Edit: Yển
Beta: Phong Lưu Quân
Mặc dù Tuyên Cơ thường ngày luôn không đáng tin cậy lắm, nhưng tính tình thì không chê vào đâu được. Ba Tiêu suốt ngày quát tháo hắn như chăn lừa, mà chưa bao giờ thấy hắn mất vui.
Các đồng nghiệp bất kể quen hay không quen đều chưa từng thấy hắn như vậy, nhất thời bị hắn dọa hết hồn.
Yên Thu Sơn chẳng kịp lo can ngăn, vội ôm Tri Xuân trốn xa một chút trước, chỉ sợ ngọn lửa đốt cháy mái tóc làm bằng sợi đay của Tri Xuân.
Trương Chiêu căng thẳng đặt ngón tay lên “đồng hồ bấm giây” của mình.
Chủ nhiệm Tiêu hiếm khi không gào thét, club quá lớn, hắn cũng không quen cửa nẻo, vội vàng gọi điện thoại hỏi công nhân phương tiện chữa cháy ở đâu.
Cục trưởng Hoàng là người thường, thật sự rất sợ đám khả năng đặc biệt một lời bất hòa là dùng đại chiêu này: “Ôi ôi, không cần thiết, không cần thiết, phát hỏa cũng không cần phải hỏa này…”
Chỉ có Vương Trạch là bạn bè đích thực, ruột đau như cắt nói: “Chủ nhiệm Tuyên, ông phải nghĩ cho rõ! Cơ quan đã sập rồi, tháng sau còn chưa biết phải đi đâu hít không khí, không thể giương oai ở nhà kim chủ đâu!”
Một câu khiến mọi người đều nhói lòng, không biết gặp phải mấy việc khỉ gió gì.
Miệng Tuyên Cơ như bị thứ gì đó dán lại, mím chặt thành một đường. Nhất định phải phòng thủ nghiêm ngặt như vậy, bởi vì trong lòng hắn đã trải qua một hồi động đất, đánh văng vỏ bọc “năm tháng tươi đẹp” và “tường an vô sự”, để lộ ra cát đá cũ lâu năm, bụi đất mịt mù, ngực sắp chứa không nổi, chỉ cần vừa mở miệng là sẽ bung ra rợp trời.
Hắn muốn gào thét, muốn nhảy dựng lên cãi nhau một trận, muốn nhen một mồi lửa đốt sạch những việc vụn vặt vướng víu, chướng mắt bên cạnh. Nhưng Thịnh Linh Uyên đứng ngay bên ngoài ánh lửa lạnh lùng nhìn hắn, như thể không cảm nhận được chút nhiệt độ nào từ những đốm lửa ấy.
Thì thật vậy mà, ngay cả Xích Uyên cũng chỉ có thể đốt trọi xác thân hắn, không ủ ấm được trái tim hắn.
Người như bệ hạ, làm sao chịu cãi nhau với hắn giữa nơi đông người?
Tuyên Cơ đứng đờ người tại đó không biết bao lâu, bị mạch đập lộn xộn của mình làm cho ù tai. Hắn khoát tay, ánh lửa trên người tắt đi, tất cả vật dụng bằng gỗ và vải sợi xung quanh đều nguyên vẹn không hư hao gì, chưa cháy một chút rìa. Trình độ khống chế lửa của hắn hiện nay đã đạt đến đỉnh cao.
Sau đó, Tuyên Cơ dùng một thứ giọng chậm rãi đến mức hơi lề mề, hơi khàn khàn nói: “Liệt Nô Cung Phục trận đêm qua khiến nhiều người thiệt mạng chỉ trong thời gian ngắn như vậy, tòa nhà Cục Dị khống lại xảy ra động tĩnh lớn, lộ ra một chút tin tức, nhất định phải báo lên. Liên hệ với người của Phòng Khắc phục hậu quả chúng tôi, đừng để gây ra khủng hoảng.”
