Edit: Yển
Beta: Phong Lưu Quân
Trong khu W tầng sáu mươi dưới lòng đất của Cục Dị khống, từng chiếc hộp nhỏ được xếp như quan tài, quét sơn trắng thống nhất, trên khắc chìm phong ấn, chính giữa đột ngột thiếu một hộp, chẳng khác nào thiếu chiếc răng cửa – mảnh vỡ của đao Tri Xuân, cả hộp lẫn đao, tất cả đều biến mất.
“Chủ nhiệm Tiêu, đao mất lúc hệ thống cung cấp điện xảy ra sự cố, không có camera.”
Tiêu Chinh chống nạnh, phun ra một hơi, đôi khi khoa học kỹ thuật đương đại thật sự không thể dựa dẫm được.
“Ngoại trừ khu W, cấm chế các khu vực khác chúng ta đều định kỳ gia cố đổi mới, đặc biệt là chỗ gần con bươm bướm kính hoa thủy nguyệt biến dị kia.” Viên quản lý giải thích một câu rất yếu ớt, lại lẩm bẩm, “Nhưng kẻ trộm này rất cẩn thận vòng qua các khu khác, tôi cảm thấy hắn rất rành hệ thống quản lý nội bộ trong Cục.”
Tiêu Chinh cau mày nhìn chỗ hổng kia – cũng phải, tốn nhiều công sức như thế, chỉ để trộm một thanh đao gãy, ăn no rửng mỡ à?
Cái gọi là đao linh, là nhất định phải phụ thuộc vào thân đao, thân đao tương đương với thân thể. Nếu thân đao bị tiêu hủy, mảnh vỡ cũng chẳng khác một hũ tro cốt là mấy. Một người sau khi bị đại tá bát khối chết rồi, không có nghĩa là khâu tám khối này lại, thì người còn có thể sống lại – bác sĩ ngoại khoa giỏi đến đâu cũng không làm được, máy may cũng không thể, đây là thường thức.
Tuyên Cơ đứng ngoài nhìn một lát, bỗng nhiên hỏi: “Tin tức của Yên Thu Sơn, các ông truy tra chưa?”
“Tra thì tra rồi, nhưng không truy đến cùng.” Tiêu Chinh thở dài, “Yên Thu Sơn đâu có phạm pháp.”
Đi làm hay không là quyền tự do cá nhân, đơn vị cùng lắm là khấu trừ tiền lương, khai trừ công chức, Cục không thể quật ba thước đất. phái người đi bắt như truy tìm phạm nhân được.
Tiêu Chinh chần chừ một lát, lấy di động cá nhân ra, bấm một số. Không có gì bất ngờ xảy ra, bên trong vang lên giọng nam máy móc: “Số máy quý khách vừa gọi không có…”
Thế là hắn lại bật WeChat, mở danh sách bạn bè. Hình đại diện WeChat của Yên Thu Sơn chính là ảnh chụp thẻ công tác của chính hắn, tên WeChat là tên thật, không có chút đa dạng nào. Tấm ảnh cuối cùng hắn đăng chụp góc mặt nghiêng của một người đàn ông cao gầy, người kia đứng trước cửa sổ, đang nhìn ra bên ngoài, tứ chi cao ráo đeo xiềng xích, quần áo trong thùng thình mặc trên người, mái tóc hơi dài che khuất mặt mày, chỉ để lộ một khuôn cằm đường nét rõ ràng, khóe miệng chùng xuống, toát ra chút buồn rầu.
Chữ viết kèm ảnh là: Thiếu gia muốn ăn mao huyết vượng[1], không biết làm, các anh em ở gần đây giới thiệu quán nào ship với :)). P/s: Tôi cảm thấy hôm nay thiếu gia khá hơn nhiều rồi.
Tin nhắn qua lại của Tiêu Chinh và Yên Thu Sơn còn dừng lại ở vài năm trước, mười mấy tin cuối cùng đều là Tiêu Chinh đơn phương gặng hỏi Yên Thu Sơn ở đâu, nhưng đối phương mãi không trả lời.
