− Chị thông cảm, chờ em 1 chút...
Ngồi trên chiếc Spacy mới cáu cạnh, Phương Phi gắt gỏng:
− Chờ, chờ quái gì mà sáng nào cũng chờ, ngày mai mày còn bừa bãi thế này nữa là tao cán đại lên báo. Có dơ, có rách thì ráng chịu lấy.
Ì ạch bê chồng cuối cùng lên, Ca Dao cố nhoẻn miệng cười:
− Dạ em biết mà. Sẽ không có chuyện bừa bãi này xảy ra nữa đâu ạ.
Bĩu đôi môi tô son nâu sậm, Phương Phi khinh khỉnh:
− Đúng là con buôn, mồm mép cứ trơn tuột như thoa mỡ. Hừ! Hết hợp đồng đợt này thì tìm chỗ khác. Tao bảo bà già tao rồi, không cho mướn nữa đâu.
Ca Dao chưa kịp nói lời nào, Phi đã phóng vút xe đi. Trong bộ short để chơi Tennis, Phương Phi sang trọng quý phái như một tiểu thư con nhà, cô ta khác hẳn với Ca Dao dù Dao cũng... chơi quần short áo thun suốt bốn mùa.
Bỗng dưng Ca Dao phì cười vì so sánh quá ư khập khiễng của mình. Bộ quần áo sida bụi đời của cô làm sao bì với bộ đồ hiệu đắt giá của Phương Phi cơ chứ. Nhún vai, cô bắt đầu dọn dẹp lại quầy. Việc đầu tiên của Ca Dao là xếp báo thành tờ. Tay thoăn thoắt, cô làm thật nhanh để chút nữa anh Thiện sẽ đem giao đến tận nhà cho khách. Cái ông tướng ấy giờ này vẫn còn ngồi quán cà phê chớ chưa chịu tới phụ cô. Rõ chán.
Nhìn đồng hồ, Dao bắt đầu... nóng. Sáng nào Thiện cũng dậy sớm chạy bộ, cà phê cà pháo, tầm phào với đám bạn của ổng một cách thảnh thơi, phè phỡn như bậc quí tộc thời đại. Đợi mặt trời lên, Thiện mới đi giao báo rồi phóng xe đến trường, bỏ mặc quầy cho Dao tới tận trưa. Làm anh hai mà sướng thật đó.
Ca Dao vừa càng ràng cử rử, vừa lấy chổi lông gà quét bụi. Những quyển tạp chí, sách giáo khoa đủ thứ nằm trên kệ.
Quầy sách báo nằm né ở góc phố nhỏ là phương tiện sinh sống của gia đình cô bao nhiêu năm nay. Ca Dao yêu quầy báo cũng như góc phố dịu dàng này. Thế nhưng cô luôn phải nghe những lời lớn lối hách dịch của người chủ cho thuê một góc sân nhà họ để dựng kiosque. Lâu lâu, Phương Phi lại lên giọng chảnh chọe nghe thật khó chịu. Mà gia đình Ca Dao và gia đình Phương Phi có phải xa lạ gì đâu.
"Chỉ cần có chút tiền người ta sẽ khác ngay" Anh Thiện đã nhận xét thế khi thấy Phương Phi ỏng ẹo đeo vợt tennis đi khỏi nhà mỗi buổi sáng.
Nhìn đồng hồ lần nữa, Ca Dao sốt ruột dõi mắt ra dường. Giờ này những người tập thể dục ở công viên đã về gần hết mà cô vẫn chưa thấy bóng dáng Thiện. Chắc... lão anh Hai của cô đã sa đà vào một cuộc chung độ nào đó rồi. Khuya có đá banh, sáng chung độ là chuyện thường ngày của các đấng mày râu. Nhưng dầu thế nào cũng phải nhớ chuyện làm ăn cơm cháo gạo tiền của gia đình chứ.
Bán cho khách tờ Tuổi Trẻ và tờ An ninh Thế giới xong, Dao bắt dầu ngóng nữa. Ông... trẻ này chắc có vấn đề rồi. Ca Dao sốt ruột quá. Càng sốt ruột, cô càng đói bụng.
Đợi thằng nhóc mì gõ đi ngang, cô gọi một tô. Vừa quơ một đũa vào mồm, Ca Dao đã thấy một chiếc Su thắng đánh két ở đầu quầy. Một gã bặm trợn nghếch mặt nhìn cô, phía sau lưng gã là Thiện.