Phần tử khủng bố loáng cái đã biến thành Chủ nhiệm hậu cần yêu nghề kính nghiệp, vẻ mặt Cục trưởng Hoàng còn chưa kịp phản ứng.
“Đấy là cái thứ nhất.” Tuyên Cơ nói tiếp, “Thứ hai, là phải mau chóng tìm một trụ sở dự phòng. May mà Cục Dị khống nhiều năm qua đã xây dựng được một mạng lưới lớn, không phải chỉ có mỗi trụ sở chính, hiện giờ thiết bị theo dõi năng lượng của chi cục các nơi hãy còn sử dụng được, chúng ta phải nối mạng lưới này lại một lần nữa.”
“Còn nữa,” Thịnh Linh Uyên lên tiếng điềm nhiên như không, quay sang nói với Tiêu Chinh, “ngươi đoán không sai, di ngôn các ngươi nghe thấy quả thật là bị che giấu, sau đó lại cố ý tung ra.”
Tiêu Chinh sửng sốt. Vương Trạch nghe ghi âm bằng tai nghe, khi trao đổi chuyện này, hai người họ hầu như dùng âm lượng thì thầm, lúc đó Thịnh Linh Uyên cách bọn họ ít nhất ba mươi mét, tai mắt hắn phải đến tầm cỡ nào?
“‘Dây leo’ kia có đáng tin hay không thì tạm thời còn chưa chắc chắn, nhưng cách nói của bản thân nó không mâu thuẫn trước sau.” Thịnh Linh Uyên nói, “Hẳn là thời gian về sau, nó quả thật đã bị thứ mình trông giữ áp chế. Cái gọi là ‘Hiệp hội hỗ trợ’ mà dây leo thành lập không hề là làm việc thiện giúp người, mà chỉ là để đạt được thờ cúng mà thôi, nhưng về sau không báo mộng cho người ta nữa, cũng không mở rộng thêm tín đồ mới, chắc là lòng muốn mà không còn sức rồi.”
Tuyên Cơ gật đầu: “Quả thật, sau khi âm trầm tế bắt đầu, bóng trắng có thể dùng phương thức hư ảnh nhập vào người chạy khắp nơi trong Cục, mà dây leo sau khi cựu Cục trưởng chết mới có thể mượn thân thể ông ấy nói vài câu, chứng tỏ dây leo có thể nhập vào cựu Cục trưởng chắc cũng là do ảnh của yêu vương thả. Hắn mới vừa thành hình, còn rất yếu, tuy rằng mượn tay Linh… bệ hạ để phá vỡ cấm chế phong ấn chân thân hắn, nhưng lúc ấy chúng ta đều có mặt, nếu muốn chung tay diệt trừ hắn, hắn cũng trốn không thoát. Vậy nên trước đó, hắn cố ý để lại một số manh mối, dẫn các ông đi tra, đến lúc ấy lại mượn dây leo và các ông truyền tin tức về, nhân lúc hỗn loạn đào tẩu.”
Xích Uyên là khúc mắc lớn nhất của hắn và Thịnh Linh Uyên, trong tình huống tin tức tới đột nhiên, tin tức không tương thích, họ sẽ nhất thời không rõ mục đích cuối cùng của ảnh yêu vương rốt cuộc là đạt được tự do hay là muốn lấy mình làm nhiên liệu, đào hố dẫn lửa đốt cháy Xích Uyên.
Chỉ cần ngây người một cái, là đủ để ảnh của yêu vương bỏ trốn mất dạng rồi.
“Để hắn ở bên ngoài gây sóng gió càng lâu, thì chúng ta càng bị động.” Tuyên Cơ lại nói, “Liệt Nô Cung Phục trận hay âm trầm tế văn đều không có khả năng là tự hắn vẽ lắm, phải có người chạy chân giúp hắn, chúng ta phải mau chóng tìm ra nội gian này.”
