Edit: Yển
Beta: Phong Lưu Quân
Rối gỗ nữ ngồi phịch mông xuống thuyền. Da Rắn trực tiếp rơi khỏi thuyền, vừa rơi xuống nước, hắn liền tách khỏi sự bảo vệ của nhập thủy châu, sắc màu rực rỡ như trân châu trên người lập tức biến mất, uống một ngụm nước biển to, suýt nữa bị nước đè bẹp thành con cá chạch khô.
Những đao quang kiếm ảnh đó lướt qua trên đầu hắn, phóng thẳng đến Yên Thu Sơn.
“Mau tránh ra!”
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy ánh đao sáng như tuyết, không hiểu sao Yên Thu Sơn lại thất thần. Trong mơ hồ, trên mặt hắn lại thoáng qua nét cười. Ngay lập tức, ánh đao sượt qua hắn, đập lên mép thuyền “coong” một tiếng, không hề để lại dấu vết – thì ra đó chỉ là vài ảo ảnh rất thật.
Mộ huyệt yên tĩnh chìm dưới nước, tối om om, hình trăng non, như một nụ cười nhạo giả dối.
“Hù… hù chết bố mày rồi, cái thứ gì vậy chứ.” Da Rắn vừa ho vừa thở hồng hộc trèo lên thuyền, phun nước cái “phì”, thở không ra hơi mà quỳ trên sàn thuyền, kiểm tra linh kiện trên người mình còn đầy đủ hay không. “Đội… Đội trưởng Yên, anh ngầu vãi!”
Tên mù quỳ một chân xuống, sờ mép thuyền nguyên lành như lúc ban đầu, “Không hổ là vương bài của Phong Thần I trước kia, làm sao anh nhìn ra đây là hư ảnh?”
Yên Thu Sơn định thần lại, vừa vặn nhìn thấy một con cá nhỏ bơi qua trước mặt, cá kia tò mò nhìn hắn chằm chằm, con mắt lóe lân quang u u, dường như có linh.
Yên Thu Sơn vô thức căng thẳng sống lưng, cầm con dao găm bên hông, đối mắt với cá một lát. Nhưng cá nhỏ dường như không hề có cảm giác nguy cơ, chậm rì rì bơi vài vòng quanh hắn, lại há miệng nhai rong.
Yên Thu Sơn thở phào nhẹ nhõm, cười cười tự giễu – thần hồn nát thần tính quen rồi, thấy con cá thôi mà cũng hết hồn.
“Cảm giác.” Hắn trả lời lấy lệ, sau đó quay đầu thoáng nhìn về hướng đường đến, thản nhiên nói, “Vào thôi.”
Ngay khi thuyền nhỏ vào mộ đạo, hai bên mộ đạo hẹp dài sâu thẳm sáng lên hai hàng “đèn giao nhân”. Đèn giao nhân có thể đốt dưới nước, là đặc sản của tộc cao sơn, quầng sáng màu trắng ngà lạnh lẽo lay động trong nước, như chiếu sáng một con đường đi đến địa ngục.
“May mà có bản đồ,” giọng nói hưng phấn của Da Rắn khuếch tán trong nước biển, “chứ không thứ bay ra phải là đao thật kiếm thật nhỉ? Cũng không biết ‘loạt thần binh cuối cùng’ của cao sơn nhân như thế nào, đều có đao linh kiếm linh chứ? Mà, linh hồn của binh khí có thể chỉ định nam nữ không, nếu như…”
Hắn vừa nói vừa nghĩ bậy nghĩ bạ hèn hạ, không trông thấy sắc mặt Yên Thu Sơn sầm xuống, sát ý xẹt qua.
“Câm miệng,” rối gỗ nữ lạnh lùng ngắt lời hắn. “Trên tường có thứ gì đó, là cái gì?”
Đèn giao nhân chiếu trên vách đá hai bên mộ đạo, trên vách đá vốn tối om om giống như xuất hiện không ít hình người, lờ mờ, không nhìn rõ.
“Là tranh tường à?”
Yên Thu Sơn tài cao gan lớn, nhón chân tháo một cây đèn giao nhân từ trên tường xuống, giơ tay soi xung quanh.
“Không, không phải vẽ trên mặt tường.”
