó là một nữ nhân? Nếu bảo với mọi người, đó là một nữ nhân, chắc ai ai cũng cười vỡ bụng! Nhưng, hiện tại, Hồ Thiết Hoa không cười được.
Chỉ vì y biết, cặp bài trùng đó, xem thì hoạt kê lắm, song từ trăm năm nay, trong võ lâm chưa có một nhân vật nào thành danh hiển hách như họ.
Vũ khí của họ, thuộc ngoại môn, mà lại hiếm thấy trên gaing hồ. Võ công ngụy dị, hành động kỳ bí, không một ai biết được họ thọ giáo nơi môn phái nào.
Vĩnh viễn không ai biết họ xuất hiện tại đâu, trong giờ phút nào nhưng lại có thể xuất hiện bất cứ tại địa phương nào, trong bất cứ giờ phút nào.
Họ hoặc biến, hoặc hiện, vô thường.
Cách đây độ ba mươi năm, đột nhiên họ thất tung, chẳng ai biết họ ẩn náu tại phương trời nào, hay họ đã chết rồi.
Có một điều, ai ai cũng biết, là thà đắc tội với quân vương, chứ không nên đắc tội với vợ chồng họ.
Chạm đến họ là cầm như đeo sẵn bản án tử hình. Trên giang hồ những kẻ xúc phạm đến họ, không một ai thoát chết với họ.
Đổ Cẩu Ông cười vang, cười mãi, cười đến hụt hơi cũng vẫn còn cười.
Nhưng Đổ Ngư Bà trừng mắt sang lão. Lập tức, lão ngưng cười.
Bà không giận còn dễ trông.
Bà giận rồi, gồng mình lên, càng thẳng như chiếc áo chẹt suýt đứt khuy cài.
Hồ Thiết Hoa tự hỏi tại sao bà thích mặc y phục chẹt như thế! Chẳng qua, đó là cái tật của hầu hết nữ nhân. Chân lớn màng giày nhỏ, mập xác mặc y phục chẹt, họ tưởng làm như vậy là người đời sẽ nhìn vào giày mà khen chân họ nhỏ, nhìn vào y phục chẹt mà khen họ mảnh mai.
Cũng có những người mặt đen như đui đủi, lại thích màu trắng, bởi họ tưởng họ có nước da hồng, màu trắng sẽ làm nổi bật làn da đó.
Chính họ tạo cái lố lăng cho họ, họ hãnh diện với lố lăng đó, nên họ dám mang lố lăng biễu diễn khắp sông hồ.
Hồ Thiết Hoa cười lạnh:
-Thiênhạ ai ai cũng cho vợ chồng Đổ Cẩu Ông lợi hại! Thì ra, cái lợi hại của họ chỉ có thế thôi! Đổ Câu Ông quắc mắt hỏi:
-Lão nhân gia không hề nhít động bàn tay, mà ngươi đã ngã rồi, như vậy ngươi chưa phục sao?
Hồ Thiết Hoa cao giọng:
-Tiềnbối có dám động thủ quang minh chính đại với tại hạ chăng? Dám giao đấu công khai mới đáng kể. Và có thắng được tại hạ công khai, mới đáng phục.
Chứ dùng ngụy kế, hãm hại người sao gọi là có tài được? Bởi, sợ bại nên dùng ngụy kế, tránh giao đấu. Tại hạ nghĩ, làm như vậy là không đáng mặt anh hùng.
Đổ Cẩu Ông cười lớn:
-Nếu động thủ, ngươi chết mất còn gì? Vả lại, trong cái thế đối lập, ta có quyền dùng mọi thủ đoạn, để tạo thành công. Ngươi bất tài, bất trí, bại thì chịu đi! Đừng tranh biện vô ích! Hồ Thiết Hoa không làm sao khích lão được, tức uất vô cùng.
Tiểu Phi nằm đè trên mình y, không nhít động.
