Edit: Yển
Beta: Phong Lưu Quân
Thịnh Linh Uyên lấy làm lạ, hỏi: “Tại sao phải tích đức? Đức hạnh ta có gì không tốt?”
Tuyên Cơ: “Bao nhiêu tác phẩm nổi tiếng cổ kim nội ngoại thế mà ngươi đều bỏ qua không đọc, rút đại một cuốn trên giá sách đã rút trúng loại sách này, không nên tự xét lại một chút à, bệ hạ?”
Thịnh Linh Uyên: “Ta chỉ nhặt đại một cuốn ngươi giở khá nhiều, đã nhặt được thứ đặc biệt như vậy, hai ta rốt cuộc là ai nên tự xét lại, ái khanh?”
Tuyên Cơ do sở trường cắn hạt dưa nên rèn luyện được răng miệng nhanh nhạy vô cùng, nhưng đứng trước bằng chứng thép, hắn cũng thật sự không có gì để nói. Đồng thời, hắn cảm nhận được một cách sâu sắc rằng mình vui hơi sớm – bồ nhà người ta cùng lắm là xem di động, tra lịch sử cuộc gọi, vị này nhà hắn chỉ cần ngửi mùi, không cần tốn nhiều sức, đã biết hắn xem cuốn truyện người lớn nào mấy lần.
“Đấy là bởi vì…”, Tuyên Cơ hắng giọng, nói, “ta sống ở xã hội phong kiến bảo thủ từ nhỏ.”
Thật ra ba ngàn năm trước không bảo thủ chút nào, trật tự cũ chưa phát triển hoàn toàn thì đã sụp đổ ngay trong chiến tranh, “lễ giáo” mới vẫn chưa hình thành. Có người tùy ý làm xằng làm bậy, có người sống không bằng chết, đều sống trong cuồng hoan và tuyệt vọng kiểu tận thế, mọi người hầu như không chú trọng lắm.
Chỉ có điều thân thiên ma kiếm và Thịnh Linh Uyên đã bảo vệ hắn quá tốt.
Tuyên Cơ cây ngay không sợ chết đứng: “Chưa từng được hưởng nền giáo dục và sự dẫn dắt bài bản, mới chỉ có thể nghĩ cách tự học.”
“Ừm,” Thịnh Linh Uyên rất biết lắng nghe, gật đầu một cái, “là lỗi của ta.”
Trong lòng Tuyên Cơ nhú ra một ý nghĩ bông mềm, hắn nghĩ: “Vậy ngươi dạy bù cho ta đi.”
Thịnh Linh Uyên bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, kẹp một chiếc lông vũ vào trong sách làm bookmark, ánh mắt xuyên qua cửa kính xe, nhìn về phía cuối quốc lộ thẳng tắp: “Lúc học, Đan Ly từng giảng rồi.”
Tuyên Cơ suýt nữa vặt luôn vô lăng xuống: “Khi nào, sao ta không biết?”
Thịnh Linh Uyên thở dài: “Ngươi? Ngươi ngủ như chết từ lâu rồi.”
“Không thể nào, chắc chắn là hai ngươi dùng chú gì, không cho ta nghe thấy.” Tuyên Cơ đánh vô-lăng cho xe về đúng hướng, “Lão già đó bị rảnh à? Lại giấu ta…”
“Trong bài quyền mưu,” Thịnh Linh Uyên nói, “giảng về tham và dục của con người. Rồi giảng cả về tâm lý thiếu thốn, làm thế nào để lợi dụng, khống chế, dẫn dắt, khi nào gieo, khi nào gặt.”
Đan Ly đã phân tích tỉ mỉ ngọn nguồn các loại dục cầu của con người, giảng cho hắn biết dục cầu đến từ sự thiếu thốn. Mỗi người đều có tâm lý “thiếu thốn”, kẻ khi tuổi nhỏ chịu nhiều hoảng sợ, sau khi lớn lên thường không đủ “lực”; kẻ lang bạt kỳ hồ, sau khi lớn lên thường không đủ “tình”; kẻ bị đối xử lạnh nhạt, thì thường không đủ “tôn nghiêm”.