Vương Trạch hỏi: “Nhưng không phải hắn còn có thể nhập vào người khác à?”
Tiêu Chinh từng bị nhập một lần lắc đầu: “Đúng là có thể nhập, nhưng khi bị hắn nhập, bản thân tôi vẫn có ý thức, nếu lúc ấy thời gian hơi dài, tôi cảm thấy tôi nhiều khả năng có thể thoát khỏi hắn.”
“Đúng, người này nhất định phải là tín đồ trung thành. Khi hắn còn chưa có thực thể, tôi đã gặp hắn một lần ở trụ sở chính, lúc đó hắn nhập vào một nhân viên nghiên cứu, rất dễ dàng bị máy vạn niên hất ra. Hắn to gan lớn mật, dùng nhân ma làm tế phẩm, người khác cầu phú quý trong nguy hiểm, còn hắn thì là tìm đường sống trong chỗ chết. Sợi xích này mắt nọ nối mắt kia, mắt nào không thể giấu giếm được thì hắn đừng hòng thấy lại ánh mặt trời.” Tuyên Cơ nói, “Ảnh ma Trấn Thanh Bình vừa chết, chúng ta mới trở về Vĩnh An, đã có người lập tức khởi động Liệt Nô Cung Phục trận. Tôi không muốn hoài nghi người một nhà, nhưng…”
“Hiểu,” Tiêu Chinh quay người lại, “tôi đi lấy danh sách tất cả nhân viên tham gia và liên lạc sự kiện trấn Thanh Bình, rồi xem lại xem camera trong Cục có thể sửa được hay không.”
“Chủ nhiệm Tiêu, chờ chút.” Tuyên Cơ ở phía sau gọi hắn lại, “Ở đây có chỗ nào yên tĩnh một chút… để bệ hạ nghỉ ngơi không?”
Tiêu Chinh: “…”
Có thể là ảo giác của hắn, nhưng hắn cứ cảm thấy mấy chữ “để bệ hạ nghỉ ngơi” kia, được gằn ra từ kẽ răng Tuyên Cơ.
“Việc khẩn cấp trước mắt” đã khiến người ta sứt đầu mẻ trán vô cùng, so với đó, việc “lửa Xích Uyên” lỡ cháy lại thì phải làm thế nào tạm thời bị gác lại – dù sao vẫn chưa cháy. Cục trưởng Hoàng cần làm báo cáo, mọi người cũng đều không kịp nghỉ ngơi, bận rộn lu bù.
Tiêu Chinh dọn một căn biệt thự đơn lập[1] nhỏ cạnh hồ, mời nhân hoàng bệ hạ di giá. Thứ nhất, đơn lập cao cấp hơn song lập[2], căn cạnh nước ấy xem như là “biệt thự chúa”. Cục trưởng Hoàng còn chưa kịp báo cáo cấp trên, bên này bây giờ rối tung lên, cũng không biết “tiếp giá” theo quy cách nào, cao cấp một chút dù sao cũng không sai. Thứ hai, xung quanh biệt thự ấy không có hàng xóm, chỉ có một hồ nước, hai vị đó muốn thượng cẳng chân hạ cẳng tay hay đốt lửa đều được, không đến mức làm bị thương người vô tội… Tiêu Chinh còn nhân tiện cho người ta kiểm tra khẩn cấp hệ thống phòng cháy chữa cháy của công viên sinh thái.
Thịnh Linh Uyên không khách sáo, còn chẳng buồn cảm ơn lấy một tiếng. Tuyên Cơ gật đầu với Tiêu Chinh, chẳng nói chẳng rằng đi theo. Thịnh Linh Uyên không thèm để ý tới hắn, cũng không ngăn cản.