Thì ra bốn vách tường mộ đạo không hề là đá bình thường, mà là một loại tinh thạch đen nhánh, nửa trong suốt, tối đen như mực dưới nước biển thiếu ánh sáng. Lúc này, bị đèn giao nhân chiếu, chúng mới hiện rõ tính chất nửa trong suốt, giống hổ phách cỡ lớn.
Yên Thu Sơn thấy rõ thứ trên tường… trong tường, đồng tử khẽ co lại, da gà nổi đầy người.
Trong vách đá mộ đạo nửa trong suốt kia, có rất nhiều người.
Có kẻ mặc trang phục cổ, có kẻ ăn bận theo kiểu người cận đại, còn có kẻ mặc đồ lặn chuyên nghiệp, người Trung Quốc, người ngoại quốc, tai dài hoặc mặt lông lá không phải người… tất cả bọn họ đều giống như sâu bọ bị nhốt trong hổ phách, đông cứng trong tường như tiêu bản, trên mặt là biểu cảm kinh ngạc, linh động cực kỳ, như thể còn sống vậy.
Rối gỗ nữ thì thào hỏi: “Những người này đều là kẻ trộm tùy tiện xông vào mộ cao sơn vương tử sao?”
Mộ đạo sâu thẳm không nhìn thấy điểm cuối, vô số đôi mắt rọi xuống từ vách đá hai bên, nhìn họ chằm chằm.
Mặt trời đỏ rực chậm rãi hiện lên trên mặt biển, thuyền nhỏ lóe châu quang chìm vào ngôi mộ cổ ba ngàn năm.
Một bên là nhân gian, một bên là quỷ vực.
Xuyên qua đôi mắt cá, Thịnh Linh Uyên nhìn thấy mảnh vỡ trên ngực Yên Thu Sơn. Không biết hắn nhớ tới điều gì mà tay cầm cây sáo bỗng nhiên khựng lại, hàng mi như lông quạ buông xuống, nhìn chằm chằm gợn sóng nổi lên dưới đá ngầm, trên mặt biển.
“Kẻ tên Yên Thu Sơn kia… kể ra cũng là hạt giống tốt,” hắn nghĩ, người này tâm chí kiên định, cảm quan nhạy bén, nếu có cơ hội tôi luyện, có thể trở thành một cao thủ, “có điều khó vượt tâm ma, đáng tiếc.”
Đao kiếm gãy nát, như người tan thành khói bụi, cho dù là kiếm linh có thể thoát ly thân kiếm cũng thế.
Nhưng có lẽ bởi vì nó vốn là kiếm, mọi người luôn dễ sinh ra vọng tưởng, dường như thần binh lợi khí không giống với nhục thể phàm thai, có thể được sinh ly tử biệt tàn khốc chừa cho một đường sống vậy.
Cao sơn vương tử tên Vi Vân, trong mộ hắn, ngoại trừ một chút đồ chôn cùng ít ỏi, cũng chỉ có mấy tử thi còn ít ỏi hơn, thật ra chẳng có thứ gì đáng ghé thăm. Nhưng Thịnh Linh Uyên năm đó khi phong mộ đã dự đoán được Vi Vân sau khi chết chắc chắn sẽ dây dưa không ngừng với cái gọi là “số thần binh không rõ tung tích cuối cùng” của tộc cao sơn, nếu không phòng bị thêm, nhất định năm nào cũng sẽ có người cầm cuốc “xới đất bón phân” cho hắn.
Để tránh có kẻ quấy rầy người đã mất, ngoại trừ ra lệnh cho Ty Thanh bình phái người trông coi, Thịnh Linh Uyên còn gài bẫy trong mộ huyệt – chuyên để đề phòng người của Ty Thanh bình tự trộm đồ mình trông.
Mà cái gọi là “bản đồ” cất giữ trong Ty Thanh bình, thật ra chính là một lá bùa đòi mạng.
Trên bản đồ kia ghi lại “cách giải tường tận” của trận pháp ở cửa mộ, vô cùng phức tạp, nếu có người tự cho là thông minh, phá trận theo chỉ thị của bản đồ, vòng vo qua lại sẽ bất tri bất giác rơi vào cái bẫy thật sự – cả mộ Vi Vân chính là một mê hồn trận.
Khi bọn họ cho là đã mở mộ huyệt thành công, một loạt ảo ảnh đao kiếm sẽ bắn ra.