Tiêu Chinh nhập một tin nhắn gửi đi: Mảnh vỡ của Tri Xuân bị trộm, gần đây bất kể nghe nói chuyện gì, anh đều không được hành động thiếu suy nghĩ, nhất định phải bảo trọng! Nhận được tin hãy trả lời ngay!
Nhưng tin nhắn ấy xuyên qua biển người, một lần nữa như chìm vào hư không vô tận, không có hồi âm.
“Kẻ trộm đao đã chạm vào cấm chế, sẽ để lại dấu vết, liên hệ các nơi, các đơn vị, các ban ngành chú ý chặt chẽ hệ thống theo dõi năng lượng dị thường, trọng điểm là đầu mối giao thông và các nơi công cộng có lưu lượng người tương đối lớn.” Tiêu Chinh bỏ điện thoại di động về túi quần, cố hết sức không để mình lộ ra vẻ mặt thất vọng. Dừng một chút, hắn lại nói, “Đăng thông tin của Yên Thu Sơn lên mạng nội bộ…”
Có người nhỏ giọng hỏi: “Chủ nhiệm, truy nã ạ?”
“Dựa vào cái gì mà truy nã?” Tiêu Chinh lạnh mặt nói, “Cứ lấy danh nghĩa… ‘bảo vệ nhân chứng’ khẩn cấp.”
Cục Dị khống soát tìm thanh đao gãy bị mất, không có việc gì dính dáng đến “nhân viên khắc phục hậu quả” Tuyên Cơ này, hắn mặc áo khoác, ra khỏi tòa nhà Cục Dị khống, quẹt thẻ công nhân viên, mở cáp treo đỉnh núi đã đóng. Cách không xa điểm dừng dưới chân núi của cáp treo có một bến xe công cộng đường dài, vận may của hắn không tệ, vừa đến bến đã gặp một chuyến, có thể về thẳng nội thành.
Lúc này, ngoài cửa sổ mưa rơi lất phất, nhiệt độ trên núi đột nhiên giảm xuống, trong nước mưa ướt sũng nhanh chóng xen lẫn tuyết vụn.
Tuyên Cơ trùm mũ áo khoác lên đầu, điện thoại đổ chuông. Nhìn thấy hiển thị cuộc gọi, vẻ mặt đang hơi căng thẳng của hắn phút chốc thả lỏng, “A lô, mẹ ạ.”
Trong điện thoại, một giọng nữ rất khỏe cằn nhằn: “Thằng kia, có phải mày lại chặn mẹ rồi hay không? Sao mẹ có cảm giác lâu lắm rồi không thấy mày đăng WeChat?”
Tuyên Cơ: “Con còn oan hơn Tần Hương Liên…”
“Vậy chắc chắn là thất tình rồi,” bà cụ nói như đinh đóng cột. “Mẹ còn không biết mày? Một tuần không nói chuyện, có thể làm mày chết ngộp tám bận!”
Tuyên Cơ: “…”
“Mau nói đi, ai mù mắt chó đá cục cưng nhà chúng ta, để mẹ còn vui… không phải, để mẹ mắng giúp mày.”
“Con không thất tình… không phải, cũng không đang hẹn hò… Thật mà, đây chẳng phải là mới đi làm chưa thích ứng sao, nhân viên công vụ tầng dưới chót sống cuộc sống không phải cho người mà… Sao giọng con nghe như đưa đám? Đâu có đâu? Ừm… chắc là thiếu ngủ thôi… Mẹ nói gì thế? Không phải nghèo, mẹ không cần gửi tiền cho con… ôi, thôi được rồi.”
Tuyên Cơ nghe điện thoại xong, trong WeChat tức thì nhảy ra bao lì xì “mẹ” hắn gửi cho, trên viết: Tiền mua bánh kếp.
Bà cụ kiên định muốn tiến hành đến cùng công tác “giúp đỡ người nghèo”, khăng khăng bắt hắn nhận tiền.
“Ai bảo hiếu xếp đầu trong trăm thiện chứ,” Tuyên Cơ bất đắc dĩ nghĩ bụng, “bà cụ vui là được rồi.”