Vương Trạch thò đầu nhìn hồi lâu, nói như nằm mơ: “Lúc mới thức tỉnh khả năng đặc biệt, tôi còn tưởng rằng mình đã là sự tồn tại ảo ma nhất trên đời, tuyệt đối không ngờ…”
Tiêu Chinh day ấn đường, cười khổ: “Đúng vậy, trước kia chỉ cho rằng mình sở hữu thiên phú đặc biệt, trời sinh chính là siêu anh hùng vì nhân dân phục vụ, nào ngờ thật ra chỉ là lai tạp không biết giống loài gì.”
Hắn vừa nói, trong lòng vừa trỗi lên nỗi lo lắng: ảnh của yêu vương chạy rồi, bí mật ẩn giấu ba ngàn năm không còn là bí mật nữa, về sau sẽ thế nào?
Đương nhiên, có chuyện báo thù thay cha, chứ chưa từng nghe nói ai báo thù thay tổ tông. Các tộc hỗn huyết thành như vậy, kẻ thù truyền kiếp gì đều là nhảm nhí, việc này không sai. Nhưng vấn đề là, giữa người thường và khả năng đặc biệt vốn có lục đục, Cục Dị khống từ khi mới thành lập đã biết sẽ có vấn đề này, thế nên đặt ra điều lệ quản lý khắc nghiệt gần như vô lý đối với người mình. Bởi nếu chỉ xét cá nhân, người thường luôn là thế yếu so với khả năng đặc biệt, cũng như chuyện xe động cơ tông người đi bộ, bất kể là ai trái luật giao thông, trách nhiệm luôn thuộc về chủ xe, quy tắc thiên vị quần thể thế yếu là điều tất nhiên.
Tiêu Chinh xuất thân từ gia đình người thường, cha mẹ ngoại trừ đặc biệt lắm tiền thì không có năng lực đặc biệt nào khác, cả nhà đều coi chút “công năng đặc dị” của hắn làm vinh, cho rằng hắn sinh ra để bảo vệ Trái Đất, chỉ có ủng hộ mà chưa từng yêu cầu gì ở hắn. Tiêu Chinh biết mình sẽ mãi mãi đứng về phía người thường, nhưng hắn cũng biết, người may mắn giống mình là thiểu số.
Kết quả của quy tắc “bảo vệ người thường” khắc nghiệt của Cục Dị khống chính là xảy ra vụ bê bối lớn bươm bướm kính hoa thủy nguyệt. Đằng sau lại có thao tác bốc mùi của đám Nguyệt Đức Công. Trong một hệ thống lớn như vậy, còn không biết có bao nhiêu người “không cam lòng” giống Yên Thu Sơn.
Càng miễn bàn những người có khả năng đặc biệt không thể sống hòa hợp với thế giới, bị xa lánh khắp nơi bởi vì khác với người thường.
Nếu như từ đây, sự ngăn cách này có lý thuyết chống lưng, thì sẽ thế nào?
Dạ dày Tiêu Chinh nặng trĩu.
“Không, tôi không nói chuyện đó.” Vương Trạch nói, “Hoàng đế phong kiến trong ti vi chẳng phải đều một lời không hợp là ‘lôi ra ngoài chém’ à? Ở trước mặt Hoàng thượng, tư thế thở không đúng không khéo cũng bị tru di cửu tộc… Vũ Đế kia không phải là đại bạo quân nổi danh trong lịch sử à? Tại sao Chủ nhiệm Tuyên dám hỗn xược như vậy? Tôi cảm thấy vừa rồi, nếu không phải chúng ta đều ở đây, hắn sẽ giơ móng lên cào mặt… Đây phải là bối cảnh gia đình gì?”
Tiêu Chinh hơi suy tư theo những lời hắn nói: “Quả thật. Nhưng theo lý thuyết, bất kể là hậu duệ chu tước, hay là ‘thiên linh chu tước’ gì đó, đáng ra đều bị coi là ngoại tộc nhỉ? Có thể hắn được hưởng đãi ngộ dành cho ‘chính khách nước ngoài’ chăng?”
Nhưng niên đại ấy có khái niệm ngoại giao được miễn không?