Kẻ cả gan xông vào mộ cao sơn vương tử, đương nhiên đều tự cho là có chút bản lĩnh, không dễ bị chém chết như vậy, nhưng bọn họ sẽ bị ảo ảnh dọa giật mình, tại thời đại của Thịnh Linh Uyên, đây gọi là “kinh hồn”. Sau khi bị giật mình, “hồn phách” bất ổn, người ta sẽ càng dễ bị tà túy xâm nhập thức hải – thật ra chính là sau khi bị kích thích mạnh, mọi người phát hiện là một phen sợ bóng sợ gió, bấy giờ càng dễ thả lỏng cảnh giác, sa vào ảo giác.
Nhóm Yên Thu Sơn tự cho là đang đi vào trong mộ đạo, vừa rùng mình nhìn “tiêu bản” hai bên, vừa lấy làm may mắn vì mình “chuẩn bị đầy đủ”. Thật ra chiếc thuyền nhỏ của họ đã lệch khỏi tuyến đường ban đầu từ lâu, cái gọi là “mộ đạo” bị đèn giao nhân chiếu sáng trước mắt họ, thực tế là một bức tường thạch anh khác.
Tường thạch anh tham lam hút lấy thuyền nhỏ và kẻ sống trên thuyền. Thông qua mắt đàn cá dưới đáy biển, Thịnh Linh Uyên thấy chiếc thuyền kia đã chui một nửa vào trong tường.
Hắn lạnh lùng đưa cây sáo lên môi, tiện tay thổi một đoạn nhạc mới nghe gần đây, thầm nghĩ: “Vừa khéo, trong mộ đạo còn chưa từng cất chứa một con thuyền lớn như vậy đâu, mấy vị kia đã đến rồi thì ở luôn đấy đi.”
Vương Trạch làm việc rất không theo quy củ, không biết mượn tạm từ đâu hai chiếc xe việt dã, nhóm người đuổi tới bờ biển nhanh như chớp giật, trên bến tàu đã có một chiếc ca nô chờ họ.
Đội trưởng Vương ra vẻ muốn đỡ hắn, “Ông ngồi thuyền không say sóng chứ, Chủ nhiệm Tuyên.”
Tuyên Cơ đập tay hắn, “Ai gia không cần đỡ, Tiểu Trạch Tử, mau lái thuyền đi.”
“Tôi từng này tuổi, lần đầu gặp đàn ông tụt huyết áp say sóng.” Đội trưởng Vương lo lắng nói, “Chủ nhiệm Tuyên, phải đi kiểm tra sức khỏe trong đơn vị đúng hạn nhé, đừng để bệnh vặt thành bệnh nặng, bệnh nặng…”
“Chờ ngày nào đó tôi sắp hồn lìa khỏi xác, tôi nhất định sẽ viết thiệp mời thông báo ngài trước, được chưa? Tụt huyết áp có gì lạ, bữa cơm gần nhất của tôi còn là ăn ở Đông Xuyên kìa, ông đói ba ngày thử xem, ông cũng chóng mặt thôi.” Tuyên Cơ từ chối chocolate Bình Thiến Như đưa, “Đủ rồi con gái, con đã dúi cho ta hai thanh, còn ăn tiếp sẽ chảy máu mũi mất… Ai đang thổi sáo thế, bài này quen quá.”
Lẫn trong âm thanh sóng biển ồn ào và tàu thuyền qua lại là tiếng sáo xa xăm.
Tiếng sáo kia mang âm sắc ngọt ngào hoa lệ, âm rất chuẩn, xử lý giai điệu rất hài hòa, chỉ có điều khúc nhạc đang được thổi…
Đội trưởng Vương lắng tai nghe một lát, buột miệng ngâm nga theo vài câu, “Chẳng phải đây là bài… Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó…”
Hắn đột nhiên nhận ra điều gì đó, ngậm miệng lại. Trước mặt cấp dưới hai ban ngành, hai vị “lãnh đạo” này đã vô tình tiết lộ playlist của mình. Hai người nhìn nhau hai giây, biểu cảm đồng thời trở nên khó tả.
“Dưới lầu nhà tôi có một công viên nhỏ,” Đội trưởng Vương giấu đầu hở đuôi giải thích, “thường ngày bà cụ đều nhảy ở đó, tôi nghe nhiều thành ra hát được luôn.”
