Ngoài ý muốn mà bị thương, Tử Tiêu sững sờ hơn nửa ngày, sắc mặt vô cùng khó coi, Mộc Á Tùy vốn đang vênh váo hung hăng, nhưng khi thấy vậy liền không dám lên tiếng, lắp bắp kinh hãi ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, nhìn Tử Tiêu không nói lời nào
"Theo tôi trở về, chuyện này tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra" Tử Tiêu tận lực ôn nhu, nhưng khuôn mặt đang vặn vẹo của hắn càng làm cho hắn càng thêm khủng bố.
Mộc Á Tùy nuốt ngụm nước bọt, thầm mắng mình sao lại sợ hãi, không thể nào cứ như vậy mà khuất phục được
"Tôi nghĩ muốn ở lại chỗ này, cho đến khi vụ án chấm dứt" Nhìn thấy ánh mắt Tử Tiêu quét tới, Mộc Á Tùy giành nói trước "Tôi cần phải suy nghĩ một chút, là sau này có thể cùng anh ở một chỗ hay không...."
Sắc mặt của Tử Tiêu cực kỳ khó coi
Mộc Á Tùy quay đầu tránh tầm mắt của hắn
"Tôi thừa nhận, tôi thích anh, thậm chí, lột bỏ đi thân phận nhân loại, vĩnh viễn cùng anh ở một chỗ cũng không phải tôi không chấp nhận được"
Sắc mặt của Tử Tiêu thoáng chuyển, nhưng lời kế tiếp của cậu khiến cho lông mày hắn không tự chủ mà nhíu lại
"Tôi thừa nhận là thích anh, vậy còn anh, anh cũng yêu tôi?"
"Chuyện này thì cần gì hoài nghi?" Nếu không phải hắn yêu Mộc Á Tùy đến tận xương tủy, thì hắn sẽ không có những suy nghĩ muốn bảo hộ Mộc Á Tùy, muốn đem cậu ấy một mực trói chặt bên mình!
Sắc mặt của Mộc Á Tùy chuyển tối "Thế nhưng ở bên cạnh anh, tôi đều không cảm nhận được sự tồn tại của chính mình! Thực lực của anh cường đại, đều không cần tôi bảo vệ, thậm chí, ngay cả đưa ra quyết định anh đều không cùng tôi thương lượng" Nhìn thấy Tử Tiêu muốn cãi lại, Mộc Á Tùy cắt đứt lời hắn "Tôi biết anh là vì muốn tốt cho tôi, nhưng nói với tôi trước một tiếng có khó lắm sao? Giống như lần trước, anh cùng Hoàng Nghiêu hợp tác diễn trò, tôi đã nghĩ anh thật sự đã gạt tôi, thậm chí, tôi còn cảm thấy, từ trước đến nay, bản thân đều bị anh lợi dụng...."
Mộc Á Tùy dừng lại một lúc, khi tâm tình không còn kích động, cậu nói tiếp "Tôi không nghĩ sẽ trách anh, chỉ có điều, chúng ta cần thời gian để suy xét lại mọi chuyện"
Có lẽ sau khi nghiêm túc suy nghĩ lại, Tử Tiêu sẽ hiểu được là hắn không có yêu cậu như hắn nghĩ, không có muốn cùng cậu vượt qua 100 năm, 1000 năm, thậm chí là vĩnh viễn
Đúng vậy, trên thực tế đối với Mộc Á Tùy mà nói, ngoại trừ mâu thuẫn từ bên ngoài, điều cậu sợ nhất chính là có một ngày, Tử Tiêu nhận ra hắn thật sự không có yêu cậu, nếu là như thế, thì có sinh mệnh vĩnh hằng đi chăng nữa, cậu đều sẽ phải sống buồn chán, không phải sao?
"Cậu đối với tôi đã mất lòng tin như vậy sao?" Tử Tiêu vươn đầu ngón tay, vén tóc mai của Mộc Á Tùy ra sau, trong đáy mắt lộ ra đau thương khó giấu.