Chính y cũng không nhít động được, nên càng tức. Rồi y nghĩ, tại sao Tiểu Phi lại không nhít động được? Hay là chàng thọ thương?
Bất giác y sợ hãi, gọi to:
-Lão Xú Trùn! Sao ngươi không nói chi hết? Hay là ngươi … Đổ Cẩu Ông bật cười khanh khách:
-Ngươi không thấy chi cả sao? Lão nhân gia đã điểm vào ba huyệt đạo trên mình hắn, lúc đưa ngọn Câu Liêm Thương ra, hứng chiếc lưới. Tự nhiên hắn phải bất động! Lão từ từ bước tới, tiếp:
-Có lẽ vừa rồi, lão nhân gia xuất thủ quá nhanh, nên ngươi không thấy kịp. Hiện tại … Câu nói chưa dứt, lão đã đến cạnh Tiểu Phi rồi.
Bất thình lình, Tiểu Phi thò hai tay qua mắc lưới ló ra ngoài.
Đổ Cẩu Ông nằm mộng cũng không tưởng nổi có sự kiện đó.
Dĩ nhiên, lão phải kinh hãi.
Lão chưa kịp phản ứng Tiểu Phi đã chụp đôi chân lão, thuậntay giật mạnh, lão ngã nhào.
Đổ Ngư Bà sôi giận, hét lớn một tiếng, phi thân vọt tới.
Tiểu Phi quát:
đứng lại! Bà bước tới là chồng bà mất mạng! Đổ Ngư Bà vội trụ mình lại.
Vẻ khẩn trương hiện rõ nơi ánh mắt. Bà lo sợ quá chừng, chứng tỏ bà yêu tha thiết ông chồng bé tí của bà.
Đổ Cầu Ông mắng oang oang:
-Tiểu súc sanh! Dùng thủ đoạn mờ ám không phải là anh hùng! Tiểu Phi mỉm cười:
-Trong cái thế đối lập, người ta có quyền dùng mọi thủ đoạn để tạo thành công! Bất tài, bất trí, bại thì chịu đi, đừng tranh biện vô ích! Chính tiền bối vừa nói như vậy kia mà? Tiền bối quên nhanh thế à?
Đổ Cẩu Ông giật mình.
Hồ Thiết Hoa bật cười ha hả:
-Hay! Hay! Đúng là gậy ông đập lưng ông! Tự mình đánh rắm để tự mình ngửi! Đổ Cẩu Ông phì cười:
được! Được! Lưu Hương quả là tay lợi hại! Thảo nào thiên hạ chẳng os ngươi?
Tiểu Phi cười nhẹ:
-Tiền bối quá khen! Tại hạ thẹn chết đi thôi! Đổ Cẩu Ông tiếp:
-Nhưng ta không minh bạch việc này. Rõ ràng là ta điểm huyệt ngươi, ngươi phải bất động, đến cả dịch cũng chẳng nổi. Tại sao ngươi cử động được?
Tiểu Phi điềm nhiên:
-Tiền bối điểmhụt chứ có gì đâu? Lúc tiền bối động thủ, tại hạ đã xuống thấp rồi! Đúng ra, chẳng phải Đổ Cẩu Ông điểm hụt, bất quá chàng nói thế, để chọc tức lão ta thôi! Chính lão ấy cũng biết vậy, nên không uất tức, trái lại còn phục chàng.
Bởi, điểm huyệt rồi, ít nhất chàng cũng có một giây khoảng cách từ chỗ bình thường trở thành bất thường.
Trước khi bất động, chàng còn một giây cử động. Lợi dụng cái giây cử động được chàng lấy tư thế rơi xuống, làm cách nào cho cái chạm với Hồ Thiết Hoa, giải ngay huyệt đạo cho chàng.
Do đó, chàng chẳng sao.
