Lời tình muộn

Chương 11

Vừa nhâm nhi bánh snack, Phương Phi vừa nói:

− Suy đi nghĩ lại, tao thấy Uy là người hợp với mình nhất. Ông ta đẹp trai, rộng rãi, gia đình giàu, lại là con một. Có chồng như vậy là ngon nhất rồi. Phải không?

Ca Dao miễn cưỡng gật đầu, dù trong lòng đang mong Phi biến cho rồi.

Mấy hôm nay Phương Phi cứ chui vào quầy ngồi với Dao. Cô ta bảo vì Uy nhờ. Anh sợ Dao một mình không xoay trở, bán buôn được nên đã nhờ Phi giúp sức.

Dao không hiểu Uy đã thuyết phục Phương Phi cách nào mà bà ta lại vui vẻ nhập cuộc. Khổ là Phi giỏi chơi hơn giỏi việc, tay chân lóng ngóng cứ hết làm rơi sách, tới xếp lộn xộn báo, khiến Ca Dao phải thêm mệt vì phải sắp lại cho đúng vị trí.

Phương Phi lại nói:

− Đợi Uy tốt nghiệp đại học, bà mẹ sẽ giao công ty lại cho ảnh. Chà! Lúc đó Uy là giám đốc, oai thật.

Ca Dao buộc miệng:

− Biết đâu chị sẽ là giám đốc phu nhân. Oai cũng không kém.

Phương Phi bật cười:

− Quỷ! Nói tào lao, ảnh mà nghe được thì quê lắm đó. Bộ dễ làm giám đốc phu nhân lắm sao? Uy coi thế chớ kén chọn lắm. Làm bạn thì dễ chớ còn người yêu thì... hơi châm.

Mặt Phương Phi bỗng xìu xuống. Cô ta chợt thân thiết một cách giả tạo:

− Tao hỏi thiệt nhé. Mày thấy Uy thế nào?

Ca Dao dè dặt:

− Chả thấy gì ráo. Em rất kỵ rơ với đám bạn của anh Thiện.

Phương Phi cười khẩy:

− Vậy sao? Người ta bảo dân buôn bán hiếm khi nói thật. Lời nhận xét ấy đúng hay sai?

Ca Dao gằn giọng:

− Chị nói thế với ý gì?

Phương Phi trơ tráo:

− Mày... kỵ rơ với ai tao chẳng biết, nhưng chắc chắn không kỵ rơ với Uy. Bằng chứng là mày thích Uy lo cho mày.

Môi trề ra đầy khinh bỉ, Phi nói:

− Nhưng đừng có... nghèo mà ham. Anh ấy chỉ tội nghiệp anh em nhà mày thôi, đừng bày đặt tơ tưởng, uổng công lắm.

Ca Dao nuốt nghẹn xuống:

− Uy nói với chị thế à?

Phương Phi nhún vai:

− Đời nào. Tao liếc sơ cũng đủ hiểu ảnh nghĩ gì rồi. Uy và bác gái rất hay làm việc từ thiện. Giúp đỡ mày cũng không ngoài mục đích ấy. Cũng vì muốn làm Uy hài lòng, tao mới vào đứng trong... cái chuồng này với mày.

Ca Dao nói:

− Muốn làm điểm với Uy, còn thiếu gì cách khác, em không cần chị giúp đâu. Chị ra được rồi đó.

Mặt tỉnh như ruồi, Phương Phi đứng dậy:

− Tại mày yêu cầu nha, để không thôi, Uy lại bảo tao không có lòng thương người. Hừ! Làm sao tao có thể thương được đứa đang ngấp nghé anh ấy chứ. Mày liệu đấy. Cứ lẳng lơ quyến rũ Uy, rồi tao sẽ tông xe cho mày què nốt cái chân kia.

Ca Dao không vừa:

− Em đố chị dám đó.

Mắt Phương Phi long lên:

− Mày đừng có thách.

− Em không có thách, nhưng chị cứ đụng vào em xem phản ứng của anh Uy thế nào.

Phương Phi hậm hực bỏ đi. Dao chợt nghe có người gọi. Ngẩng lên, cô thấy ông Hiệp. Ông ta đang nhìn Ca Dao với cái nhìn đầy tình cảm.

Tự nhiên Dao quay ngoắt đi, nỗi căm hận chưa tan chợt tăng thêm độ mạnh, khiến cô phải nắm chặt tay lại.

Ông Hiệp dịu dàng:

− Cháu đã đỡ chưa mà ra đây rồi?

Ca Dao mím môi:

− Vì chén cơm manh áo, dù chưa đỡ cháu cũng không ngồi nhà được. Xin lỗi, ông mua báo gì ạ?

