"Nói cách khác, Á Tùy cùng Hoa ca chuẩn bị ở chung?" Bạch Diễn vỗ tay tỉnh ngộ
Ngọc Trinh đứng bên cạnh liếc mắt nhìn cậu, khinh thường nói
"Còn có Lâm Thần Cương kia nữa, là 3p...." Thấy mọi người đều nhìn trời, gãi đầu, Ngọc Trinh không hiểu ra sao quay đầu lại, sau đó cả người lập tức căng cứng
(Mộc Mộc: biết ngay là có vấn đề mà.....)
"Tử Tiêu ca ca...." tiếng hét thảm thiết này vang lên thật lâu, lâu đến nổi Á Tùy đang ở phía xa thành phố A còn có chút hoài nghi là mình nghe nhầm.
Nhưng trên thực tế, cậu cũng có lẽ nghe nhầm
"Chẳng lẽ tiểu tử Ngọc Trinh kia lại đang quấn quýt lấy Tử Tiêu...." như vậy cân nhắc một hồi, cậu cũng không biết trong lòng là đang có tư vị gì.
Trước mắt, cậu cùng Tử Tiêu đang giận dỗi, mà tiểu quỷ Ngọc Trinh kia lại một mực ở bên cạnh nhìn chằm chằm, vạn nhất Tử Tiêu ở giữa cầm lòng không nổi.....!
"Phi phi phi, hắn yêu ai, làm gì thì kệ hắn, chuyện của mày và hắn coi như đã kết thúc, còn muốn hắn thì mày chính là kẻ ngốc!" Mộc Á Tùy rung đùi đắc ý, lại vung cho mình một cái tát, Lâm Thần Cương ở bên cạnh thấy vậy liền cảm thấy đầu có một trận đau nhức
Người này mà cũng có sở thích này?!
Ý nghĩ này vừa lóe lên, Lâm Thần Cương nhịn không được thối lui vài bước, cách xa cậu một khoảng – ai biết loại bệnh này có thể lây hay không!
"Lâm đội, tôi có một thỉnh cầu...." Mộc Á Tùy cứng rắn mở lời, Lâm Thần Cương giống như nhìn thấy quỷ liền nhảy ra xa vài mét
"Không được!" đại khái là cảm thấy ngữ khí của quá mức đông cứng, không khỏi muốn hướng đến Giản Hoa cáo trạng, Lâm Thần Cương mở miệng giải thích
"Tôi tuyệt đối không có cái loại ham mê ấy!"
Mộc Á Tùy nghe cũng không hiểu chuyện gì, bất quá nhìn ý định cự tuyệt của Lâm Thần Cương, cậu liền đổi chủ ý
"Hay là tôi đi tìm Hoa ca"
"Cậu dám!?" Lâm Thần Cương hét lớn, người này cư nhiên vẫn muốn? Ta thao, không muốn đi thì coi như xong, thế mà cậu ta lại muốn hắn cung cấp loại phục vụ biến thái này nữa
Mộc Á Tùy bị hắn hét sợ đến mức sững người.
Giản Hoa tháo tạp dề ra đi tới
"Ăn cơm"
Thừa dịp Lâm Thần Cương vào rửa tay, hắn vụng trộm mỉm cười áy náy hướng đến Mộc Á Tùy "Anh ấy là người như vậy, cậu đừng có để trong lòng"
"Tôi hiểu rồi" Mộc Á Tùy gật gật đầu, đáy lòng có chút hâm mộ - nhìn hai người này, cùng giúp nhau, bao dung lẫn nhau như người nhà, còn người nào đó, luôn tự chủ trương, còn không có một chút dân chủ.
So ra liền biết bên cao bên thấp
Giản Hoa nhìn thấy vẻ mặt buồn rầu của Mộc Á Tùy, liền có chút minh bạch
"Kỳ thật, hai người ở chung với nhau thì chắc chắn sẽ không tránh khỏi cãi vả, mấu chốt là có thể đem những cuộc cãi vả đó giải quyết được hay không"
"Hai người đã từng cãi nhau?"
Giản Hoa cười "Đâu chỉ là cãi, còn có đánh nhau nữa kìa"
Đôi mắt của Mộc Á Tùy trông mong nhìn hắn, Giản Hoa chỉ chỉ phòng bếp "Ăn cơm trước, cơm nước xong lại tiếp tục trò chuyện"
Hai người bên này trì hoãn, Lâm Thần Cương bên kia đã nêm xong đồ ăn, chén đũa cũng dọn xong, vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn bọn họ.