Hắn tự cho là hắn đủ mạnh, nhưng không nghĩ.....!
"Tôi hiểu rồi" Giống như là thông suốt mọi chuyện, Tử Tiêu ngồi thẳng dậy nhìn cậu "Tôi sẽ chứng minh tình cảm của tôi đối với cậu.
Về phần khế ước này....." trên tay hắn đột nhiên xuất hiện ảo ảnh của một quyển trục, nhưng trong nháy mắt liền biến mất.
Mộc Á Tùy há hốc mồm, giống như muốn nói mà lại thôi
Tử Tiêu sờ đầu cậu "Yên tâm đi, tôi chỉ thu lại mà thôi, vô luận là bao lâu, tôi vẫn sẽ chờ"
Mộc Á Tùy căm giận vuốt vuốt cái mũi, hỗn đản, lại bị hắn làm cho cảm động rồi!
"Về phần cậu nghĩ muốn ở lại chỗ này....." Tử Tiêu kéo dài âm giọng, chờ cho Mộc Á Tùy có chút nôn nóng, hắn mới nói tiếp "Cũng không phải là không thể, bất quá, kỳ hạn là bắt được hung thủ về quy án.
Hơn nữa, tôi cũng sẽ ở lại chỗ này, bảo vệ cậu"
"Không được" Âm thanh kháng cự này là bắt nguồn từ Lâm Thần Cương đang thò nửa người từ phòng ngủ "Chỗ của chúng tôi chỉ có một phòng ngủ"
Sô pha trong phòng khách đã bị Mộc Á Tùy chiếm lấy, nếu như Tử Tiêu ở lại, căn bản là không có chỗ cho hắn
"Tốt thôi" Tử Tiêu mỉm cười nhìn hắn, sau đó Lâm Thần Cương đột nhiên cảm thấy, vốn hai người đang ở trong phòng khách nay lại ở trong phòng ngủ, còn hắn cùng Giản Hoa thì lại chật vật ngã trên sô pha phòng khách
"Tử Tiêu!!!!" Mộc Á Tùy bây giờ là vừa áy náy cùng phẫn nộ, Tử Tiêu lại tự mình chủ trương –cậu căn bản là không có đáp ứng hắn ở lại, hắn hoàn toàn không chịu sửa đổi
Chút ít cảm động vừa nãy liền bay sạch không còn, Mộc Á Tùy quay đầu áy náy nói
"Hoa ca, thực xin lỗi, tôi vẫn nên đi khách sạn ở thì tốt hơn"
"Chờ một chút" Giản Hoa vừa gọi, vừa sửa sang lại đầu tóc bị ngã làm loạn "Ở lại cũng không sao, ngoại trừ chuyện về vụ án, tôi nghĩ hai người kia, chúng ta có thể thương lượng một chút"
Mộc Á Tùy ngẩn người, nhưng lập tức kịp phản ứng.
Đúng vậy, Lâm Thần Cương chính là tấm gương trước mắt, không phải sao? Tử Tiêu cho dù không thể thu liễm được, nhưng dần dần, mưa dầm thấm đất, có lẽ vấn đề của bọn cậu sẽ được giải quyết, như vậy thì hắn ở lại, cậu cũng sẽ không cần gì lo lắng?