Thế là hắn “đành” mở bao lì xì, bên trong nhảy ra “khoản kếch xù” năm đồng hai.
Tuyên Cơ: “…”
Thật sự là tiền mua bánh kếp!
Xe công cộng xuyên qua mưa nhỏ, chẳng bao lâu đã có thể nhìn thấy hàng dãy nhà cao tầng trong nội thành Vĩnh An. Hành khách đi làm lục tục lên xe, các loại mùi hỗn tạp, Tuyên Cơ ngâm mình trong đó, dính đầy khói lửa nhân gian, hắn có ảo giác mình cũng là một con người. Nhường ghế cho một ông cụ cao tuổi, ánh mắt hắn trầm xuống, lấy di động đặt một tấm vé đường sắt cao tốc đến gần Xích Uyên nhất.
Vòng ngoài cùng hẻm núi Xích Uyên là khu thắng cảnh du lịch, vào trong một chút là rừng rậm nguyên thủy có treo bảng “Du khách xin dừng bước”, Thịnh Linh Uyên bị âm trầm tế quấy rầy, gặp mấy “phượt thủ” kia chính tại nơi này.
Tuyên Cơ ngồi tàu hỏa nửa đêm, lại sang xe buýt du lịch đến hẻm núi, tìm một nơi không người cởi áo, trực tiếp bay qua vùng bụng hẻm núi, đến chỗ sâu nhất Xích Uyên. Nơi này yên tĩnh một cách kỳ dị, chim chóc côn trùng nhất loạt không thấy tiếng, chỉ có cổ thụ uốn lượn và dây leo ký sinh, chúng quấn vào nhau, dày đặc không thấy mặt trời, sống chen chúc vô cùng.
Đây là một ngọn núi vắt ngang vực Xích Uyên.
Tuyên Cơ thu cánh, tùy ý mặc lại áo sơ mi, một tay xách áo khoác, tay kia thì đặt ở ngực, niệm thầm câu gì đó. Một ánh lửa từ bàn tay hắn bay lên, phút chốc chui xuống mặt đất.
Mặt đất chấn động, ngay sau đó, sâu trong hẻm núi vang lên một tiếng thở dài nặng nề, như thể một kết giới vô hình bị hắn mở ra, xung quanh vốn kim rơi có thể nghe tiếng lập tức trở nên huyên náo, đột nhiên vang lên vô số tiếng xì xào bàn tán, lũ thực vật cũng giống như sống dậy, cổ mộc quấn vào nhau chậm rãi dời vị trí, nhường ra một lối, bọn dây leo thòng xuống như rắn, cọ chân hắn lấy lòng.
Tuyên Cơ quen đường thuộc lối men theo con đường cổ mộc nhường ra mà đi xuyên qua núi, cổ mộc một lần nữa khép lại đằng sau hắn.
Xuyên qua lối đi ấy, bên trong lại có một khoảng đất trống, như một lưỡi dao sắc bén trực tiếp chém cả vách núi xuống, mặt cắt tảng đá lộ ra bằng phẳng khác thường.
Mặt đất, vách núi, khe đá cùng với tầng tầng sương đen trong rừng rậm bốc ra, bay giữa không trung, huyễn hóa thành đủ các loại hình tượng.
Có kẻ hiện ra hình người, có kẻ thì chỉ là một bộ xương trắng, có kẻ giống người, có kẻ nửa người nửa thú… còn có kẻ không biết là cái gì, bởi vì chỉ là một khúc chân tay cụt.
Đây đều là tro tàn liệt hỏa Xích Uyên để lại.
Bọn họ hoặc là chết trận sa trường trong cuộc hỗn chiến Cửu Châu, hoặc là chết cóng chết đói trong chiến tranh loạn lạc, có người, cũng có yêu. Ba ngàn năm qua đi, túc địch khi còn sống đã lẫn lộn vào nhau, ngây ngây ngơ ngơ, không nhớ được ai là ai, chỉ có sợ hãi và đau đớn còn sót lại từ lúc sinh thời, luẩn quẩn ở nơi sâu trong Xích Uyên không đi, mỗi khi gặp thời đại rối ren, sẽ rục rịch như củi khô dưới lửa mạnh.