Chủ nhiệm Tiêu cố gắng phân tích sự khoan nhượng của Thịnh Linh Uyên đối với hành vi “phạm thượng” của Tuyên Cơ bằng mối quan hệ quốc tế hiện nay. Vương Trạch nghe xong, nhìn hắn một cái như nhìn kẻ ngốc, lắc lư đầu đi mất.
Đãi ngộ dành cho chính khách nước ngoài gì chứ? Đó là đãi ngộ dành cho sủng phi hồ ly tinh trước mặt vua mất nước thì có.
Trong công viên sinh thái vốn đã không có ai, biệt thự đơn lập giữa hồ nước càng có vẻ tĩnh lặng. Người dẫn đường là nhân viên phục vụ nhà Tiêu Chinh, anh ta quẹt thẻ mở cửa phòng cho Thịnh Linh Uyên, khách sáo nói: “Số điện thoại nội bộ viết bên cạnh điện thoại, có việc gì anh cứ trực tiếp gọi điện thoại đến quầy phục vụ là được. Lát nữa anh có cần đưa bữa sáng không ạ?”
Thịnh Linh Uyên còn chưa kịp mở miệng, Tuyên Cơ đã cắt ngang: “Không cần, cảm ơn. Không còn việc gì khác, anh đi làm việc của mình đi.”
Nhân viên phục vụ cảm thấy sắc mặt hắn khác thường, không dám nhiều lời, vâng dạ rồi đi ngay. Mới ra khỏi biệt thự, anh ta đã nghe thấy một tiếng “rầm”, cửa biệt thự phía sau vang như núi lở. Nhân viên phục vụ run bắn, nhón chân chạy một mạch.
Tuyên Cơ xoay tay ấn lên cửa, một đồ đằng rất giống tộc huy trên trán hắn khắc ở trên cửa, ánh sáng màu ngọn lửa lướt qua, bao phủ cả biệt thự. Tiếng hắn đè trong cổ họng: “Ban nãy ngươi nói ta là gì? Ngươi lặp lại lần nữa xem.”
Thịnh Linh Uyên cúi đầu, ánh mắt nhìn xuống mặt đất, không nhìn hắn, nhếch khóe miệng như cười như không: “Tiểu thiên linh chưa ra đời, linh vật tiên thiên quả thật hiếm có, lớn chậm hơn cả thái tuế, ba ngàn năm mà ngay cả tiếng người nói như thế nào cũng chưa học được, cũng trách trẫm từ nhỏ không hối thúc ngươi đọc sách. Lại đây, để trẫm dạy ngươi. Hai phương ăn nhịp với nhau, gọi là ‘minh ước’; ngươi đơn phương tình nguyện, thì không thể gọi là ‘Thề Non Hẹn Biển’ được.”
Miệng lưỡi hắn sắc bén như dao: “Không xứng.”
“Ta đơn phương tình nguyện đấy.” Khóe mắt Tuyên Cơ giật “thình thịch”, sắp bị ly hỏa của chính mình đốt thành than. Hắn tức điên lên, song lại nở nụ cười, “Rồi sao? Bệ hạ, ngươi có giỏi thì giải đi.”
Ánh mắt Thịnh Linh Uyên dừng trên người hắn như đã đóng băng: “Trẫm chiều hư ngươi rồi.”
Tuyên Cơ “ha” một tiếng, lưu manh mà giơ tay nhún vai: “Bệ hạ muốn thế nào? Nào, tru di cửu tộc thì không cần, bọn ta giống khủng long, tuyệt chủng từ lâu rồi. Tiên thi ngươi đã làm rồi, không đau không ngứa, cũng chẳng đã nghiền. Ta dẫu sao chỉ có một thân thể thế này, cũng không có dự phòng, cho ngươi, lột da rút gân, hấp kho tùy thích, dù sao…”
Sương đen trong tay Thịnh Linh Uyên như một bàn tay, tát tới hắn.