Không thể tưởng tượng được, Lâm Thần Cương thân hình võ lực như vậy, lại có một mặt cẩn thận như vậy – liền canh đều giúp Giản Hoa nêm hảo
Nhìn hai người đối diện phấn hồng bay loạn, Mộc Á Tùy cắn đũa rơi vào trầm tư.
Ăn cơm xong, Lâm Thần Cương xắn tay áo dọn bát đũa.
Mộc Á Tùy thấy vậy thì trợn mắt há hốc mồm, so với cái người chỉ biết ngồi đánh giá hương vị quá nhạt kia, thì Lâm Thần Cương quả thật có thể coi là một nam nhân tốt
Mộc Á Tùy nghĩ vậy càng thêm ủy khuất
"Làm sao vậy? Còn chưa thông suốt?" Giản Hoa buông dĩa hoa quả cùng thịt nguội, ngồi ở bên cạnh Mộc Á Tùy.
Mộc Á Tùy nhẫn nhịn, cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi
"Anh như thế nào mà đem Lâm Thần Cương điều giáo trở thành như vậy, như vậy....!hiền lành?"
Giản Hoa cười đến thiếu chút nữa sặc nước bọt, sắc mặt của Mộc Á Tùy nóng lên, cũng ý thức được những từ này nghe thế nào cũng đều cùng Lâm Thần Cương thân cao 7 thước không một chút dính dáng.
Giản Hoa cười đủ rồi mới thản nhiên mở miệng
"Cái này cũng không thể đem ra so sánh, Tử Tiêu cùng hắn không giống nhau, cậu có thể tưởng tượng được Tử Tiêu mặc tạp dề đứng trong bếp xào rau?"
Mộc Á Tùy lắc lắc đầu, nhưng lập tức phản bác nói "Ít nhất, ít nhất có thể giúp tôi quét rác gì đó...."
Nói đến phần sau, thanh âm càng nhỏ.
Ngay cả cậu cũng không thể tưởng tượng ra dáng vẻ Tử Tiêu lúc đó sẽ như thế nào, vô luận là cầm chổi quét nhà hay là mặc tạp dề, cũng rất khó dung hợp Tử Tiêu cùng một chỗ
"Chính là cậu cũng hiểu.
Kỳ thật vấn đề lớn hiện tại, chính là cậu còn yêu hắn hay không, cậu còn có thể hay không thể một lần nữa bao dung hắn? Mà hắn, có phải cũng sẽ nguyện ý lùi về sau một bước" Lời của Giản Hoa êm tai phát ra, thần sắc của Mộc Á Tùy cũng trở nên nghiêm túc
Qua nửa ngày, giống như cậu đã thông suốt chuyện gì, cảm kích gật đầu nói
"Tôi hiểu được"
Giản Hoa sững sờ, hiển nhiên không biết cậu đã ngộ ra đạo lý gì.
Đang muốn đặt câu hỏi, thì lại nghe thấy tiếng quát tháo của Lâm Thần Cương
"Thao! Lại chơi chiêu này?"
Vừa quay đầu liền nhìn thấy Lâm Thần Cương lại một lần nữa bị dính trên vách tường, trong tay còn cầm một cái chén
Cái dạng này còn biểu thị cho cái gì, Mộc Á Tùy trong nháy mắt liền hiểu được, hiển nhiên cũng nghĩ tới.
Giản Hoa nhanh một bước lại gần
"Nhà của tôi, cửa chính ở bên cạnh" Giản Hoa nhìn người xuyên tường đi tới, nhàn nhạt nói.
Mộc Á Tùy mang theo áy náy nhìn Lâm Thần Cương thống khổ trên tường, nói như thế nào thì cũng là bọn họ chịu thu lưu cậu, chuyện này thật sự là có điểm tai bay vạ gió
"Để Lâm đội trưởng xuống....." Mộc Á Tùy hướng đến Tử Tiêu hô, nhưng khi cùng hắn đấu mắt, Mộc Á Tùy lập tức bại trận.
Tử Tiêu thoạt nhìn chính là đang ở ranh giới của sự bộc phát, nhiệt độ xung quanh cũng giảm vài độ
Cũng may, Tử Tiêu đã đem người tảh xuống.
Nếu như bỏ qua việc Lâm Thần Cương bị té đến chật vật ra, Tử Tiêu coi như còn chưa mất đi lý trí.
Bất quá, nhìn về phía hai cái bóng đèn bên cạnh, ánh mắt của Tử Tiêu vẫn lạnh như băng
Giản Hoa không thèm để ý, kéo Lâm Thần Cương vào phòng ngủ, đem phòng bếp cho hai người Mộc Á Tùy
"Theo tôi trở về" Tử Tiêu chân thành nhìn cậu.
