Liya hùng hổ đi ra phía viên môn, nhưng đi được hơn trăm bước quay đầu lại nhìn Francis, tên gia hỏa kia chẳng lẽ thật sự không chịu nổi một chút kích động, bị mình mắng cho giận rồi?
Lại đi được vài bước, Liya có chút tâm hư, mình nhìn ra vấn đề lớn nhất của Francis không phải là ở đầu óc, mà là ở trong lòng - sau khi gánh vác quá nhiều trách nhiệm, hắn mất đi dũng khí mạo hiểm đơn độc năm đó! Cho nên dùng lời nói nặng nề một chút, kích động hắn một chút, nhưng chớ làm có Francis bị mắng tới tâm tàn ý lạnh, tới lúc đó… mình cũng chẳng có chỗ nào đi để tìm thuốc hối hận!
Có lẽ Francis còn đang suy nghẫm!
Liya cứ từ từ chầm chầm đi tới viên môn, quay đầu lại nhìn, trướng bồng của Đỗ Trần vẫn đóng chặt.
Liya dậm chân, cắn răng xoay người liền đi về, nhưng chính lúc này, sau lưng nàng nổi lên một cỗ cuồng phong, đem Liya thực lực không mạnh lắm cuốn lên trên bầu trời.
Liya chỉ cảm thấy hoa mắt một cái, khi tỉnh táo trở lại, đã thấy dưới chân mình đạp lên một đám mây xanh, đang phiêu đãng trên nửa tầng không, mà Đỗ Trần… đang ở phia sau lưng nàng vuốt mũi mỉm cười.
- Nữ vương bệ hạ tôn quý, có hứng thú theo ta làm cuộc mua bán lớn không?
Liya hơi ngẩn ra, xoay người đứng trước mặt Trần,
- Khẩu vị của bổn nữ vương lớn lắm đó, loại buôn bán bình thường không thèm nhìn vào mắt!
- Mua bán hai mươi vạn nhân khẩu, bệ hạ có hứng thú không?
Đôi mắt to của Liya chớp chớp:
- Ồ, ngươi muốn ta phối hợp với ngươi che trời vượt biển, đem hai mươi vạn người dân Kinh Ức Cốc dưới tầm mắt của giáo hoàng trộm đi? Ngươi không định tra rõ thiện ác sao?
Đỗ Trần chỉ chỉ vào ngực mình,
- Thiện ác tại tâm, không một ai có thể chia rõ thiện ác của hai mươi vạn người, ta cũng chẳng cần trổ tài! Trước tiên đêm những người dân Kinh Ức Cốc đem tới nhà của ngươi rồi hãy nói!
- Nhà của ta?
- Đúng vậy, công quốc Mickey ngàn dặm biên giới biển, quần đảo vô số, cơ hồ cách biệt cùng tam đại lục, đó chẳng phải là nơi tốt nhất để di dân sao? Hơn nữa, công quốc Mickey các ngươi hiện tại chỗ thiếu thốn nhất... chẳng phải chính là sức lao động sao?
Đôi mắt to của Liya long lanh:
- Hai mươi vạn bách tích, mười vạn lao động tinh tráng, vậy ta chẳng phải là có thể sửa lại mấy cây cầu lớn rồi? Bất quá bổn nữ vương không muốn nói xuông, trước tiên nói một chút, bước đầu việc mua bán hai mươi vạn người Kinh Ức Cốc là gì?
Đỗ Trần nhếch môi:
- Nói cái gì? Ta trực tiếp dẫn ngươi đi làm! Với tộc độ của Thanh Vân, nửa ngày liền có thể trở lại thành Duerkesi - nếu ở thiên ngoại thiên mua bán nhân khẩu, đương nhiên trước tiên phải đem tiểu Đỗ Đinh đến!