Đan Ly dạy hắn nhìn, nghe, hỏi, sờ như đại phu, khám ra chỗ thiếu thốn bẩm sinh của người khác, để rồi hốt thuốc đúng bệnh, mỗi lần chỉ cho một ít ngon ngọt, không thể để người kia tận hứng, thỏa mãn.
“Ví dụ như thế này.” Thịnh Linh Uyên nói, dạy bù cho hắn làm cách làm một kẻ cặn bã có kỹ thuật ngay tại chỗ. Hắn rút tay ra, các ngón tay Tuyên Cơ vốn bị hắn nắm lấy không một kẽ hở, đột nhiên mất đi điểm tựa mà rơi thõng xuống, giống như bước hụt chân. Cảm giác mất mát không nói thành lời lập tức trỗi lên.
Tuyên Cơ còn chưa kịp có phản ứng gì, bàn tay rơi xuống của hắn lại bị đón lấy. Thịnh Linh Uyên vuốt ve mu bàn tay và kẽ ngón tay hắn như thưởng thức món đồ bằng ngọc, nâng lên ngang khóe môi, nhẹ nhàng hôn một cái.
Ngón tay Tuyên Cơ vô thức co lại, hắn khó khăn lắm mới không giật bắn người, cố gắng trưng khuôn mặt liệt, giữ nguyên sự bình tĩnh bề ngoài: “Ta cảm thấy ‘ngon ngọt’ này của ngươi cho quá nhanh, tiết tấu không đúng lắm.”
“Ôi,” Thịnh Linh Uyên nói, “biết khó làm dễ mà.”
Đan Ly còn nói: “Điện hạ, ngươi phải luôn cân đo đong đếm người khác, cũng đừng quên luôn cân đo đong đếm chính mình. Để ý sự thiếu thốn của người khác, cũng phải đề phòng người khác lợi dụng sự thiếu thốn của ngươi, mới có thể đứng ở vị thế bất bại.”
Thịnh Linh Uyên: “Cho nên lần sau, ngươi phải cẩn thận, đừng để ta được đằng chân lân đằng đầu nữa.”
Ngươi nào có thiếu thốn gì, người thiếu thốn rõ ràng là ta mà.
Tuyên Cơ ngẩn người, đột nhiên giãy ra, “đại bất kính” nắm lấy má bệ hạ mà kéo xuống.
Thịnh Linh Uyên: “…”
Trên mặt hắn không có thịt, kéo một phát ngũ quan đều biến dạng, bị bắt làm một cái mặt quỷ lộn xộn.
Tuyên Cơ: “Toàn lý luận chó má gì, đám âm mưu gia các ngươi, ta thấy thiếu bị đập thì có.”
Hắn đã muốn làm vậy từ lâu rồi, véo một cái vẫn chưa đã, còn muốn véo lần nữa.
“Láo…” Thịnh Linh Uyên đập văng cái chân gà của hắn, hai chữ “láo xược” ra đến môi, chính bản thân cũng cảm thấy tần suất sử dụng quá cao, có vẻ thiếu khí thế, thế là nuốt vào, “Có phải ta đã quá nuông chiều ngươi rồi không?”
“Cắn ta đi,” Tuyên Cơ chẳng hề để ý mà huýt sáo. “Xã hội bây giờ, đám trai đểu bị quần chúng phỉ nhổ trên mạng đều là mầm xấu bắt nguồn từ các ngươi lúc ấy. Ai lại sống kiểu đấy, làm người kiểu đấy? Ngần ấy tuổi đầu rồi mà sống cũng chả ra sống, suốt ngày lắm chiêu trò như vậy, chiêu trò xong thì ngươi vui à?”
Thịnh Linh Uyên chế nhạo: “Tiếp thu. Trong đầu chẳng tính sẵn được điều gì, ba ngàn năm rồi mà ngay cả cái tổ chim cũng chưa xây được, ta thấy ngươi rất vui vẻ.”
Tuyên Cơ: “Đúng vậy, không gò không bó, tự do tự tại, vô tâm vô tư, vui vẻ cực kỳ.”
Thịnh Linh Uyên: “…”
Tên người chim này luôn có biện pháp kéo người khác xuống ngang tầm của hắn, sau đó dùng kinh nghiệm phong phú của bản thân đại sát tứ phương.