Mộc Á Tùy vốn là có chút do dự, không biết làm như thế nào để đánh vở cục diện bế tắc, đột nhiên nghe Tử Tiêu nói như vậy, tính khí của cậu lại nổi lên
"Tôi không nghĩ sẽ trở về" Cho dù phải trở về, ít nhất cũng phải đợi cho vụ án này kết thúc, cậu mới có thể rửa được hiềm nghi.
Cậu cũng không muốn gánh lấy cái danh kẻ bị hiềm nghi cả đời
Tử Tiêu nhìn cậu, trì hoãn rồi lại trì hoãn nói "Là vì vụ án?"
Mộc Á Tùy ngây người một lát, sau đó lập tức giữ chặt tay hắn
"Anh muốn làm gì?" Nhìn biểu tình này của Tử Tiêu, rất có thể hắn sẽ đem người giết, nhưng vậy mọi chuyện sẽ được giải quyết.
Mộc Á Tùy nóng nảy nói "Anh đừng có làm xằng bậy, tính mạng có số, cho dù hắn có là hung thủ, tôi cũng không cho anh có quyền đoạt đi tính mạng của người khác"
Tử Tiêu hiển nhiê bất vi sở động, nhưng sắc mặt lại hòa hoãn không ít, đã rất lâu, Mộc Á Tùy mới nói một câu dài như vậy với hắn, hắn cơ hồ nhịn không được muốn đme cậu ôm vào lòng.
Trên thực tế thì hắn cũng đã làm như vậy, nhưng Mộc Á Tùy nhanh chóng lắc mình, tránh thoát
Mặt của hắn lập tức trầm xuống
Mộc Á Tùy cũng có chút xấu hổ.
Đó chính là động tác vô thức của cậu, cũng không phải là có ý muốn tránh né.
Bây giờ nhìn sắc mặt của Tử Tiêu, xem ra cậu đã chọc giận hắn lần nữa
"Tôi..."
Tử Tiêu đột nhiên vươn tay nắm lấy cằm cậu, ngay sau đó một đường tiến lên, đầu lưỡi duỗi vào trong, hảo hảo càn quấy một hồi.
Mộc Á Tùy bị cái hôn này của Tử Tiêu làm cho có chút không thực, thật lâu chưa từng thân mật như vậy, thân thể tựa hồ cũng bắt đầu nóng lên, có chút phát run
Tử Tiêu tựa hồ nắm bắt được tín hiệu, càng ra sức hôn.
Hắn cũng vậy, sau khi Mộc Á Tùy bị bắt, hai người vẫn chưa từng thân mật qua.
Hôm nay nụ hôn này, một nửa là vì muốn giữ cậu lại, một nửa cũng là thật sự động tình
Mắt thấy hai người càng ngày càng kịch liệt, quần áo của Mộc Á Tùy cũng đều bị cởi bỏ, bàn tay của Tử Tiêu đi vào, ở tại eo mẫn cảm của Mộc Á Tùy mà loạn chuyển.
Đôi mắt của Tử Tiêu dần sâu, đem người ôm sát, chuẩn bị mang đi.
Hắn vẫn tương đối quen thuộc giường của chính mình hơn, tuy hiện tại rất gấp, nhưng hắn vẫn muốn phi thân trở về, chỉ tốn vài giây đồng hồ
"Ngô!" âm thanh nặng nề này phát ra từ trong cổ họng.
Mộc Á Tùy nhìn sắc mặt của Tử Tiêu nhăn lại thành một đoàn, liền thất kinh giải thích
"Tôi, tôi không phải cố ý, anh không sao chứ? Nếu không, đến bệnh viện xem thử...."
Cái bộ vị mấu chốt kia, cho dù là nam nhân cường hãn như Tử Tiêu, thì trong lúc này cũng đau không thể tả.
Nhưng mà Mộc Á Tùy cũng không phải là cố ý, chỉ là bị hắn hôn đến loạn, qua một thời gian mới nhận ra tình cảnh của mình, kết quả tránh né ngộ thương bộ vị mấu chốt của Tử Tiêu
Thoạt nhìn bị thương rất nặng, Mộc Á Tùy cơ hồ muốn khóc
"Tôi thật sự là không cố ý, đến bệnh viện khám qua a?"
Sắc mặt vốn khó coi của Tử Tiêu, nay lại càng thêm tái nhợt
Mộc Mộc: Tùy ca, huynh làm như vậy có hay không nghĩ đến tính phúc sau này của huynh a~.