Một lần nữa nhìn thấy khóe miệng Đỗ Trần mang nụ cười thân thiện, nhưng bộ dạng tặc nhãn lại xoay tròn bốn phía quét qua quét lại, Liya cuối cùng cũng mỉm cười! Có điều là hai người vừa muốn bay về phía Đỗ thành thì chỉ nghe "Đoàng", một tiếng nổ lớn vang lên, trong thành Kinh Ức đột nhiên tràn ra quang mang mười đạo thánh khí pháo, sát theo đó, Đỗ Trần phóng mắt từ trên cao nhìn xuống, cửa thành nam Kinh Ức Cốc mở lớn, một đội hắc giáp võ sĩ dưới sự soái lĩnh của vị đại tướng ngày đó đối chiến với Đỗ Đức giết ra.
- Cảnh báo! Toàn quân giới nghiêm, tiền phong doanh theo ta xuất chiến ngăn chặn quân địch đánh trại!
Giọng của Adams truyền khắp nơi.
Liya trừng mắt nhìn phía Kinh Ức Cốc:
- Xem ra chúng ta phải muộn một chút mới có thể đi Đỗ thành rồi, bất quá Kinh Ức Cốc tại sao đột nhiên xuất chiến, bọn họ hạ quyết tâm liều chết quyết chiến rồi hay là có âm mưu khác?
Kỳ thực đều không phải, Kinh Ức Cốc muốn phái người đi tống tử! Mà người phải đi tống tử chính là Ted!
Hôm trước Thomas nhận mật lệnh của Ma tộc phải tru sát Ted, nhưng hiện giờ Senna dù sao vẫn còn chưa chết, mà Ted lại có một vạn quân cấm vệ, như vậy cơ hội tru sát Ted ở trong thành Kinh Ức thực sự là quá nhỏ, vì vậy Thomas nghĩ ra một biện pháp không tính là cao minh nhưng phi thường thực dụng - mượn đao giết người!
Nói chính xác là, mượn tay của Đỗ Đức giết Ted!
Vốn mượn đao giết người cũng không cần vội nhất thời, bất quá mật thám giám thị Ted báo cáo, ngay trong đêm Ted tiếp quản quân cấm vệ bắt đầu truyền thụ Thất Tinh Diệu Trận của hắn, hơn nữa, không biết Ted dùng bí pháp gì, không ngờ trong thời gian ngắn ngủi một đêm làm những cấm vệ quân kia nắm trong tay bước tiến lui cơ bản, không ngờ đã có thể bày ra quân thế cơ bản của Thất Tinh Diệu trận rồi!
Thomas thầm nghĩ, tuyệt không thể để Ted tiếp tục phát triển như thế, chỉ trong một đêm đã có thể xuất hiện trận hình cơ bản, vậy nếu mình cho hắn trì hoãn mười ngày nửa tháng, Ted chẳng phải là càng ngày càng mạnh, càng ngày càng khó giết? Vì thế hôm nay Thomas triển khai hội nghị đương gia, liên hợp với sáu vị đương gia khác ép Ted chỉ dẫn quân cấm vệ xuất chiến, rắp tâm chính là cho dù Đỗ Đức không giết được Ted, vậy tước bớt đi một chút binh lực của Ted cũng tốt a! Dù sao Kinh Ức thành tổn thất bao nhiêu binh lực, tương lai đại nghị trưởng Phillip sẽ bổ xung bấy nhiêu vong linh!
Trên đầu thành pháo thúc chiến vang lên ba lần, Ted xuất lĩnh quân đã sớm giết ra cửa nam của thành, bất quá hắn liếc mắt nhìn tiền phương Adams dẫn binh lính dưới tay giết tới ngăn cản, lòng biết phía địch phản ứng cực nhanh, đột nhiên tập kích là không có khả năng, liền cao giọng quát lên:
- Adams tạm lùi lại đã! Đỗ Đức, ngươi dám đấu trận với ta không!
Từ xưa tương truyền, thời đại anh hùng hai quân giao phong là trước trận đại tướng hai quân đơn đấu, bất quá loại phương thức chiến đấu chủ nghĩa anh hùng cá nhân này đã theo thời đại anh hùng cùng trở thành tro tàn của lịch sử rồi! Tuy nhiên sau vẫn thẫn sinh ra một loại phương thức chiến đầu gần giống như thế, chẳng qua không phải là cá nhân đơn đấu, mà là đấu trận!
