− Ăn đi!
Dao bặm môi:
− Em không thích ăn vặt như Phương Phi. Anh để dành mà... bồi dưỡng cho bà ấy.
Uy nhún vai:
− Phương Phi có phần riêng. Em không phải lo.
Ca Dao chợt xót xa vì những lời Uy nói. Sao anh không nghĩ những lời đó làm Dao buồn nhỉ?
Nhưng tại sao Dao lại buồn trước tình yêu của người khác, trong khi vết thương lòng của cô vẫn còn đau buốt mỗi khi nhớ tới Sơn?
Trái tim khờ khạo của Dao đúng là lắm chuyện, nó nên ngủ yên một thời gian cho quên mọi thứ đi thì hơn.
Giọng Uy quyền hành vang lên:
− Xòe tay ra!
Ca Dao ngơ ngác nhìn anh rồi không hiểu sao cô ngập ngừng xòe tay. Uy đổ nho khô vào lòng bàn tay Dao.
− Phải chịu khó ăn vặt cho mập một tí. Em gầy lắm biết không?
Dao rút tay lại:
− Kệ em! Đi mà lo cho bà Phi....
Uy nheo mắt:
− Sao cứ nhắc tới Phương Phi hoài vậy? Không lẽ em ganh tỵ với cô ấy?
Mặt nóng lên, Dao phản ứng khá mạnh:
− Nói bậy. Em mà... thèm ganh tỵ với chị Phi.
Uy dài giọng:
− Chuyện đó có trời biết. Con gái là chúa ích kỷ. Chỉ thấy người khác hạnh phúc hơn mình cũng đủ ganh ghét rồi.
Ca Dao nuốt nghẹn làm thinh. Nhìn những hạt nho khô nâu tím trong tầm tay, Dao bỗng ấm ức đến mức cứ muốn vứt chúng đi. Nhưng nếu Dao làm thế, chắc chắn Uy sẽ được dịp trêu chọc, vậy thì tội tình gì... chậm chạp đầy cố ý, Ca Dao cho từng hạt, từng hạt nho khô vào miệng, ngồi kế bên Uy thong thả nói:
− Ùm... ùm.
Ca Dao thản nhiên ăn hết số nho khô trong tay, mặc kệ Uy... ùm... ùm...
Uy thích thú:
− Thì ra em thuộc tuýp khi bị chọc tức ăn mới ngon. Nếu vậy anh sẵn sàng chọc em giận chọc đến bao giờ em mập ra mới thôi.
Ca Dao hỏi:
− Tại sao anh phải làm thế?
− Tại anh thích.
− Thích chọc người khác ấy hả?
Uy điềm đạm:
− Anh thích em...
Ca Dao nóng mặt:
− Vớ vẩn.
Mặt Uy chợt nghiêm lại:
− Anh nói thật đó. Lẽ nào em không cảm nhận được điều này?
Ca Dao khô khan:
− Không. Em không cảm nhận gì hết. Anh đừng trêu em nữa.
Uy đứng dậy. Anh ra khỏi quầy và đốt thuốc. Nhìn dáng Uy ngồi trên yên xe phà khói mù mịt, Dao chợt nao lòng.
Nhưng Uy là một... diễn viên xuất sắc. Cô tin chắc chắn anh chàng đang diễn trò cho mình xem. Uy tưởng cô... khờ như Tí Nị hay sao ấy. Anh Thiện yêu thật nên mới được Tí Nị đáp lại, chớ Uy chỉ giỏi trêu chọc, ai có thể tin anh ta chứ.
Với tay lấy hộp nho khô, Ca Dao mất thăng bằng đổ người sang một bên, cái chân gãy va vào ghế khiến cô đau buốt tận óc. Gượng không nổi, Ca Dao té nhào vào quầy đánh rầm. Cái kệ nhựa đổ xuống, sách báo rơi vào người Dao tung tóe.
Vứt vội điếu thuốc, Uy hoảng hốt chui vào quầy và thấy Dao đang ôm cái chân đau, mặt tái ngắt.