Nuốt vội sợi mì còn lòng thòng, Ca Dao buông tô xuống, đứng phắt lên. Cô chưa kịp trách móc thì Thiện đã nhăn nhó:
− Phen này tiêu anh rồi.
Ca Dao ngạc nhiên:
− Chuyện gì vậy?
Thiện vẫn ngồi trên xe:
− Anh bị gãy tay.
− Hả?
Dao lật đật mở cánh cửa nhỏ chui ra, cô đến gần chiếc Su và thấy tay bên kia của Thiện băng bột trắng toát.
Ca Dao kêu lên:
− Trời ơi!
Giọng Thiện thiểu não:
− Đúng là thứ sáu ngày mười ba, xui ơi là xui. Bị xe đạp tông phải mà cũng nứt xương.
Ca Dao lắc đầu, chắc lưỡi:
− Mắt mũi anh ở đâu mà để xe đạp tông phải. Giờ tính sao đây hở... trời?
Gã chạy Su gác chống xe, nhảy xuống, để mặc cho Thiện ngồi ở phía sau. Anh ta xoa hai tay vào nhau, giọng chắc nịch:
− Bọn anh sẽ đi giao báo.
Ca Dao liếm môi, nghi ngờ:
− Có được không đấy?
Thiện gật đầu:
− Sao lại không? Em đưa tất cả cho Uy. Hắn sẽ chở anh đi. Khoẻ re hà.
Ca Dao tần ngần nhìn gã thanh niên có cái tên bẻ miệng khi gọi. Cái gã lạ hoắc lạ huơ này là ai vậy kìa? Lại là một bạn mới của ông Thiện chớ gì? Ông ta thì ức tỷ bạn, nhưng chả có gã nào ra hồn, chắc gã... Ui hay Uy này cũng thế thôi. Nhớ tới một thằng bạn của Thiện từng đến quầy năn nỉ Dao mượn tiền rồi biến luôn, tự dưng Dao có ác cảm với Uy.
Cô xẵng giọng:
− Việc đó em làm được.
Thiện gãi ót:
− Có nhiều khách mới đặt báo lắm. Em không biết đâu lỡ đưa lầm nhà, mất công thêm.
Ca Dao xót xa:
− Bộ anh không đau sao?
Thiện khoát tay:
− Đau cũng phải ráng, nếu không sẽ mất hết mối. Thôi, đưa đây. Nhanh lên.
Ca Dao vừa ôm chồng báo cho vào túi xách thì Uy đã mau mắn đỡ lấy.
− Để đó cho anh.
Dứt lời, anh ta xốc cái túi lên vai rồi leo lên chiếc Su. Ngồi phía sau, Thiện một tay ôm túi báo, một tay xụi lơ. Nhìn chiếc xe phóng đi, Ca Dao không khỏi bồn chồn lo lắng. Cô chợt nhớ ra mình chưa kịp hỏi tại sao Thiện lại bị xe đạp tông, rồi Uy ở đâu có mặt kịp thời để đưa anh đi bệnh viện. Cô đúng là vô tâm khi cứ nghĩ tới chuyện làm ăn khác nào chuyện ấy quan trọng hơn cả anh hai mình. Mẹ mà nghe, thế nào Dao cũng bị dũa vì tội không biết quan tâm đến người khác.
Ca Dao bỗng xốn xang nóng ruột. Cô bán báo cho khách bằng động tác của người máy cứng ngắt vô cảm.
Đang thẫn thẫn thờ thờ, Dao bỗng nghe có tiếng rụt rè:
− Chị ơi! Cho em hỏi thăm một chút
Ca Dao như sực tỉnh, cô đon đả:
− Em mua báo gì, Phụ nữ, ấp Bắc hay Đất Mũi?
Cô bé đứng trước quầy lắc đầu, hai tay cứ đan vào nhau bối rối đến mức Dao phải ngạc nhiên.
Rồi như hiểu ra, cô bảo:
− Em muốn đọc báo phải không? Cứ tự nhiên, chỉ xin nhẹ tay để đừng nhàu rách báo của chị.
Cô bé ngập ngừng cầm quyển Mực Tím mới lên lật lấy lật để, nhưng chẳng đọc gì mà đã bỏ xuống.
Nhìn Ca Dao với gương mặt ửng đỏ, cô bé hỏi nhỏ:
− Có phải chị là em anh Thiện không?
Ca Dao gật đầu trong ngạc nhiên và tò mò. Cô chưa kịp thắc mắc, cô bé đã hỏi tiếp bằng giọng hết sức xúc động:
− Tay anh Thiện có bị gãy không ạ?