Cũng chính là đấu trận theo lời nói của Ted - nói trắng ra, là cho hai bên thời gian bày ra thế trận, quang minh chính đại bằng bản lĩnh chân chính đánh một trận, sinh tử không oán!
Adams nghe Ted đưa ra yêu cầu đấu trận, sau khi quan sát phán đoán hành động liền sai quân giới bị tại chỗ, phái người trở lại quân doanh hỏi ý kiến Đỗ Đức.
Thừa thời khoảng nghỉ này, trong thành Kinh Ức trườn ra một kim sắc đại xà, mà trên đầu xà đứng ngạo nghễ một vị võ tướng mặc trọng giáp, mặc dù nhìn không rõ khuôn mặt dưới quân khôi, nhưng một thân hương hoa nhàn nhạt và dưới chân là Susan đã nói rõ thân phận của nàng!
Ted quay đầu lại nhíu mày nhìn con gái:
- Helen, không phải đã bảo con và Susan thủ ở trong thành sao?
Helen tức giận nói:
- Phụ thân đi tống tử, con gái có thể ở trong thành yên tâm nghỉ ngơi sao?
Ted hừ nói:
- Cái gì tống tử? Đây là nghị quyết liên hợp của các vị đương gia - lần này binh sĩ của thành Duerkesi tới chỉ có ba vạn, chỉ cần có thể tiêu hao được lượng lớn binh lực của bọn chúng liền có cơ hội thủ thắng! Lần này cha xuất chiến chính là nhận mệnh mà làm, hoặc tập kích, hoặc đấu trận, không cầu chiến thắng, chỉ cần tiêu hao binh lực của quân địch! Cái này sao có thể coi là tống tử?
Không thể không nói, cái cớ Thomas đưa ra đường hoàng, tới đâu đều có thể nói tới đó!
Helen nghiến răng la lên:
- Phụ thân, nếu tiêu hao binh lực của quân địch không có gì là sai, nhưng vì sao hết lần này đến lần khác là người? Vì sao chỉ cho phép ngươi dẫn một vạn gia binh xuất trận? Người hẳn là phải biết đây là ý tứ gì chứ?
- Hừ, ta là người có quân hàm cao nhất của Kinh Ức Cốc, ta không xuất chiến còn ai xuất chiến? Thành Kinh Ức có bốn cửa, binh lực trong cốc còn phải giữ cửa thành, ta không mang theo gia binh còn có thể mang binh nào, chẳng lẽ phải rút bớt binh sĩ phòng thủ cửa thành sao? Hơn nữa, đây là tiêu hao chiến, không phải là quyết thắng bại, một vạn gia đinh đủ lắm rồi!
Đây lại là một lý do bề ngoài Thomas đưa ra cho Ted, mặc dù cái khác chưa nói, vừa nghe thật sự vẫn có vài phần đạo lý.
Helen còn muốn nói gì đó, nhưng hai tròng mắt của Ted xuyên qua quân khôi bắn ra quang mang sắc bén:
- Yên tâm, cha không phải ngốc! Điều con nói cha đã sớm nghĩ qua, nhưng ta và cốc chủ Senna đã nhỏ máu ăn thề, hơn nữa tặng một vạn thân binh giúp ta tái hiện vinh diệu của gia tộc Brockman, không vì Thomas, vì cốc chủ Senna cha cũng phải dốc sức đánh một trận!
Nhìn ra phía xa quân trận của Đỗ Đức đã chậm rãi khai động, Ted âm thầm thở dài:
- Thomas đích xác rắp tâm bất lương, nhưng kẻ sĩ vì tri kỉ mà chết, ân của Cốc chủ Senna với ta so với trời cao, lúc này dùng gia binh tiêu hao số lượng quân địch đích xác là một lựa chọn không sai, vậy ta chỉ cần có thể giết chừng một vạn quân địch, ngay cả phải chết, cũng đáng rồi!