Uy nhăn nhó:
− Trời ơi! Sao lại thế này?
Ca Dao kêu lên:
− Đau quá. Đau quá.
Đẩy sách báo qua một bên, Uy đỡ Dao ngồi dựa vào vách, mồm liên tục bảo "không sao" nhưng trong lòng nóng hơn lửa.
Thật cẩn thận anh đặt chân Dao xuôi theo vách quầy rồi loay hoay dọn dẹp mọi thứ trong quầy báo chật chội, bề bộn. Ca Dao chẳng biết làm sao đứng lên được, cô đành ngồi nhìn Uy.
Giọng anh dài ra nửa đùa nửa thật:
− Em không thể thiếu anh được đâu, nhóc ạ.
Ca Dao chống tay nhưng không sao đứng dậy được, cú trợt ngã vừa rồi khiến cô nhát hơn bình thường, Dao không dám đứng lên nếu không ai đỡ.
Ca Dao mím môi làm thinh. Bên ngoài có người mua báo. Uy nhanh nhẹn bán cho khách, trong lúc Dao vẫn ngồi trên sàn gỗ trong quầy với vẻ giận dỗi.
Ngồi xuống kế bên cô, Uy nói nhỏ:
− Như thế này ấm cúng thật.
Dao lầm bầm:
− Em đang... nóng thì có. Hừ! Người có tấm lòng bác ái như anh hình như lại thích cười trên nỗi đau của kẻ khác thì phải.
Uy xa xôi:
− Anh đang cười trên nỗi đau của anh đấy chớ.
Im lặng một chút, anh nói:
− Em vẫn bảo anh là một diễn viên trong ngoặc kép, một diễn viên đã đạo diễn cho Thiện một màn kịch, nhờ thế hắn có được trái tim Tí Nị còn anh có được sự ghét bỏ của em. Anh biết trong thâm tâm em, anh không có chỗ đứng vì anh là một kẻ dối trá. Cũng đáng đời anh lắm anh chàng dối trá ạ.
Lật một quyển thơ trên kệ, Uy trầm giọng đọc:
"Tình yêu cuối cùng đã chết
cuộc sống hạ màn
thằng hề chùi mặt
quy nguyên vẻ đời
ánh đèn lơ láo
ai người ngó chơi?
hí trường sâu rộng
từng trận khóc cười
hạ màn vắng lặng
ghế nào lẻ oi?"
− Em xem anh hiện giờ có giống thằng hề trong bài thơ này không?
Ca Dao chớp mắt:
− Em không hiểu gì về anh hết.
Uy dịu dàng:
− Nhưng em sẽ tìm hiểu chứ?
Ca Dao ấp úng:
− Em mệt mỏi lắm rồi, em không muốn gặp rắc rối nữa đâu. Mẹ đã dặn: "Đừng vội tin lời đàn ông" em từng nhìn mình u tối trong gương, em sợ bị mắng là đồ ngốc nữa lắm. Em nói thật đó.
Uy ngập ngừng:
− Có lẽ anh đã quá vội vã. Nhưng anh sẽ chờ, chờ đến lúc em... khôn hồn tỉnh vía ra nhận ra dầu mang tiếng giả dối, nhưng tình yêu anh dành cho em là chân thật.
Ca Dao nóng bừng cả người. Đây là lời tỏ tình rõ ràng, đầy đủ và nồng nàn nhất mà lần đầu cô được nghe.
Trước đây, Sơn không bao giờ nói thế, lời của anh thường bóng bẩy, xa xôi, lan man, người nghe tưởng mình là người duy nhất được anh yêu, nhưng khi nằm nhớ lại mới thấy đó chỉ là những từ rỗng không, chẳng mang ý nghĩa cụ thể nào hết. Bởi vậy nếu gặp lại Sơn, Ca Dao không thể trách anh phụ tình, vì anh có tỏ tình với cô bao giờ đâu.
Yêu là phải thành thật rõ ràng, cụ thể. Đó phải là kinh nghiệm của bản thân Dao không?