"Cảm ơn" Mộc Á Tùy chân thành nhìn Giản Hoa, vẻ mặt nhiệt tình cùng sùng bái này khiến cho Giản Hoa có chút xấu hổ
"Cậu có phải là có toan tính gì không?" Nhìn thấy Mộc Á Tùy cùng Tử Tiêu ra ngoài mua đồ, Lâm Thần Cương hướng ánh mắt mờ ám nhìn Giản Hoa "Đừng nghĩ có thể gạt được tôi, cậu làm gì có thiện tâm gì tốt, chỉ cần nhìn vào mắt cậu, tôi liền biết được cậu có âm mưu"
Giản Hoa miễn cưỡng cười liếc nhìn hắn
"Chú ý cái miệng của anh lại!" Kế hoạch kia, một nửa là để xả giận, một nửa cũng là thật sự muốn giúp Mộc Á Tùy
Bên này hai người rì rầm thương lượng kế hoạch, Mộc Á Tùy ở bên kia hoàn toàn không hề hay biết, cùng Tử Tiêu ra ngoài mua đồ, một đường đều trầm mặc không mở miệng
Lại nói tiếp, từ sau lần hiểu lầm kia, hai người ở chung với nhau có một số biến hóa, chủ yếu là Mộc Á Tùy thay đổi, trước kia, không phải là cậu không được Tử Tiêu dỗ dành, nhưng cậu chỉ lần lượt nhượng bộ cùng bao dung, những quyết định của Tử Tiêu cậu chưa từng phản đối
Bất quá trong khoảng thời gian này đại khái cũng đã tự hỏi lòng mình rất nhiều, nên cũng đã giám đưa ra những thay đổi
"Cái này màu sắc thô tục...." Chỉ vào áo ngủ màu vàng trên tay Tử Tiêu, Mộc Á Tùy yên lặng quay đầu, đem cái áo ngủ màu lam in nhân vật phim hoạt hình nắm chặt
Tử Tiêu nhún vai, cũng không có ép buộc cậu
Tựa hồ, cũng không phải khó câu thông như vậy
Đây chính là một sự khởi đầu tốt
Không chỉ Mộc Á Tùy mà ngay cả Tử Tiêu cũng có loại cảm giác này.
Chỉ là loại cảm giác này không có duy trì được bao lâu, rất nhanh Tử Tiêu liền có xúc động muốn giết người.
Mà người hắn muốn giết chính là kẻ họ Giản tên Hoa
- --------------------------------
"Hắn là ai?" Tử Tiêu ngồi trên ghế salon, sát khí của hắn tản ra bốn phía, vài lần muốn vươn tay sử dụng linh lực.
Mộc Á Tùy chính là ngồi chính giữa bọn họ, đem chính mình ra làm lá chắn, chỉ sợ không cẩn thận, Tử Tiêu lại đem Giản Hoa giết chết
Giản Hoa vẫn không chút hoang mang nhìn hắn
"Vấn đề của hai người tôi đã nghe Á Tùy nói qua, kỳ thật điểm mấu chốt lớn nhất chính là – các người không có đủ lòng tin lẫn nhau....."
"Bùm!" một tiếng, trên ngực Giản Hoa bị một chưởng đập tới, nhưng hắn ngay cả ai ra tay hắn đều không kịp nhìn thấy.
Trên thực tế không cần hỏi cũng biết, loại hành động bạo lực mạnh mẽ như vậy, chỉ có người đang ngồi trên salon kia làm mà thôi
Nếu như lúc trước, cậu tuyệt sẽ không biết là chuyện gì xảy ra, nhưng là bây giờ, linh hồn của cậu có chút biến đổi, đến cậu còn không ý thức được năng lực này của bản thân
Mới lúc nãy, cậu xác thực đã nhìn rõ tay của Tử Tiêu quơ quơ dùng linh lực tạo ra một cổ phong hình nắm tay, đánh thẳng vào ngực của Giản Hoa, chỉ có điều tốc độ của nó quá nhanh, tuy cậu thấy được nhưng lại không ngăn cản được
"Anh lại như vậy, nói không hợp thì ra tay động thủ.
Hoa ca hảo tâm thu lưu chúng ta, còn tận tâm muốn giúp chúng ta giải quyết.....!giải quyết chuyện bất hòa, anh như thế nào lại còn ra tay...." Đại khái là hiện giờ Mộc Á Tùy đang rất tức giận, cậu quay đầu xem xét thương thế của Giản Hoa, trong lòng liền dâng lên cảm giác thiếu nợ
Sắc mặt của Tử Tiêu bất thiện nhìn cậu "Chuyện này cậu đồng ý?"