Ông Hiệp gượng gạo:

− Cho bác quyển "Thế giới mới". Bác có thể đứng đây đọc những tờ báo khác chứ?

Ca Dao chớp mắt:

− Ông cứ tự nhiên, chỉ ngại quầy báo này không xứng đáng phục vụ ông.

Ông Hiệp có vẻ buồn:

− Dao còn giận bác lắm phải không?

Dao thẳng thắn:

− Cháu không muốn trả lời câu hỏi này khi chân cháu vẫn còn bó bột.

Ông Hiệp im lặng, lật từng trang báo tờ Saigon Time sặc sỡ màu sắc, giới thiệu sản phẩm mới, nhưng ông không tài nào nhận ra đó là những món gì. Tất cả chỉ là những mảng màu hỗn độn đập vào mắt ông.

Ông Hiệp thở ra thật nhẹ:

− Bao lâu nay chỉ có ba mẹ con cháu sống với nhau thôi sao?

Ca Dao gật đầu:

− Vâng.

Ông Hiệp ngập ngừng:

− Mẹ cháu đã nói như thế nào về ba cháu?

Ca Dao hơi ngạc nhiên vì câu hỏi này. Chưa có ai hỏi cô như vậy cả.

Mẹ đã nói gì về ba? Hình như rất ít, ít đến mức trong tâm trí cô, ông chỉ là chiếc bóng mù mờ. Với cô và anh Thiện ba chỉ là một khái niệm.

Nhìn ông Hiệp, Dao đáp rất gọn:

− Mẹ bảo ba chết mất xác và anh em cháu chỉ biết thế.

− Cháu không khi nào thắc mắc về ba mình sao?

Ca Dao đều giọng:

− Cháu không hình dung ba như thế nào, nên cũng không thắc mắc. Hơn nữa, mẹ cháu không thích nghe "bất cứ ai lôi ba cháu từ cõi chết về", nên anh em cháu ít khi hỏi về ba lắm.

Nhìn ông Hiệp, Ca Dao hỏi:

− Ngày xưa bác và ba cháu có thân không?

Ông Hiệp nhíu mày:

− Cháu bảo sao?

Dao lặp lại câu hỏi với vẻ chờ nghe trả lời. Ông Hiệp nhếch môi chua chát:

− Chắc là thân.

Ca Dao kêu lên:

− Sao lại chắc là ạ?

Ông Hiệp chép miệng:

− Trên đời này có gì là tuyệt đối.

Ca Dao nhún vai:

− Ba cháu chết lâu rồi, bác đâu cần dè dặt.

Ông Hiệp xua tay:

− Không phải bác dè dặt mà bác đang trả lời theo kiểu của ba cháu. Ông ấy là người thích đi nước đôi. Khi chọn câu trả lời, lúc nào ba cháu cũng chọn cách nào có lợi nhất.

Ca Dao nhíu mày:

− Ý bác muốn nói ba cháu là người thủ đoạn?

Ông Hiệp nhìn cô:

− Ba cháu sớm lăn lóc vào đời, thủ đoạn để sống là tất nhiên. Nhưng ông ấy là người tốt.

Ca Dao hạ giọng:

− Cám ơn bác đã khen. Tiếc rằng sự xuất hiện không đúng lúc của bác đã khiến mẹ cháu bị sốc. Dường như mẹ không chịu tin ba đã chết, dù chính bác đã xác nhận điều đó.

Mặt ông Hiệp nhăn nhó:

− Mẹ cháu không khỏe à?

− Vâng.

Ông Hiệp thở dài đầy ray rứt:

− Chắc Nguyệt không tha thứ cho bác vì chuyện đã xảy ra với cháu.

Ca Dao hơi khó chịu khi nghe ông Hiệp gọi tên mẹ một cách ngọt ngào, thân mật. Cách gọi ấy có gì không phải đối với vợ của bạn đã chết. Bỗng dưng Dao nhớ tới chuyện ông Hiệp từng có một đứa con rơi và đâm ra dè dặt hơn với ông.

Cô nhấn mạnh:

− Đối với mẹ, cháu và anh Hai là tài sản vô giá.

Ông Hiệp cười méo mó:

− Bác hiểu.

Ông chưa kịp nói tiếp thì Uy chở Thiện về tới. Cả hai khẽ gật đầu chào ông. Cái chào vì lịch sự đầy lạnh lùng khiến ông xót xa.

Thiện bảo:

− Em lên Uy đưa về đi.