Cô len lén nhìn Uy. Hai người rơi vào im lặng. Thứ im lặng ngập tràn sắc màu lãng mạn mà với Sơn, Ca Dao chưa bao giờ có được.
Mãi đến khi nghe giọng Phương Phi ngoa ngoắt vang lên, cả hai mới như bừng tỉnh. Uy đứng bật dậy và hứng trọn ánh mắt rực lửa của Phương Phi.
Cô gần như rít lên:
− Làm gì mà thậm thụt dưới đó vậy?
Uy vuốt mặt:
− Ca Dao bị đau chân không đứng được.
Phương Phi bĩu môi:
− Có anh là nó vẽ chuyện chớ đau đớn gì khi đã bó bột cứng như đá.
Uy hất mặt:
− Sao em biết không đau?
Không trả lời Uy, Phương Phi bắt bẻ:
− Sao anh biết đau?
Uy trả lời:
− Vì anh cùng chia sẻ với Dao.
Phi cười khẩy:
− Tình tứ nhỉ? Từ bao giờ vậy? Từ hồi nó què đúng không?
Uy xoa cằm:
− Mình đi uống nước đi.
− Từ chiều tới giờ mưa, em không khát.
− Nhưng anh khát.
Phương Phi nhún vai:
− Vậy thì đi.
Quỳ một gối kế bên Ca Dao, Uy bảo:
− Anh đỡ em dậy.
Ca Dao bám vào vai Uy trước cặp mắt khó chịu của Phương Phi. Hai người chở nhau đi mất. Dao ngồi một mình nhâm nhi nho khô và nhâm nhi cả những lời Uy nói lúc nãy.
Tại sao vừa tỏ tình với cô xong, anh lại quay sang đi uống nước với Phương Phi? Anh đùa dai với cô đến mức độ thế nào? Ca Dao nhếch môi cười buồn.
Thiện dừng xe trước quầy, trên môi anh nụ cười hạnh phúc vẫn còn nguyên.
Anh hỏi:
− Uy đâu?
Ca Dao đều giọng:
− Đi với Phương Phi rồi.
Thiện chép miệng:
− Cái thằng lộn xộn quá.
Dao tò mò:
− Anh nói vậy là sao?
Thiện nhún vai:
− Không. Không sao cả.
Ca Dao bỗng muốn khóc.
− Em muốn về. Anh gọi xích lô đi.
Thiện ngập ngừng:
− Đợi một chút Uy chở em về.
Dao nghe giọng mình vỡ ra:
− Người ta đi với bồ, biết đâu mà đợi.
Thiện làm thinh ra ngoắc xích lô. Về tới nhà, Dao ngạc nhiên khi thấy cửa khóa ngoài. Vậy là mẹ lại đi đâu rồi.
Thất vọng, chán nản, Ca Dao lê vào sân và ngồi trên chiếc ghế dài dưới gốc mận. Nếu biết thế này thà ở lại quầy còn hơn.
Nhưng mẹ đi đâu nhỉ? Dạo này mẹ có nhiều biểu hiện rất lạ. Bà hay bồn chồn, trông ngóng và rất hay thở dài. Rõ ràng cuộc sống nội tâm của bà đang bị xáo trộn. Chẳng lẽ vì mẹ biết chắc chắn ba không còn tồn tại trên đời nữa nên đã bị sốc?
Ca Dao xót xa. Tình yêu khiến người ta lao đao, lận đận dù ở tuổi xế chiều.
Có tiếng xe ngừng ở cổng. Ca Dao nhấp nhổm nhìn và sững sờ khi nhận ra Sơn. Bỗng dưng Dao co người lại như để trốn tránh. Nhưng anh đã thấy cô, Sơn dựng xe, bước vào sân. Ca Dao nghe từng nhịp tim mình đập theo từng bước chân Sơn.
Đứng trước mặt cô, Sơn hỏi một cách máy móc:
− Em khỏe không?