Đổ Cẩu Ông thở dài:
-Tuyệt! Tuyệt! Lưu Hương! Lưu Hương! Ta phục ngươi! Ta không ngờ suốt mấy mươi năm, ta không hề thất bại một lần, bây giờ lại bị ngươi chế ngự! Đổ Ngư Bà nhìn trừng trừng Tiểu Phi:
-Ngươi muốn gì nữa đây?
Hồ Thiết Hoa đã lòn mình ra khỏi cái đè của Tiểu Phi, và tháo gở chiếc lưới xong.
Đổ Ngư Bà đứng lặng nhìn y làm cái việc đó không dám nhít bước.
Tiểu Phi đứng lên từ từ hỏi:
-Hai vị có cừu hận gì với tại hạ?
Đổ Ngư Bà đáp nhanh:
-Chẳng có cừu hận gì cả.
Tiểu Phi mỉm cười:
đã không cừu hận, sao các vị hạ độc thủ?
Đổ Ngư Bà trầm ngâm một lúc lâu, đoạn thở dài:
-Vợ chồng ta hành sự ân oán phân minh ta chưa làm gì tổn hại đến ngươi, bất quá … Tiểu Phi tiếp:
-Bất quá, năm xưa các vị thọ ân Lý Quan Ngư do đó, tìm kế chế ngự tại hạ, đưa đến Ủng Thúy sơn trang. Có đúng vậy không, Đổ bà?
Đổ Ngư Bà chưa kịp đáp, Đổ Cẩu Ông bật cười lớn:
đúng lắm! Chính ta muốn làm cái việc nhơn tình đó, nên cho ngươi vào tròng mang ngươi đến Ủng Thúy sơn trang. Giả như bây giờ ngươi có giết ta, thì cũng hợp đạo lý trả vay ta không thể oán trách người được.
Tiểu Phi cười nhẹ:
-Còn như tại hạ không giết?
Đổ Cẩu Ông tiếp:
-Ta khuyên ngươi nên giết ta là hơn. Bởi, rất có thể một ngày nào đó, ta sẽ tìm ngươi, tìm cách hãm hại ngươi nữa. Ngươi cần diệt hậu hoạn có lợi cho ngươi! Đổ Ngư Bà biến sắc:
-Ngươi … khuyến khích người ta giết ngươi?
Đổ Cẩu Ông mỉm cười:
-Có chi quan hệ đâu? Ta chán làm nam nhân rồi, nếu chết sớm, ta sẽ đầu thai làm nữ nhân, ta lại lấy ngươi nhường ngươi làm chồng, để biết cái mùi vị của kẻ làm chồng. Như vậy, mới cân phân, đồng đều, như vậy mới công bình! Đổ Ngư Bà giận đến xanh mặt:
-Ngươi nói được câu nói đó với ta! Đổ Cẩu Ông điềm nhiên:
-Một người muốn chết, còn gì chẳng nói được? Nói mà được chết gấp, lại càng nên nói! Sao lại chẳng dám nói?
Hồ Thiết Hoa chen vào:
-Nếu Lưu Hương tha chết cho tiền bối?
Đổ Cẩu Ông trố mắt:
-Tại sao hắn muốn tha ta?
Hồ Thiết Hoa hỏi lại:
-Tại sao hắn không thể tha tiền bối?
Đổ Cẩu Ông thốt:
-Ta đã hành động như vậy, đối với hắn, nếu hắn tha ta, thì đúng là hắn điên! Hồ Thiết Hoa mỉm cười:
-Hắn không điên đâu. Bất quá, hắn là người quân tử hắn hành động quân tử, tiền bối lấy cái tâm tiểu nhân độ cái lượng quân tử thì độ thế nào đúng được? Cho nên tiền bối cứ tưởng là hắn nphải giết tiền bối! Đổ Cẩu Ông giật mình:
-Nếu hắn không giết ta, thì hỏng! Hỏng bét! Hỏng là cái chắc! Lão nói thế là nghĩa làm sao?