“Tôi bảo mà, cứ cảm thấy hình như mình từng nghe ở đâu rồi.” Tuyên Cơ vội vàng “choàng tỉnh ngộ” theo, “Cuộc sống ở Du Dương thật thảnh thơi, bệnh thần kinh kiểu nào cũng có, sáng sớm thổi thần khúc nhảy quảng trường ở bờ biển… Có ảnh Đội trưởng Yên không, cho tôi một tấm.”
Vương Trạch lục trong album di động được một tấm ảnh cũ của Yên Thu Sơn, vẫn hơi sầu lo, “‘Tiếng tiên cá’ tìm người mà ông nói có đáng tin cậy không, ai nói cũng hữu dụng à?”
Lỡ như biển rộng nhận ra khẩu âm của người chim, bị chọc giận thì làm thế nào?
“Là tiếng, giao, nhân, cảm ơn, tiên cá là giống nhập khẩu.” Nói đoạn, Tuyên Cơ quỳ một gối trên sàn thuyền, dựng thẳng ảnh Yên Thu Sơn trước mặt, đưa tay chấm nước biển, viết ba chữ “Yên Thu Sơn” xuống sàn.
Đội trưởng Vương càng sầu lo hơn, “Tôi cảm thấy ông còn thiếu hai nén hương và một cái bàn thờ.”
Tuyên Cơ “suỵt” một tiếng, nhắm mắt tập trung tinh thần một lát.
Trong lòng hắn lúc này không hề bình tĩnh như biểu hiện ngoài mặt, một số hình ảnh vụn vặt đang không ngừng tràn ra. Hắn không biết đó là cái gì, có lẽ thật sự như kỵ sĩ âm linh trong tế đàn nói, nhẫn thánh hỏa có tác dụng bảo vệ hắn, bây giờ nhẫn vỡ nát rồi, những ký ức lộn xộn trong truyền thừa bắt đầu quấy phá.
Nhưng bất luận thế nào, bây giờ không phải là lúc để suy nghĩ những việc này, Tuyên Cơ đành phải cố gắng lơ đi những suy nghĩ liên tiếp đó, dằn xuống từ trong ý thức như lúc kết nối “bluetooth” với Thịnh Linh Uyên.
Mọi người vây làm một vòng, nghe thấy trong miệng hắn phun ra một loại âm thanh kỳ lạ.
Âm thanh ấy giống như “lăn” ra từ sau xoang mũi, trầm trầm, chậm rãi, khiến người ta nhớ tới sóng dưới biển sâu, phát âm rất vi diệu. Mà nháy mắt câu nói ấy thốt ra, Đội trưởng Vương thân là hệ thủy cảm thấy được điều gì đó, lông tơ dựng ngược hết lên.
Thần khúc nhảy quảng trường vui vẻ dừng lại, Thịnh Linh Uyên ngẩng phắt đầu lên, “Ai đang xen vào việc của người khác?”
Tuyên Cơ nói một câu tiếng giao nhân, gọi tên Yên Thu Sơn một tiếng.
Ban đầu, biển rộng không hề đáp lại. Hắn cũng không sốt ruột, sau khi lặp lại mấy chục tiếng, Cốc Nguyệt Tịch nhạy bén nhất bỗng kinh ngạc che miệng – cô phát hiện tiếng sóng biển và tiếng giao nhân của Tuyên Cơ khéo léo chồng lên nhau, cấu thành nhịp điệu huyền diệu nào đó.
Dưới nước, thuyền đánh cá của nhóm Yên Thu Sơn đã bị tường thạch anh nuốt hơn một nửa, phần da trên đầu tên Da Rắn đang cúi đầu xem bản đồ đã đi vào vách đá, chính hắn còn chưa hề phát giác.
Đột nhiên, nước xung quanh họ cuộn dâng, tự dưng ngưng tụ ra lốc xoáy nho nhỏ, xô mạnh từng đợt lên thân thuyền.
“Tình huống gì vậy?” Tên mù tai thính nhất, tai nhúc nhích, hắn nói, “Khoan đã, Đội trưởng Yên, có người gọi anh.”
“Yên Thu Sơn!” Tiếng người ấy bọc trong sóng biển, xô đến đợt sau mạnh hơn đợt trước. Yên Thu Sơn hơi giật mình. Cùng lúc đó, một đợt sóng lớn tông chiếc thuyền nhỏ lắc lư dữ dội, nhưng phía trước thuyền như thể đã bị cái gì đó cố định, phần đuôi sắp bung rồi mà thuyền vẫn không lật.