Ca Dao nhếch môi:
− Em bị gãy chân chớ có bệnh hoạn gì đâu.
Thật tự nhiên, Sơn ngồi xuống cạnh cô, giọng trơn tuột:
− Anh rất tiếc.
Ca Dao thong thả hỏi:
− Về chuyện gì?
Sơn ngập ngừng:
− Chuyện của chúng ta... Anh là con trai duy nhất, anh không thể bất hiếu với mẹ....
Ca Dao cười nhạt:
− Và anh cũng không thể quay lưng trước tiền tài, danh vọng. Đó là lẽ tất nhiên. Nếu anh bỏ tất cả để tới với em mới là bất thường.
Hơi nghiêng đầu, Ca Dao nói:
− Trông anh đâu có gì bất thường nên anh chọn cách sống tầm thường là đúng.
Sơn nhìn cô:
− Em cứ mỉa mai, nếu điều đó làm em vui.
Ca Dao nhếch môi:
− Anh tới đây đâu phải để nói như thế. Thật ra anh cần gì?
Sơn đáp:
− Anh tìm bác Hiệp.
Ca Dao kêu lên:
− Tìm ở nhà em? Thật buồn cười. Ông Hiệp tới đây làm chi?
Sơn lơ lửng:
− Dĩ nhiên bác ấy có mục đích...
− Mục đích gì, anh nói ra đi? Chớ cứ úp mở hoài khó chịu lắm.
Sơn vẫn vòng vo:
− Điều này em phải biết hơn anh chứ.
Ca Dao nhíu mày. Cô suy nghĩ mãi vẫn không ra... ông Hiệp là bạn ba, ông ấy muốn giúp đỡ vợ góa con côi của bạn cũ. Anh Thiện đã từ chối nên ông ta gặp mẹ để trình bày thiện ý của mình.
Giọng Sơn chợt vang lên:
− Bác Hiệp góa vợ đã lâu, bác ấy đang là mục tiêu rất nhiều phụ nữ, từ trẻ tuổi tới trung niên, bác ấy chưa quan tâm đến ai, nhưng thời gian gần đây lại chạnh lòng trước hoàn cảnh của mẹ em. Hai người vẫn có những cuộc gặp gỡ khá bí mật.
Mặt Dao nóng bừng, cô gằn:
− Anh nên cẩn thận lời ăn tiếng nói anh không được xúc phạm đến mẹ em.
Sơn vẫn bình tĩnh:
− Em dễ bị kích động quá, tiếc rằng những gì anh vừa nói lại là sự thật. Tối nay anh tới là để đánh động với Thiện và em. Bác gái đang vắng nhà, đúng không?
Ca Dao ú ớ:
− Nhưng đâu có nghĩa mẹ em đang gặp ông Hiệp.
Sơn xoa cằm:
− Anh dám cá là đúng thế. Hai người có vẻ rất tâm đầu ý hợp, và dĩ nhiên Đan Thanh không đời nào chấp nhận chuyện trời ơi này. Cô ta mà nóng lên thì người thiệt thòi cũng lại là bác gái.
Ca Dao căm phẫn:
− Anh im đi! Đâu phải chỉ mình Đan Thanh có quyền nóng. Nếu ông Hiệp quyến rũ mẹ tôi, anh Thiện sẽ không để ông ta yên đâu. Mời anh đi ngay cho.
Vừa lúc đó, Uy thắng xe ngay cửa. Anh hớt hải chạy vào khi nhận ra Sơn đang đứng bên Ca Dao.
Hai người đàn ông hằn học nhìn nhau, Sơn nhún vai và bỏ đi. Ca Dao ngồi thừ ra trên ghế, Uy thắc thỏm:
− Sơn tìm em à?
Ca Dao lắc đầu:
− Anh ấy tìm ông Hiệp.
Uy nhíu mày:
− Sao lại tìm ở đây?
Ca Dao ngập ngừng:
− Sơn bảo... bảo mẹ em và ông Hiệp vẫn có những cuộc gặp gỡ riêng. Em không biết nên tin không nhưng rõ ràng là mẹ đang vắng nhà.