Bọn họ mới là “tộc nhân” thật sự của hắn.
Người phụ nữ biết cười, biết mắng, biết dùng bao lì xì trêu hắn trong điện thoại không phải… bà và những người khác, đều chỉ là ảo ảnh ngẫu nhiên gặp gỡ khi hắn chìm đắm trong vạn trượng hồng trần.
Người trước hắn lấy thân làm tế, áp chế Xích Uyên bạo động, hóa thành một làn khói, để nơi quỷ tha ma bắt này lại cho hắn.
Tuyên Cơ vừa “sinh ra”, đã bị cảm xúc tiêu cực không bờ bến xung quanh cuốn đi, nỗi đau không chỗ giải tỏa của những âm linh đó đè hết lên người hắn. Hắn và họ đấu một mất một còn với nhau mấy chục năm, rốt cuộc bình ổn sự phẫn nộ của họ, trong tế đàn lại lần nữa ngưng tụ ra nhẫn “thánh hỏa”.
Chỉ khi lấy được chiếc “nhẫn thánh hỏa” ấy, thủ hỏa nhân mới có thể rời khỏi Xích Uyên, hoạt động tự do một thời gian ngắn ngủi, bởi vì trước đó Xích Uyên vẫn chưa thần phục, hắn cũng là một trong các tù nhân bị nhốt tại đây.
Một tiếng ngựa hí vang lên, trong sương đen hiện ra một đội kỵ binh, lơ lửng giữa không trung, phóng ngựa lao băng băng đến, cuốn tới trước mặt Tuyên Cơ. Gót sắt chiến mã giơ cao, các kỵ binh trên lưng ngựa xuống ngựa hành lễ.
“Đứng dậy đi, ta bảo này, chúng ta về sau cũng đi theo thời đại một chút được không? Đừng làm mấy lễ nghi phiền phức này nữa.” Tuyên Cơ không cài khuy áo sơ mi, lôi thôi lếch thếch vắt áo khoác trên vai, ánh mắt đảo qua quái ảnh trong sương đen, “Gần đây đều còn thái bình chứ… Ừm, đợt trước ở bên ngoài có người làm mưa làm gió, làm âm trầm tế, không lan đến tế đàn là được.”
Các kỵ binh ngưng tụ từ sương đen đồng loạt đứng dậy, cung kính hộ vệ hai bên, dẫn đường cho hắn. Bỗng nhiên, kỵ binh dẫn đầu thoáng nhìn bàn tay trống trơn của hắn, trong cổ họng phát ra một âm thanh không rõ: “Thánh hỏa…”
“Nhẫn à, đừng nói nữa, chuyện dài dòng lắm.” Tuyên Cơ khoát tay, “Ta trở về chính là vì nó, đến tế đàn một chuyến.”
Dáng vẻ kỵ binh kia như là có chút lo lắng, giơ tay ngăn hắn lại.
Trong tế đàn có một số vật cổ xưa, do các tiền nhiệm của Tuyên Cơ thỉnh thoảng có cơ hội rời khỏi Xích Uyên mang về từ nhân gian, đều rất có linh tính, đội kỵ binh này là linh của một bộ khôi giáp cổ trong đó. Tuyên Cơ có thể nghe hiểu một số ngôn ngữ cổ giọng nam điệu bắc, đều là vì mấy thứ này.
Chẳng qua những linh vật này ở trong Xích Uyên thời gian dài, thần trí khó tránh khỏi bị quấy nhiễu, nói cũng không rõ lắm, không thể coi là “giáo viên ngoại ngữ” giỏi, thế nên Tuyên Cơ khi nói nhã ngôn với Thịnh Linh Uyên toàn cà lăm.
Họ đều giống hắn, năm dài tháng rộng, gió thổi nắng chiếu, cũng không nhớ rõ lai lịch của mình nữa.
“Thánh hỏa… là phong ấn, bảo vệ ngươi…” Kỵ binh kia nói rất trầy trật, ra dấu trên huyệt thái dương mình một chút, “Không thể… hư hại.”
