Liya đến rồi? Lửa giận của Đỗ Trần đột nhiên biến mất hơn nửa, nhíu mày nói:
- Việc mộ Thần Hoàng chúng ta sau này hãy nói, trước tiên đi nghênh tiếp Liya, không thể để người ta đợi ở bên ngoài!
Tuyết Cơ khẽ gật đầu, thần sắc kiên định,
- Được! Nữ vương giá lâm, chúng ta không thể thất lễ, nhưng mộ Thần Hoàng tuyệt không thể dễ dàng hủy hoại!
Mẹ nó, nàng vòng đi vòng lại còn chưa hết sao? Lửa giận của Đỗ Trần lại lần nữa xông lên, nhưng nghĩ tới Liya, hắn đem lửa giận ép xuống, khi tới viên môn bộ dạng lại ưu nhã và hòa thiện.
Nữ vương giá lâm, Bairu và Thomas theo quân cũng không thể không đến nghênh tiếp, kết quả một màn huynh đệ gặp mặt rồi tùy tiện chào hỏi tiến vào trướng bồng uống rượu không hề phát sinh, mà thay vào đó là nghi thức hoan nghênh long trọng cấp quốc gia.
Những lễ nghi quý tộc buồn tẻ dài lê thê và rắc rối thế nào không cần nhiều lời, toàn bộ quá trình điều duy nhất đáng nhắc tới là, hôm nay là lần đầu tiên Tuyết Cơ và Liya hội diện, trên nghi thức hoan nghênh, Tuyết Cơ không giỏi che dấu tâm tình của mình, trong lòng còn vướng mắc việc tranh cãi mới rồi, cho nên sắc mặt không tốt lắm, nhưng không phải là nhằm vào Liya, mà là nhằm vào Đỗ Trần! Mà Liya đối với tình địch cũng tự nhiên là không nhiệt tình lắm, kết quả sau nghi thức hoan nghênh, hai nữ nhân mặc dù biết nhau rồi, nhưng cũng chỉ giới hạn ở quen biết mà thôi, ngay cả người quen cũng không thể tính, càng không cần đề cấp đến quan hệ bằng hữu...
Sau lễ tiếp đón, Đỗ Trần kéo Liya đi vào một trướng bồng ấm áp, vừa vào cửa, phong độ nữ vương của Liya liền mất sạch sành sinh, mũ miện áo bào tiện tay ném đi, giống như một con mèo nhỏ cuộn mình trên ghế, ô mai trong tay hết quả này đến quả khác ăn ngon lành. Mỉm cười nói:
- Nói đi, tìm huynh đệ ta tới có việc gì?
Đỗ Trần thở dài:
- Việc nhiều lắm, để ta nghĩ cái đáng nói đầu tiên!
Liya nghiêng đầu, buồn cười liếc nhìn Đỗ Trần đang tức giận. Đôi mắt to xẹt qua một tia lửa rất là mê người:
- Nếu không biết nên nói bắt đầu từ đâu, vậy hãy từ nguy cơ tình cảm của ngươi đi! Hi, đừng hỏi ta vì sao lại biết! Ngay vừa rồi thần sắc bằng mặt không bằng lòng giữa ngươi và Tuyết Cơ, còn có nha đầu Bối Bối kia biểu tình cổ quái... ngay cả kẻ mù cũng nhìn ra vấn đề!
Đỗ Trần cười khổ, việc này cũng không có gì phải che dấu. Đơn giản đem việc tranh cãi phiền não hôm nay nói cho Liya, cuối cùng tức giận nói:
- Ta không hiểu, mưu kế của Đỗ Đức hợp tình hợp lý, có thể đem thương vong của các binh sĩ giảm tới mức thấp nhất. Nhưng Tuyết Cơ không ngờ vì một cái mộ giả vớ vẩn…
Liya lẳng lặng lắng nghe, đôi mắt to trong vắt thản nhiên nhìn nhìn Đỗ Trần, nhưng trong lòng sớm đã xoay chuyển tới trăm ngàn lần...
Francis mặc dù đã lựa chọn Tuyết Cơ rồi, nhưng tình cảm giữa bọn họ đã xuất hiện vết nứt, vậy mình nên làm theo điều nào đây? Là giúp bọn họ tái hợp, hay là... chia rẽ bọn họ?
Liya trầm mặc hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu lên:
- Ngươi và Tuyết Cơ vì sao tranh cãi như thế?
Đỗ Trần nhướng mày:
- Vừa rồi chẳng phải đã nói cho ngươi rồi sao? Là vì việc mộ của Thần Hoàng!
Liya khe khẽ lắc đầu:
- Không, ta xem ra, nguyên nhân tranh cãi của các ngươi rất đơn giản, chỉ là quan niệm bất đồng giữa quý tộc thật sự và tiểu nhân thật sự mà thôi!
- Quý tộc thật sự và tiểu nhân thật sự? Cái này có gì khác nhau sao?
Liya cười nói:
- Hỏi ngươi một câu nhé, nếu ngươi và Tuyêt Cơ gặp một người ăn mày, tâm tư mỗi người sẽ là cái gì?