Uy thở hắt ra:
− Vừa rồi anh và Phi có gặp lại bác.
Dao thảng thốt:
− Mẹ có thấy anh không?
Uy lắc đầu:
− Anh không biết, vì hai người có vẻ mải mê lắm, chắc chả để ý tới bọn trẻ đâu.
Ca Dao bồn chồn:
− Có chuyện gì thế nhỉ? Em và anh Thiện không thích mẹ quan hệ với ông ta, lẽ ra mẹ phải ý thức được điều này chứ! Lỡ anh Thiện biết thì phiền lắm.
Uy trầm giọng:
− Thiện biết rồi. Xin lỗi, anh không kịp bịt mồm Phương Phi.
Ca Dao nói:
− Phương Phi có quyền tự do. Sao lại xin lỗi em? Em rất sợ nghe những lời đại loại như xin lỗi, rất tiếc...
Uy nhìn cô:
− Anh sẽ không bao giờ nói rất tiếc vì thâm tâm anh cũng rất sợ... Sao không đợi anh mà đi xích lô về vậy?
Dao bắt bẻ:
− Anh có bảo em đợi đâu?
− Nếu có, em đợi anh không?
Ca Dao giận dỗi:
− Đó là sự tra tấn chớ không phải chờ đợi. Thật độc ác khi bắt em phải chờ như thế.
Uy phân bua:
− Anh hiểu, nhưng vì giữa anh và Phi cần làm sáng tỏ vài ba vấn đề, nên anh đành để em lại quầy một mình, mà trong lòng thấp thỏm không yên... anh sợ nước mắt vắn dài của em lắm.
Ca Dao chớp mi vì những lời Uy nói. Cô vẫn hiểu "mật ngọt chết ruồi" nhưng khổ sao lòng cô vẫn thơi thới khi nghe những lời ngọt lịm của anh.
Uy ngồi xuống bên Ca Dao, anh siết nhẹ tay cô, giọng thì thầm:
− Em đang nghĩ gì vậy?
Dao cong môi:
− Dĩ nhiên là... không thèm nghĩ về anh rồi....
Uy cười nhẹ. Anh say sưa nhìn gương mặt bướng bỉnh của Dao. Dưới ánh sáng mù mờ của đêm, gương mặt ấy mới đáng yêu làm sao.
Ca Dao ranh mãnh trêu Uy bằng cách lặp lại câu hỏi của anh:
− Anh đang nghĩ gì vậy?
Anh trả lời:
− Dĩ nhiên là nghĩ về em rồi.
− Nghĩ xấu hay nghĩ tốt nhỉ?
Uy nghiêng đầu nhìn sâu vào mắt Dao:
− Anh nghĩ không hiểu sao anh phải khổ vì một con nhóc như em, trong khi đó biết bao nhiêu người phải khóc vì anh.
Ca Dao che miệng cười:
− Điều đó gọi là quả báo đấy! Anh sẽ phải khổ dài vì em không bao giờ yêu ai nữa. Trái tim em bị... xơ rồi.
Uy nhấn mạnh:
− Em sẽ không yêu ai nữa ngoài anh.
Ca Dao phụng phịu:
− Không dám đâu.
Uy mỉm cười, lòng rộn lên nỗi vui sâu lắng. Hai người im lặng ngồi bên nhau, Uy nhẹ nhàng nắm lấy tay Dao. Cô để mặc tay mình trong tay anh. Với Dao, Uy hiện giờ là một điểm tựa vững chắc. Tuy chưa khi nào cô nói lên tình cảm của mình đối với Uy nhưng trong tim cô anh đã có một vị trí độc tôn nhưng đó phải tình yêu không, Ca Dao chưa dám khẳng định, cô vẫn còn rất sợ khi nghĩ tới vết thương đầu đời.
Thiện xồng xộc dắt xe vào, giọng anh gay gắt:
− Mẹ vẫn chưa về à?