Tuyên Cơ nhíu mày, “Ngươi nói thánh hỏa là phong ấn? Phong cái gì?”
Kỵ binh giơ tay vẽ một vòng lớn, “Ký ức… tất cả.”
Tuyên Cơ truy hỏi: “Ký ức của ai? Của ta sao?”
“Tất cả,” kỵ binh xua tay, “thủ hỏa nhân.”
Tuyên Cơ sửng sốt, hỏi: “Ý của ngươi là, truyền thừa ký ức ta nhận được không đầy đủ, là bởi vì có một phần ký ức đã bị phong vào nhẫn thánh hỏa rồi?”
Kỵ binh do sương đen hóa thành gật đầu.
Tuyên Cơ: “Trong nhẫn phong những thứ gì?”
“Thứ xấu.” Kỵ binh nói, “Bảo vệ ngươi. Mỗi một đời thủ hỏa nhân… đều có. Sinh ra cùng thủ hỏa nhân mới.”
Trong lòng Tuyên Cơ chùng xuống, hắn nhớ lại, trước khi lấy được nhẫn thánh hỏa, hắn ở trong Xích Uyên quả thật là ngây ngây ngơ ngơ, nhưng hắn cho rằng đó là do truyền thừa ký ức dài lâu chưa hoàn thành.
Hiện tại xem ra, cũng có khả năng là hoàn toàn ngược lại – ngay từ khi sinh ra, ký ức của hắn đã truyền thừa xong, nhưng trong đó có mấy chục lần tử vong thảm thiết, ba ngàn năm nghiệp hỏa chất chồng trên người, quá đau đớn, cho nên trên nhẫn sinh ra đá thánh hỏa mới, niêm phong cất đi một bộ phận hắn không thể chịu đựng được.
Đá thánh hỏa của mỗi thế hệ đều từ đâu đến?
Bây giờ đá thánh hỏa vỡ rồi, hắn sẽ thế nào?
Trong tế đàn thủ hỏa nhân Xích Uyên có ba mươi lăm tấm bia đá, mỗi thủ hỏa nhân sau khi chết đều để lại một tấm như vậy, trên bia đá khắc ngày sinh và ngày mất, không có thông tin khác.
Tuyên Cơ đi tới, đứng lại trước một tấm loang lổ nhất – bia đá của thủ hỏa nhân đầu tiên.
Trên đầu tấm bia đá kia khắc: Đại Tề, năm Khải Chính thứ sáu, đầu giờ Tý.
Ở chỗ máy vạn niên, Tuyên Cơ nhập hai mốc thời gian địa điểm, không hề là nghịch lung tung.
Nhóm thời gian và địa điểm thứ hai là mốc thời gian và địa điểm Vũ Đế giết yêu vương, bởi vì lúc ấy hắn phát hiện phía sau mình có người, trong đầu nảy sáng kiến, muốn dùng mốc thời gian và địa điểm này thăm dò thân phận đối phương.
Mà điều hắn thật sự muốn xem xét thông qua máy vạn niên, trên thực tế là mốc thời gian và địa điểm thứ nhất – hắn không phải thử máy móc, cũng không phải vì xem cảnh tuyết.
Hắn nhập là “Đại Tề, năm Khải Chính thứ sáu, đầu giờ Tý”, cũng chính là ngày thủ hỏa nhân đầu tiên “sinh ra”.
Trong giấc mơ kỳ lạ của Tuyên Cơ, hắn “tự mình” lẻn vào tẩm cung của Thịnh Linh Uyên, ôm tâm tư quyết biệt. Ngay khi thời khắc chuyển giao giữa đêm đến, hắn trong giấc mơ bị một lỗ đen phía sau hút vào, đồng thời, hắn nghe thấy một chữ “thành” xa xôi, giống như có người đang tiến hành nghi thức nào đó.
Trong mơ, tiết trời đang rét đậm, trong “Độ Lăng cung” của Vũ Đế đèn đóm trắng đêm, bên ngoài trời đổ tuyết lớn.