- Helen, con và Susan về thành nhanh lên, Đỗ Đức đến rồi!
Helen cười thản nhiên:
- Phụ thân liều chết bảo hộ Helen đào vong gần hai mươi năm, chưa từng có một trận chiến thiếu Helen! Hôm nay nếu chỉ có thể một bên chết mới ngừng, Helen nguyện cùng phụ thân tử chiến đến cùng! Gia tộc Brockman chưa từng có đào binh!
Kim xà Susan ở dưới chân dùng âm thanh rất nhỏ nói:
- Chủ nhân, tiểu thư, đối diện là quân đội của Francis, chúng ta và hắn nói thế nào cũng là...
- Câm miệng!
Hai cha con đồng thanh:
- Đỗ Trần thần sau lưng Francis đích xác nhiều lần cứu chứng ta, nhưng đó là tư ân, hôm nay Ted ta thân là tam đương gia của Kinh Ức Cốc, lại vì việc riêng hỏng chuyện công sao?
Giữa lúc hai cha con đang tranh chấp, Đỗ Trẫn và Liya vẫn luôn đứng ở trên bầu trời quân doanh của mình nhìn toàn đại cục, quan sát thấy quân địch chỉ có chừng một vạn người, hơn nữa Đỗ Đức cam đoan chỉ cần trong vòng một khắc giải quyết trận chiến liền yên tâm đứng xem, lúc ban đầu hắn vẫn không nhận ra Ted và Helen bị trọng giáp che khuất, nhưng Kim Xà Susan thân không có trọng giáp, Đỗ Trần nhìn một cái liền nhận ra!
Lão thiên a, ba cha con Ted lại ở Kinh Ức Cốc?
Sau khí phát hiện kinh hỉ ngoài ý liệu này, ánh mắt Đỗ Trần xoay chuyển, vuốt mũi hỏi:
- Nữ vương bệ hạ, ngươi đối với chiến giáp nhà binh rất quen thuộc phải không?
Liya gật gật đầu:
- Thế nào, ngươi lại nghĩ ra chủ ý thối tha gì rồi?
- Ồ, nữ vương bệ hạ tôn quý, bổn công chỉ là có chút hiếu kỳ - chiến giáp trên người Ted mặc kết cấu bên trong đại khái thế nào vậy?
- Đỗ công các hạ, chiến giáp kia là chế tạo theo phương thức tiêu quẩn của tướng quân Ma tộc, phân chia trong ngoài thành ba tầng...
Hai người không ngờ lại ở trên không diễn xướng, một người nheo mắt nhíu mày, một người khác thì mắt lấm mày lét, nhìn qua giống như một đôi đủ mười phần chồng trộm vợ cướp!
Mà quân trận phía dưới cũng khẩn trương triển khai rồi, từ trên không nhìn lại, quân trận của Ted mơ hồ hiện ra hình dạng thất tinh bắc đẩu, nhưng lại lưa thưa nhỏ lẻ, mà Đỗ Đúc cũng đã xuất một vạn người, quân trận mặc dù chỉnh tề, nhưng lại không nhìn ra có hình dạng đặc thù gì.
Y theo lễ tiết tôn trọng đối thủ trên chiến trường, Ted chậm rãi nâng trường mâu trong tay:
- Kinh Ức Cốc Tam đương gia, Ted Brockman lâm trận!
Tiếp theo lẽ tất nhiên là Đỗ Đức hoành kích trả lời, sau đó hai bên chính thức khai chiến, nhưng lời của Ted còn chưa dứt, từ trong quân trận của Đỗ Đức một khoái mã phi nhanh ra một người, trong âm thanh có bảy phần chân thành ba phần kinh hỉ:
- Đây chẳng phải là Susan sao? Chẳng lẽ chiến tướng trên ngựa thật sự là bá phụ Ted và đồng học Helen?
Liên Hoa Bảo Giám