Ca Dao buột miệng:
− Có. Gãy làm đôi luôn.
Nheo nheo mắt, cô lên giọng:
− Ủa! Sao em biết anh Thiện bị gãy tay vậy?
Cô bé ấp úng:
− Tại em thấy ảnh té.
− Ai đụng ảnh thế?
Cô bé thở dài thảm thiết:
− Em.
Ca Dao tròn mắt:
− Em đụng anh hai chị gãy tay rồi bỏ chạy luôn. Đúng là tàn nhẫn.
Cô bé rối lên, mắt rưng rưng chực khóc:
− Tại ảnh làm em sợ quá.
Dao ngạc nhiên:
− Ảnh làm gì mà em sợ?
Cô bé lí nhí:
− Ảnh chặn không cho em đi, nên em phải tông đại xe vào ảnh để thoát thân, chớ đâu muốn hại ảnh. Không ngờ anh bị gãy tay. Em... em...
Cô bé chưa dứt lời thì Uy chở Thiện về tới. Mặt đỏ ửng rồi tái xanh đến mức thấy tội, cô bé vội bảo:
− Chị bán cho em quyển áo trắng.
Ca Dao vừa liếc ông anh mình, vừa đưa báo cho cô gái. Khác với thái độ tỉnh queo khi nãy, Thiên nhăn nhăn nhó nhó thật đau khổ khi Uy đỡ anh xuống xe.
Đưa Dao tờ giấy hai mươi ngàn và không đợi nhận lại tiền thối, cô bé vội vội vàng vàng đi ra. Khi cô bé bước ngang Thiện, Ca Dao nghe anh mình nói:
− Anh đã mang áo trắng tới cho em rồi mà Tí Nị.
Cô bé có cái tên ngộ nghĩnh ấy mím môi bước tới chiếc xe đạp Trung Quốc dựng dưới gốc cây me và đạp đi tuốt.
Thiện đứng thừ người mất mấy giây rồi mới vào quầy.
Ca Dao tò mò:
− Anh quen con nhỏ đó à?
Thiện gật đầu:
− Ờ. Mình giao báo cho nhà nó mà.
Thiện bỗng ngập ngừng:
− Tí Nị mua báo rồi hỏi gì không?
Ca Dao lơ lửng:
− Hỏi gì là hỏi gì mới được chứ? Dường như anh làm con bé sợ đến mức chưa kịp nhận tiền thối đã bỏ đi như chạy trốn. Sao kỳ vậy ta?
Thiện phớt lờ trước những thắc mắc của Dao, anh chàng ra lệnh:
− Qua bên kia đường gọi giùm anh hai tô tái nạm đi Dao.
Cô thủng thỉnh:
− Chưa biết lý do khiến anh thành "độc thủ" em chưa đi đâu.
Thiện gắt:
− Đã bảo anh bị xe tông mà.
− Nhưng tại sao xe đạp lại tông vào đúng anh chớ không là ai khác?
Thiện tỉnh rụi:
− Ôi dào! Ông già bán bánh giò bánh gai nghe khách gọi nên cắm đầu chạy mà không ngó trước nhìn sau, ổng tông vào anh mạnh tới mức bánh giò, bánh gai tung toé đầy đường, thấy tội hết sức...
Ca Dao góp vào:
− Tội đến mức nứt xương tay, anh cũng bỏ qua cho ổng luôn à?
Thiện chép miệng:
− Chớ biết sao bây giờ? Cũng may là anh gặp Uy, hắn đưa anh đi bệnh viện. Bó bột không mất tiền vì có Phước đang thực tập ở đó.
Ca Dao liếc xéo Uy và bắt gặp một nụ cười hết sức ma lanh trên gương mặt đẹp trai, nhưng rất láu cá của hắn. Nụ cười tủm tỉm ấy như ngầm bảo chỉ có ngốc mới tin lời Thiện là thật. Nhưng Ca Dao đâu thể mở miệng bảo anh hai mình láo, dù cô biết tỏng là Thiện đang làm chú cuội. Hừm! Thà cô để mặc gã... Uy nghĩ là cô ngốc, còn hơn để ông anh quý hoá mất mặt trước bạn bè.
Thiện búng tay:
− Đã khai báo rồi, đi gọi phở hộ anh đi nhóc.
Ca Dao ngoan ngoãn gật đầu vì cô lúc nào cũng là cô em gái dễ thương. Nhưng ông anh hai hãy đợi đấy. Cô em ngu ngơ sẽ không bỏ qua chuyện mờ ám này đâu, anh... giai ranh ma à.