Thịnh Linh Uyên chẳng thèm đấu võ mồm ấu trĩ với hắn, lại mở cuốn truyện người lớn đã đọc hơn một nửa ra.
Trước “bằng chứng thép” như núi là dấu tay dính mỡ, Tuyên Cơ không tài nào chống chế, thế là cùi không sợ lở, chiêm chiếp bình luận: “Lấy ví dụ như vị đồng nghiệp của ngươi được miêu tả trong cuốn truyện này, ta thấy thói xấu của các ngươi chẳng khác gì nhau, đều là nắng mưa thất thường, lắm suy nghĩ xấu xa, đối xử với người ta không chân thành chút nào, loại người này phần sau sẽ bị hành te tua biết không hả… Ồ, ngươi vẫn chưa đọc đến đó à? Đừng xem nữa, tốn thời gian. Nào, để ta tiết lộ cho ngươi, về sau người yêu của hắn giả chết bỏ hắn, chạy đến vùng núi xa xôi ẩn cư, quen một thư sinh cởi mở lương thiện, suýt nữa kết hôn, sau đó Hoàng đế này…”
Trong lòng Thịnh Linh Uyên bỗng nhiên không thoải mái: “Tiểu Cơ nhà ta phong hoa vô song, du lịch nhân gian, chắc người ngưỡng mộ cũng xếp hàng dài nhỉ.”
Tuyên Cơ hiếm khi nghe được một câu âm dương quái khí từ hắn, suýt nữa xòe đuôi: “Tất nhiên, ta đây tốt nghiệp nhiều năm, đến nay thỉnh thoảng vẫn còn lên tường tỏ tình của trường cũ, mỗi lần đi du lịch là con gái xếp hàng dài xin WeChat.”
Vì thế, hai vị này mới vừa ngọt ngào tình cảm chưa được bao lâu, nhãng đi một cái là lông gà lại bay tứ tung.
Có thể thấy, một số đôi hưởng tuần trăng mật xong là ly hôn cũng có cái lý của nó.
Sau khi đau khổ mất đi thiên ma kiếm, Thịnh Linh Uyên không dám nhớ lại chuyện thời thiếu niên nữa.
Lúc này, hắn mới đột nhiên phát hiện, tình ý quá đậm sâu, vậy nên đã che đi không ít chi tiết. Ví dụ như một người vốn thích yên tĩnh như mình đã vô số lần muốn xé thức hải, lôi con gà lửa kêu “chiêm chiếp” không ngừng kia ra chôn như thế nào.
“Kính lọc” ảo mộng bắt đầu rớt từng lớp, lộ ra chân tướng đằng sau. Thịnh Linh Uyên không thể nhịn được nữa, vặn núm điều chỉnh âm thanh trên xe.
Hắn vốn định mở to tiếng nhạc, nhưng không biết ấn bậy vào đâu mà bật nhầm sang kênh radio. Nhạc phim kinh điển da diết ngừng bặt, trong loa vang lên một giọng nam hùng hồn, quảng cáo “chữa trị vô sinh”.
Thịnh Linh Uyên: “…”
Tuyên Cơ ở bên cạnh cười sằng sặc như vịt.
“… Giờ chúng ta sẽ đến với tình hình giao thông tại địa phương.” Phát quảng cáo xong, trong kênh quay trở về chương trình radio, “Ồ, vừa có một vụ tai nạn bất ngờ, một thính giả đang tham gia giao thông cho biết đường Xuân Hoa đến đường Bắc An đã bị chặn, nguyên nhân là gì ạ… Vừa có người nghe thấy tiếng nổ, nghe nói là một khu dân cư đột nhiên bốc cháy, nghi là mạch điện lâu ngày bị hỏng, cách trăm mét có người chứng kiến thấy một quả cầu lửa phun ra từ cửa sổ một hộ gia đình… Ôi, nói vậy có phóng đại quá không…”
Nụ cười của Tuyên Cơ cứng đờ.
Biển báo giao thông trên quốc lộ cho thấy, họ đã tiến vào khu vực thành phố núi Bích Tuyền.