Tuyên Cơ không né, cũng không tiếp chiêu, chỉ nhìn chằm chằm sương đen kia, mặc cho hắn đánh: “Dù sao Thề Non Hẹn Biển là đơn phương, dẫu cho băm vằm ta ra, ngươi cũng chẳng đau.”
Sương đen bỗng chốc tan đi.
Hai người cách hai, ba mét, chính giữa là sự trầm mặc nặng ngàn cân.
Thịnh Linh Uyên bị hắn chọc tức đến mức Tam Thi thần[3] nhảy loạn, chứng đau nửa đầu cũng phát tác, giơ tay vịn tường.
Không biết qua bao lâu, nụ cười mỉm mỉa mai trên mặt Tuyên Cơ tối đi: “Bệ hạ, ngươi làm thiên tử quen rồi, chuyên quyền độc đoán, ý kiến của ai cũng không quan trọng. Ai ngươi cũng không để vào mắt, trong tầm nhìn không có người khác… cũng không có ta. Ta là gì của ngươi, thú cưng à?”
Thịnh Linh Uyên không muốn đôi co, một nửa đầu hắn như bị chém xuống, huyết mạch chu tước vốn đã im lặng cũng nhấp nhổm muốn đại náo một trận theo, kích thích Thề Non Hẹn Biển chung nguồn với nó. Đám dây mảnh quấn trên người Thịnh Linh Uyên lộ ra hình dáng mơ hồ, khẽ bài xích khí đen dung hợp không tốt với huyết mạch chu tước, muốn vỗ về lồng ngực quặn đau của hắn.
Thịnh Linh Uyên khẽ nheo mắt – khoan đã, chung nguồn?
“Linh Uyên, có lúc ta nghĩ…”
Có phải hai ta chỉ có quá khứ, mà không có tương lai?
Còn chưa dứt lời, Tuyên Cơ đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, ngẩng phắt đầu lên: “Ngươi…”
“Ngươi vừa nói gì? Ta có giỏi…”, Thịnh Linh Uyên thở gấp một hơi, chút sắc hồng hào trên mặt mất hết, “thì giải đi?”
Thiên ma khí chậm rãi tụ về tâm mạch hắn, bao bọc huyết mạch chu tước chưa dung hợp hoàn toàn. Hắn từng bỏ một lần, trước lạ sau quen.
Thịnh Linh Uyên hơi lảo đảo, miễn cưỡng chống tường, lại nở nụ cười: “Cái gọi là cấm thuật của ngươi, chẳng phải là… cậy vào một chút máu chu tước chung nguồn sao?”
[1] Biệt thự đơn lập có kiến trúc độc lập tạo thành một chỉnh thể, hình khối riêng biệt. Bốn mặt biệt thự đều có mặt thoáng nhất định.
[2] Biệt thự song lập có kiến trúc phụ thuộc vào một căn biệt thự bên cạnh để tạo thành một tổng thể kiến trúc. Thông thường là hai căn biệt thự ốp cạnh vào nhau.
[3] Theo Đạo giáo, Tam Thi thần chỉ ba vị ác thần sống trong cơ thể con người, gây ảnh hưởng không tốt cho con người. Thượng Thi tên “Cứ”, sống trong đầu người, có thể khiến người ta suy nghĩ vẩn vơ, làm cho mắt mờ, tóc rụng, tai nghễnh ngãng; khiến người ta nổi điên, có những hành vi tự sát hoặc công kích, làm tổn thương người khác. Trung Thi tên “Chí”, sống trong bụng người, khiến người ta ăn ngon, dễ quên, xúi giục người ta làm điều xấu; khiến người ta có ảo giác có người đang nói chuyện cùng mình, dễ sinh bệnh hoang tưởng. Hạ Thi tên “Kiểu”, sống trong chân người, khiến người ta háo sắc, tham lam, mê giết chóc.
Đoạn trong truyện ý nói cả người đều đau.