Đỗ Trần không chút do dự nói:
- Ta sẽ đồng tình với tên ăn mày kia, cho hắn vài đồng tệ. Tuyết Cơ... lẽ tất nhiên sẽ thương xót tên ăn mày!
- Đúng vậy, một đồng tình, một là thương xót, một là sự đồng tình bình đẳng, còn một là cao cao tại thượng, từ trên nhìn xuống mà thương xót, đây chính là sự khác nhau giữa tiểu nhân thật sự và quý tộc thật sự!
Liya cúi đầu xếp ô mai, âm thanh cũng rất nhỏ:
- Francis ngươi luôn tự nhận là một tên lưu manh đầu đường, trong lòng trong mắt ngươi, Thần Hoàng hư vô xa xăm kia một xu không đáng! Nhưng cùng bối cảnh với ngươi, văn hóa gần giống tầng lớp nô binh thấp nhất càng có thể được sự trọng thị của ngươi, cho nên, ngươi mới không chút do dự chọn bắn hủy mộ Thần Hoàng, giảm bớt thương vong của các binh sĩ!
Đỗ Trần lập tức sáng ngời, dĩ nghiên hiểu được ý tứ của Liya.
Liya tiếp tục nói:
- Nhưng Tuyết Cơ là thần tứ công chúa, quý tộc trong quý tộc! Ta thừa nhận nàng rất lương thiện, rất có tấm lòng, nhưng đây là quan niệm quý tộc không thể cải biến thâm căn cố đế - quý tộc nhìn nô binh, chính là một đám chữ số, một đống công cụ, nhưng Thần Hoàng lại là tượng trưng cho quyền binh của quý tộc! Vậy ngươi nói xem, Tuyết Cơ khi gặp phải tình huống hôm nay, sẽ trọng thị một đám chữ số, một đống công cụ hay là biểu tượng của quý tộc hơn?
Bình luật về quý tộc rất máu lạnh, nhưng đây chính là quý tộc, cao cao tại thượng, quý tộc vĩnh viễn ở đẳng cấp cao hơn người!
Lời Liya nói vừa có trật tự và đạo lý, nhưng sau khi nói xong khi nàng nuốt một quả ô mai, lại cảm giác quả ô mai này chua rất chua, tựa hồ như đã được ngâm tẩm nhiều năm...
Sắc mặt của Đỗ Trần đột nhiên trở nên âm trầm:
- Liya, ngươi nói rất đúng! Hôm nay tranh cãi giữa ta và Tuyết Cơ không có ai đúng ai sai, trong mắt bình dân là ta đúng, nhưng ở trong mắt quý tộc, Đỗ Đức thậm chí có bản lĩnh công phá Kinh Ức Cốc không phá hủy mộ Thần Hoàng, vậy làm sao không từ bỏ một đám công cụ, ngược lại nếu bắn hủy mộ Thần Hoàng… a a. Ta và Tuyết Cơ, căn bản là người ở tầng lớp khác nhau!
Từ khi quen biết trong Sinh Mệnh mê cung, tới yêu nhau ở phạt tội chi thành, lại tới cuộc tranh cãi hôm nay, Đỗ Trần nhìn lại một đoạn tình cảm đột nhiên phát hiện ra một câu nói rất đúng ở tiền thế, một danh ngôn chí lý - người vì không hiểu mà đến với nhau, lại bởi vì hiểu nhau mà chia cách...
- Này!
Liya đột nhiên kêu to cắt đứt suy tưởng của Đỗ Trần, Lời này ngươi nghe thế nào… có giống như ta đang chia rẽ quan hệ vợ chồng của các ngươi chứ?
Đỗ Trần xua xua tay:
- Không liên quan đến ngươi, sự tình không sai, cho dù ngươi không nói, ta sớm muộn cũng tự mình phát hiện ra điểm này thôi!
Liya cắn răng, cố nén lệ quang đã vọt tới khóe mắt, cười nói:
- Chớ có động một chút là nhắc đến phân phân hợp hợp, huynh đệ ta có một câu tặng ngươi, đảm bảo ngươi và Tuyết Cơ bên nhau bạc đầu! Ừm, coi như là chứng cứ chứng minh ta không hề chia rẽ quan hệ vợ chồng của các ngươi!
- Lời gì?
- Tuyết Cơ ấy mà, là người rất xinh đẹp, lại có tấm lòng thiện lương, nhưng khuyết điểm duy nhất là quá quý tộc! Nhưng nhận thức sẽ thay đổi, nghĩ lại việc Chesini, chẳng lẽ bằng đầu óc của ngươi, còn không thể làm cho tâm tư của Tuyết Cơ hướng về bình dân gần thêm một chút sao?
Đỗ Trần rất kinh ngạc nhìn Liya chốc lát, đột nhiên không nhịn được, hung hăng gõ đầu Liya một cái:
- Xú tiểu tử này, làm sao không nói sớm?
- Ai nha, đều bị ngươi đánh ngốc rồi đó!
- Ài!