Mộc Á Tùy còn đang tức giận, cũng không còn để ý đến hắn, vẫn đi đến nâng Giản Hoa đứng dậy, mới đi được hai bước liền phát hiện lại quay về chỗ cũ, cơn giận vừa mới kiềm nén, nay lại lần nữa bộc phát
"Anh muốn làm gì?" Giản Hoa lại vừa đúng lúc ho ra ngụm máu, Mộc Á Tùy lập tức áy náy không chịu nổi, trong nội tâm càng thêm giận Tử Tiêu
Tử Tiêu dùng tay nắm lấy bờ vai của cậu, nghiêm nghị hỏi "Trả lời tôi, chuyện này cậu đồng ý?"
Mộc Á Tùy bị hắn nắm đau, lập tức bùng nổ "Tôi quả thật đã nhờ Hoa ca giúp đỡ, có vấn đề gì? Anh sao lại không thể tôn trọng quyết định này của tôi?"
Dùng sức gạt bỏ tay của Tử Tiêu, Mộc Á Tùy nâng Giản Hoa đi ra ngoài cửa
"Thực xin lỗi Hoa ca, tôi không biết hắn lại đột nhiên ra tay....."
Trên thực tế cậu còn không suy nghĩ đến chuyện hắn vì sao lại động thủ, nhưng chuyện cậu khiến cho Hoa ca gặp tai họa này là thật
"Tôi không sao, nhưng mà cậu không tới nhìn hắn?"
Mộc Á Tùy vẻ mặt căm giận lắc đầu, bờ vai cậu vẫn còn đang đau nhức
"Chờ anh ấy tỉnh táo lại đã" lực tay của người này cũng thật ghê gớm, bả vai của cậu chắc cũng đã tím xanh đi
Giản Hoa nhìn ánh mắt của cậu, hơi áy náy "Có lẽ, người nên nói xin lỗi là tôi, cái người mà tôi tìm về, là muốn cậu cùng hắn ta thân cận"
"Thân cận?" trong nháy mắt Mộc Á Tùy sặc nước miếng "Anh, anh là đang nói đùa gì đấy?"
Giản Hoa lắc đầu nói "Tôi cùng Tử Tiêu nói, vấn đề lớn nhất giữa hai người chính là không thể xác định tin tưởng đối phương, hắn liền hiểu rõ, cho nên hắn cho rằng, tôi muốn cậu thông qua việc kết giao với những người khác để xác định điểm này, cho nên hắn mới tức giận như vậy"
"A?!" Mộc Á Tùy ôm đầu "Hoa ca, anh không phải là đang đùa tôi đi? Giữa chúng tôi đã có quá nhiều hiểu lầm, hiện tại lại tái thêm một cái, đây không phải là tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không sạch?"
Nhìn thấy Mộc Á Tùy vò đầu, Giản Hoa cười đến ho khan
"Cậu xem lại chính cậu, chẳng phải đáp án đã rất rõ sao? Cho nên cậu rốt cuộc còn đang do dự gì?"
Động tác của Mộc Á Tùy dừng lại, quay đầu nhìn hắn.
Giản Hoa nói "Trong lòng cậu đã sớm không phải hắn là không được, làm ầm ĩ lâu như vậy, bất quá cũng chỉ là muốn xác định tâm ý của hắn mà thôi.
Trước mắt, chẳng phải là một cơ hội?"
Sắc mặt Mộc Á Tùy chuyển đỏ, suy tư nửa ngày mới ngây ngô cười rộ lên
"Tên kia luôn thích tự chủ trương, lần này khiến cho hắn nếm chút tư vị bị gạt"
..............còn có chút tư vị ghen tuông
P/S: qua năm mới rồi, chúc các bạn đọc một năm tràn đầy hạnh phúc bên người thân yêu nha~
*bắn tim* *píu píu*.