Ca Dao ngần ngừ rồi gật đầu, để mặc ông Hiệp đứng xớ rớ bên quầy với Thiện. Uy cho xe chạy thật chậm.

Dạo này anh là tài xế riêng của Dao. Chở một người và đôi nạng trên phố đông không phải dễ, nhưng có sao khi chuyện đó làm anh vui.

Uy nghiêng đầu ra sau:

− Không hiểu ông Hiệp nghĩ gì mà cứ tới quầy mãi.

Dao ngạc nhiên:

− Lúc anh Thiện bán, ổng có ghé à?

Uy gật đầu:

− Ghé để chuyện trò, mua báo chỉ là cái cớ.

− Nhưng ông ấy nói gì với anh Thiện?

− Đủ thứ. Ông ta mời Thiện về trung tâm làm việc khi tốt nghiệp.

Ca Dao lầu bầu:

− Vậy mà em chả nghe anh Hai kể.

Uy bật cười:

− Thiện để ngoài tai những lời ấy, nên cậu ta đâu kể làm gì. Thiện không ưa ông Hiệp, cậu ấy càng khó chịu hơn khi nghĩ ông Hiệp thương hại đám con của người bạn cũ nên mới dang tay ra vẻ ta đây rộng lòng hào hiệp.

Ca Dao chợt nhấn mạnh:

− Không ai chịu nổi khi nghĩ mình đang bị thương hại nhất là em.

Uy khá nhạy cảm, anh nói ngay:

− Lại kiếm chuyện với anh phải không?

Ca Dao cộc lốc:

− Hừ! Anh không cần nhờ chị Phi vào quầy với em nữa. Có bà ấy càng vướng víu.

Uy trầm giọng:

− Thêm một người như thêm một cánh tay, em không nên phụ lòng tốt của người khác.

Dao but miệng:

− Chị Phi tốt với em là vì anh. Chị ấy đã nói thẳng như thế, hơn nữa chỉ còn hăm he em.

Uy nhíu mày:

− Phi hăm he em cái gì?

− Đi mà hỏi chỉ?

− Anh thích hỏi em hơn.

Ca Dao bĩu môi:

− Em không thích nói.

Uy lơ lửng:

− Anh hiểu rồi. Em vu khống người ta nên không muốn trả lời chứ gì.

Ca Dao thúc nạng vào hông Uy:

− Em mà vu khống hả? Chưa chi đã bênh vực bà Phi. Ngừng xe cho em xuống đi.

Uy càu nhàu:

− Ối giời! Lại điệp khúc cũ. Sao anh ngán con gái chảnh chọe quá. Nhắm em có thể vào nhà được không mà lắm lời thế?

Dao vênh mặt lên:

− Cứ thả em xuống thì biết ngay.

Vẫn không giảm tốc độ. Uy bảo:

− Anh đâu vô lương tâm như vậy. Dầu sao anh cũng phải vì Thiện và bác gái chứ.

Ca Dao rấm rức:

− Phương Phi nói không ngoa. Anh đúng là nhà từ thiện vĩ đại, lúc nào cũng mở miệng cũng vì người này, vì người nọ. Em không phải là mục tiêu từ thiện của anh. Đúng là em phát ngấy lên nữa.

Uy lắc đầu:

− Sao có người thừa tự ái đến thế nhỉ? Cần nói cho rõ ràng. Anh đúng là thích làm việc thiện, nhưng chưa bao giờ em là mục tiêu của anh. Anh khiến em phát ngấy thật, nhưng hiện giờ em đang cần anh giúp đỡ, cho nên dù ngấy, em cũng phải ráng chịu.

Ca Dao gân cổ lên:

− Em không muốn vây vào, Phương Phi bà ta hăm sẽ tông cho què nốt cái chân kia của em, chả lẽ em phải ráng chịu dù đã ngấy?

Uy thảng thốt:

− Thật à? Sao lại thế nhỉ?

Ca Dao liếm môi:

− Vì ghen chớ sao nữa. Em và anh chả có gì, em không muốn bị què oan uổng đâu.

Uy chắc lưỡi:

− Chậc! Nhưng Phi này... chằn quá.

Giọng Dao thản nhiên:

− Trời thưởng cho anh một bà chằn cũng vừa lắm.

Uy mỉa mai:

− Đang gặp nạn, không nên độc mồm.

Ca Dao nín thinh cho đến khi về nhà. Bà Nguyệt như ngồi chờ hai người ở cửa. Thấy Uy, bà đon đả mời vào.

Ca Dao đi một mạch vào phòng, cô nằm phịch xuống và nghe mẹ với Uy xì xào to nhỏ điều gì đó thật bí mật.