Lựa chọn của mình vẫn là thành toàn cho bọn họ, có lẽ, là mình không đủ ích kỷ, hay là không muốn nhìn thấy bộ dạng thương tâm của Francis khi chia tay?
Với đầu óc của Liya, không ngờ cũng không nghĩ ra được đáp án của vấn đề này!
Hai người cười đùa vài câu, Liya đột nhiên thần sắc nghiêm chỉnh:
- Nói chính sự đi, rốt cuộc là gặp phiền toái gì?
Tâm tình thoải mái của Đỗ Trần tức thì tan thành mây khói:
- Phiền toái thật là không ít... Hiện nay ngoài thì có giáo hoàng bức bách, chuyện của Kinh Ức Cốc còn treo đó! Trong có Bairu xúi bẩy khích bác, đại tướng thân tín đánh nhau sinh tử! Mà làm sao phân biệt thiện ác người dân Kinh Ức, làm sao có thể làm việc thiện lớn nhất càng không có đầu mối... đủ loại sự việc.
Đỗ Trần sau khi đem tất tần tật nói cho Liya lại than dài, vô lực ngã tựa vào ghế, mặt cười khổ! Ngươi có biện pháp gì?
Liya lại một lần nữa trầm mặc thật lâu, cúi đầu nói một câu thản nhiên, nhưng nói tới lại làm Đỗ Trần khắc sâu trong tim!
- Làm nhân vật lớn rất mệt phải không?
Đỗ Trần nhướng mày lên:
- Ngươi hiểu rõ cảm giác này?
- Trên lưng đeo bao nhiêu thứ, đi sai một bước, liền là tính mạng của mấy chục vạn người! Ăn không yên ổn, ngủ không đầy đủ, cả ngày tính toán từng bước kế hoạch, nghĩ tới tâm phiền ý loạn! Nhưng đi trước mặt người ngoài, lại vẫn phải cố cười vui vẻ, ra vẻ trấn tĩnh, để người khắc cho rằng hết thảy ngươi đều nắm ở trong tay...
Mỗi câu nói của Liya, Đỗ Trần liền không tự giác gật gật đầu.
Nói tới lời cuối cùng, Liya khẽ thở dài:
- Nhớ lại những ngày ta làm Porter, lại nhìn tao ngộ của ta khi làm nữ vương ngày nay... điều khó xử của ngươi, ta hiểu!
Hai người lại chìm vào trầm mặc hồi lâu, ai cũng không nói thêm lời nào!
Chả biết từ lúc nào, Liya ăn hết quả ô mai cuối cùng trong cái túi lớn, vỗ vỗ tay, cười nói:
- Ăn no rồi, ta về nhà thôi! Nói rồi, Liya xoay người đi liền!
Đỗ Trần sửng sốt? Làm cái gì thế? Biện pháp còn chưa đưa ra đã muốn về nhà, ngươi từ xa xôi ngàn dặm chạy tới nơi này, chính là tới ngắm tuyết ăn ô mai sao?
- Này, ngươi rốt cuộc đang đùa cái trò gì thế?
- Không có gì, chỉ là cảm thấy ta ở lại chỗ này cũng không có ý nghĩa gì nữa thôi!
Liya quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc:
- Francis, ngươi gọi gấp ta tới đây hỗ trợ, là muốn để ta nghĩ cho ngươi một biện pháp giải quyết những vần đề khó khăn! Nhưng ngươi suy nghĩ cẩn thận một lần… luận về đầu óc, ta thật sự thông minh hơn ngươi sao? Luận về mưu kế, biện pháp ta có thể nghĩ ra, ngươi lại không thể nghĩ ra sao? Luận về năng lực, vấn đề ngươi gặp phải, ta nhất định có biện pháp giải quyết sao?
Liên tiếp ba vấn đề, hỏi tới Đỗ Trần ngẩn ra hồi lâu, nhất thời có chút phát ngốc!
Liya đột nhiên nhảy dựng lên, tay chỉ Đỗ Trần mắng:
- Ngươi xem lại ngươi bây giờ đi! Chỉ có nói mấy câu, ngươi đã thở dài mấy hơi? Cười khổ bao nhiêu lần? Đây còn là huynh đệ Francis của ta sao? Ta không muốn nghe tới tình hình ngươi oán thán gặp phiền toái lớn thế nào, khó khăn nhiều bao nhiêu - ta tới là giúp người huynh đệ ngày trước ý khí phong phát, đem giáo hoàng lừa quay vòng vòng! Mà không phải tới để nhìn đại công của thành Duerkesi ngày nay than ngắn thở dài, cáo từ!
Nói rồi, Liya biến mất ở ngoài trướng bồng:
- Để lại cho ngươi một câu cuối cùng - Francis, ngươi không ít biện pháp hơn ta, cái ngươi thiếu là dũng khí lừa giáo hoàng, gạt Long thần năm đó! Đại nhân vật là ngươi, tiểu lưu manh cũng là ngươi. Nếu đã là người thì đều có những mối bận tâm, ngươi buồn cái rắm á!
Nữ vương nói tục, quả nhiên có một phen vận vị khác biệt!
Liên Hoa Bảo Giám