Mà khi hắn nhập “năm Khải Chính thứ sáu, đầu giờ Tý, Độ Lăng cung”, thời tiết máy vạn năng mô phỏng ra vừa hay cũng có tuyết lớn.
Đây là trùng hợp ư?
Bóng trắng ở Cục Dị khống nói, hắn là một “khúc xương bị nhân hoàng đào từ mộ tổ lên, phong vào Xích Uyên”, rốt cuộc là có ý gì?
Trên đường về Xích Uyên, Tuyên Cơ ngồi trên tàu hỏa dùng di động lục hết tư liệu lấy từ trong Cục Dị khống, nhanh chóng chú ý tới một chuyện rất không bình thường – đế sư Đan Ly bị xử trảm vào cuối năm Khải Chính thứ năm.
Mà năm kế tiếp sau khi Đan Ly chết, cũng chính là đầu năm Khải Chính thứ sáu, trên sách sử vốn chỉ ghi lại chuyện mùa màng và các việc lớn bắt đầu nhắc tới Xích Uyên – họ phái những cao thủ nhân tộc, mỗi năm đến khu vực gần Xích Uyên, quan trắc ghi lại bụi cỏ dại gần nhất cách cột mốc ranh giới Xích Uyên bao xa, hòng phán đoán nhiệt độ của Xích Uyên.
Bắt đầu từ năm Khải Chính thứ sáu, địa giới không một ngọn cỏ xung quanh Xích Uyên mỗi năm một nhỏ lại, tức là nhiệt độ của nó đang giảm xuống?
Tại sao?
Nhiệt độ của Xích Uyên giảm xuống, rốt cuộc là phản ứng tự nhiên, hay là có người đã làm gì?
Tuyên Cơ luôn cho rằng chi “thủ hỏa nhân” xui xẻo tám kiếp bọn họ là trời sinh, nhưng bây giờ, tất cả các dấu hiệu đều cho thấy, “thủ hỏa nhân” là bị phong ấn ở nơi này.
Tay Tuyên Cơ chậm rãi vuốt ve tấm bia đá loang lổ của thủ hỏa nhân, hắn đột nhiên nhớ tới, lúc ở mộ vu nhân, Thịnh Linh Uyên còn thẳng tay muốn dùng đinh xiên mình và A Lạc Tân thành xâu, nhưng sau đó trong công viên rừng rậm, người kia lại dũng cảm quên mình cản một phát cho hắn… quả nhiên không phải lương tâm lên tiếng.
Tuyên Cơ gục đầu xuống, khe khẽ nở nụ cười.
Thịnh Linh Uyên thay đổi hẳn thái độ, là ngay sau khi nhìn thấy xuất thân của hắn từ trong ký ức hắn.
Nhân hoàng lấy đâu ra lương tâm? Sao hắn luôn không nhớ được điểm tri thức quan trọng như vậy?
Trên mu bàn tay Tuyên Cơ phút chốc gồ lên gân xanh, tấm bia đá của thủ hỏa nhân bị hắn bóp nứt một đường.
“Ta và ngươi… có thù gì oán gì?”
Lúc này, di động của Tuyên Cơ rung vài cái, là nhóm chat Bình Thiến Như tạm thời tạo khi hắn bị A Lạc Tân đuổi giết ở Đông Xuyên, quên chặn.
Đội trưởng Vương đăng mấy clip ngắn trong nhóm – Thanh niên thổi huyên đầu đường Du Dương, xuất hiện kỳ cảnh bách điểu triều phụng, không phải ảo thuật.
Tên đần Vương Trạch kia lải nhải trong nhóm: Chủ nhiệm Tuyên! Kiếm của ông hot rồi! Đã ký Bản cam kết phụ trách hoàn toàn chưa? Mau ký đi! Về sau lên truyền hình, nhận quảng cáo, mỗi tháng thu nhập ba trăm ngàn, không cần phải đi làm nữa!
[1] Món ăn truyền thống nổi tiếng của Trùng Khánh, nguyên liệu chính là tiết vịt được nấu cùng nhiều loại nguyên liệu khác như dạ lá sách, giăm bông, giá, nấm…