Ngay khoảnh khắc Yên Thu Sơn cảm thấy tình cảnh này không bình thường, ảo cảnh không chê vào đâu được đã bị phá, mọi người đồng thời thấy rõ bức tường thạch anh suýt nữa hút họ vào, tập thể lui lại. Da Rắn kêu to một tiếng, rút mạnh mình từ vách đá trong suốt ra, cả tóc lẫn da đầu bị kéo toạc một mảnh.
“Có chuyện gì vậy?” Yên Thu Sơn túm lấy rối gỗ nữ, “Bản đồ có vấn đề?”
“Không thể!” Rối gỗ nữ lập tức nói, “Tôi là người đắc lực nhất bên cạnh bà bà, bà ấy hãm hại các anh, còn đẩy tôi vào, có lợi ích gì cho bà ấy?”
“Đừng cãi nhau! Thuyền của chúng ta còn đang bị bức tường kia hút vào!” Tên mù gào to, “Trên thuyền có đồ lặn, lấy hết đồ đạc, bỏ thuyền!”
“Có phản ứng rồi, mau nhìn kìa!” Trên ca nô, Vương Trạch phát hiện nước biển dưới chân họ tách ra hai bên, trên mặt nước hình thành một đường lõm xuống, vạch ra một lối đi, “Hữu dụng! Chủ nhiệm Tuyên, trở về nhớ dạy tôi tiếng tiên cá, biết một ngoại ngữ thật hữu ích mà!”
“Đừng nói nhảm.” Tuyên Cơ đứng dậy, “Phòng Khắc phục hậu quả trông thuyền, Phong Thần I theo tôi xuống. Lão Vương!”
Vương Trạch giơ tay chộp, trong nước biển chợt xuất hiện mấy bọt khí vừa đủ để bọc người vào. Hắn nhảy xuống đầu tiên, bọt khí kín kẽ bao lấy hắn, vừa có thể tự do hoạt động, còn có thể hít thở. “Mỗi người một cái, không khí có hạn, đều thở chậm thôi, tiết kiệm một chút.”
Tuyên Cơ dẫn mấy người chạy việc bên ngoài nhảy xuống biển. Biển rộng như một người bạn cũ đón nhận họ, sau đó, bọt nước cuốn lên, hình thành một lối đi bằng nước, chỉ thẳng về phía nhóm Yên Thu Sơn.
Thịnh Linh Uyên đọc thầm khôi lỗi thuật, một đàn cá biển tự do tự tại lập tức cứng nhắc thay đổi phương hướng ban đầu, đi tới kiểm tra theo ý hắn.
“Ba ngàn năm sau còn có người biết tiếng giao nhân?”
Giao nhân chẳng phải đã bị cao sơn nhân diệt chủng từ lâu rồi ư.
Đúng lúc này, con cá bơi trước nhất đối mắt với Tuyên Cơ trong bọt khí.
Thịnh Linh Uyên: “Là hắn?”
Trong lòng Tuyên Cơ thì không nguyên do nảy ra một ý nghĩ: “Khôi lỗi thuật?”
Nhóm Yên Thu Sơn nhanh nhẹn mặc đồ lặn, mà máu giao nhân mang tùy thân đã tổn thất một nửa. Tên mù không biết rút từ đâu ra một con dao găm, rạch một đường trên nhập thủy châu, cắt một nửa tấm “mang cổ côn” trong truyền thuyết, vứt bỏ số máu giao nhân còn lại trong tiếng gào xót ruột của Da Rắn, “Nhảy thuyền!”
Mấy người bọn họ nhảy thuyền vào giây cuối cùng trước khi chiếc thuyền nhỏ bị bức tường thạch anh hoàn toàn nuốt chửng, ra sức bơi vào trong.
Cùng lúc đó, nhờ sự chỉ dẫn của tiếng giao nhân, nhóm Tuyên Cơ đã đến cửa mộ cao sơn vương tử.
“Tiểu yêu thật phiền phức.” Thịnh Linh Uyên cau mày, nhét cây sáo trúc vào túi, nhảy xuống biển, bay vút đến mộ cao sơn vương tử, tạo thành một luồng sáng trắng như tuyết.