Không nghe ai trả lời, Thiện hỏi Uy:
− Lúc nãy mày ngồi quán nào? Tao muốn tới đó.
Ca Dao vội nói:
− Em thấy không nên.
− Nhưng giờ này quá khuya rồi, làm sao yên tâm để mẹ một mình.
− Em nghĩ ông ấy không để mẹ một mình đâu.
− Sao em biết.
Ca Dao không trả lời, Thiện nhìn ra cửa và thấy bà Nguyệt đang bước vào với ông Hiệp.
Mặt Thiện sa sầm xuống. Anh chưa biết phải làm sao để tỏ thái độ, bà Nguyệt đã lên tiếng:
− Mẹ có chuyện quan trọng cần nói với các con.
Uy đứng dậy:
− Cháu xin phép về...
Thiện mở cửa, ông Hiệp chững chạc bước vào như đây chính là nhà mình. Khác với gương mặt lầm lì của Thiện, ông ta trông vừa vui vừa xúc động lạ kỳ.
Bà Nguyệt bảo:
− Các con ngồi xuống đi.
Nhưng không nghe lời bà, Thiện bước tới bàn thờ ba mình đốt nhang với thái độ thách thức.
Ca Dao nghe giọng mẹ run run:
− Từ giờ trở đi con không phải làm việc ấy nữa...
Thiện nhìn bà trân trối:
− Mẹ nói gì vậy?
Bà Nguyệt nghẹn ngào:
− Ba vẫn còn sống, ba của các con vẫn còn sống...
Thiện lắp bắp:
− Vậy ba con đâu?
Đặt tay lên vai ông Hiệp bà rưng rưng:
− Ông ấy đây này.
Nước mắt lăn dài trên gò má ông Hiệp thay cho nụ cười đoàn tụ ông nói:
− Ba thật không phải với các con.
Anh em Ca Dao đứng chết trân với những gì vừa được nghe. Những lời đó đã giải thích những thay đổi gần đây của mẹ, nhưng nó cũng là những lời sấm sét khiến Dao ù tai.
Cô lạc giọng:
− Thà ba con chết như lâu nay vẫn hơn... Con không muốn có chung ba với Đan Thanh.
Thiện bình tĩnh hơn, anh hỏi:
− Tại sao tới bây giờ mẹ mới nói sự thật?
Bà Nguyệt lau nước mắt:
− Vì bây giờ mẹ mới gặp lại ba, vì các con đã lớn để có thể hiểu cuộc đời và thông cảm cho cha mẹ.
Thiện và Ca Dao im lặng nhìn nhau rồi nhìn ông Hiệp. Với hai người, ông vẫn là kẻ xa lạ. Dao chẳng chút cảm xúc nào khi nghe ông nói:
− Từ giờ trở đi, ba sẽ lo cho mẹ và các con.
Thiện cười khẩy, anh thảy chiếc chìa khóa xe lên cao và bảo:
− Tối nay con không ngủ ở nhà?
Rồi mặc bà Nguyệt gọi mình, Thiện lên xe đi mất. Ca Dao chống nạng đứng lên trong giọng khẩn khoản của ông Hiệp:
− Hãy để ba chăm sóc con...
Ca Dao dằn chiếc nạng thật mạnh. Tiếng gỗ chạm vào gạch vang lên một âm thanh nhói buốt nhắc nhở cô đến cái tai nạn mình vừa nhận lãnh không lâu.
Giọng lạnh lùng, Ca Dao nhấn mạnh:
− Ông về chăm sóc Đan Thanh, cháu đã quen không có cha từ lúc mới lọt lòng nên tự lo cho mình được.
Hả hê, Ca Dao nhấc chân, vừa bước được vài ba bước, cô đã nghe bà Nguyệt kêu lên hoảng hốt.
Quay lại, Dao thấy ông Hiệp đổ gục trên bàn, cạnh đó mẹ cô đang lay gọi ông trong thảng thốt. Vừa khóc, bà Nguyệt vừa nói:
− Chúng bây đã giết chết ba mình rồi...