Tả Kình thương đi tới đồn cảnh sát của khu vực trước, tìm tới cảnh sát đăng ký báo án hôm nọ - cảnh sát sát Tiếu Hầm, sau khi nói rõ ý định của anh cho cảnh sát Tiếu, anh ta bèn gọi riêng cho lãnh đạo để xin chỉ thị, sau khi xin chỉ thị lãnh đạo thì được hồi đáp là, Tả Kình Thương có quyền thêm ý kiến của anh vào các văn kiện, có quyền tham dự tất cả các vụ án hình sự của bất kỳ địa phương nào, cũng có quyền đề xuất và quyền chỉ đạo.
Cảnh sát Tiếu gọi điện cho chồng Lỵ Nhã là Vu Lương, yêu cầu anh ta lập tức về nhà để phối hợp điều tra, sau đó cùng Tả Kình Thương và Thư Tầm đến nhà Lỵ Nhã chờ.
Cảnh sát Tiếu ngậm điếu thuốc, cầm quyển sổ nhỏ, trong đó có ghi chép một số thông tin điều tra, cũng viết bước tiếp theo là thăm dò đối tượng, có bao gồm Vu Lượng. “Sáng sớm nay cha mẹ của Lỵ Nhã cũng đã đến chỗ chúng tôi báo án, lý do cũng giống của các vị. Chúng tôi đã lập hồ sơ vụ án, kiểm tra thông tin đăng ký chứng minh thư và thông tin mua vé của Lỵ Nhã, phát hiện ra trước khi cô ấy mất tích, không đặt trước vé máy bay, vé xe hay đặt phòng khách sạn. Trước khi mất tích cô ấy đã nhận mấy cuộc điện thoại, không bàn chuyện du lịch, có thể thấy khi đó cô ấy vẫn ở đây.”
Vu Lương về nhà, tỏ ra tức giận và căng thẳng với việc cảnh sát muốn vào khám nhà, ban đầu anh ta từ chối đủ đường, sau đó lại hỏi bọn họ có lệnh khám nhà không, còn nói muốn tố cáo họ tự xông vào nhà dân. Hành động này của anh ta khiến mọi người đều cảm thấy, chắc chắn anh ta đang che giấu điều gì đó.
Thậm chí Thư Tầm còn có ảo giác rằng Lỵ Nhã bị nhốt ngay bên trong nhà.
Cảnh sát Tiếu mặt lạnh, sau một hồi vừa giải thích vừa đe dọa, rốt cuộc cũnng khiến Vu Lương phải mở cửa.
Thư Tầm vừa bước vào trong nhà, đã ngửi thấy mùi hương “Vườn hoa của cô chúa,” lê quý đônn không biết Tả Kình Thương và cảnh sát Tiếu có ngửi thấy hay không, cô tìm kiếm khắp nơi trong không gian không mấy rộng lớn này, nhưng thất vọng nhận ra Lỵ Nhã không ở đây. Trái tim cô như rơi vào đáy vực, vì lúc cô bước vào trong, còn thực sự cho là có thể tìm thấy Lỵ Nhã.
Thư Tầm cắn chặt răng, cố giữ bình tĩnh, nhìn quanh phòng ngủ một lượt, chăn điều hòa* còn chưa gấp, hai gối cũng để lung tung, trên tủ giường có đặt đồng hồ báo thức, sách vở chồng đống lộn xộn, dường như mấy ngày qua không có ai dọn dẹp. Cô mở tủ quần áo, quần áo Lỵ Nhã gấp rất gọn gàng, đồ lót và tất đều được cuộn gọn, đặt trong hộp đựng đồ. Nếu một người thật sự trốn đi, lúc sắp xếp đồ đạc sao có thể thong thả như thế. Lỵ Nhã không trốn nhà đi, cô ấy chắc chắn đã gặp chuyện phiền phức nào đó. Thư Tầm hít sâu mấy hơi, trong phòng ngủ không có mùi nước hoa. Trên bàn có một chiếc laptop, Thư Tầm cầm nó ra ngoài giao cho cảnh sát Tiếu, để anh ta nhờ bộ phận kỹ thuật kiểm tra, không chừng sẽ có thu hoạch mới.
*Một loại chăn mỏng đặc biệt dùng cho mùa hè, chất liệu đặc biệt giúp người sử dụng mát mẻ dễ chịu, sử dụng phổ biến ở Trung Quốc.
Tay trái Tả Kình Thương xỏ trong túi quần, đứng trước một bức tường ngoài nhà bếp, tay phải đặt trên bức tường, quay đầu hỏi Vu Lượng đang bực bội khó chịu: “Các vị mới sửa nhà à? Sao bức tường này lại được sơn thêm lớp nữa vậy?” Nói rồi đứng sát vào tường ngửi một hơi, “Dùng loại sơn gì thế, hương thơm rất đặc biệt?”
Không thể không nói, dáng vẻ anh đứng sát vào tường như thể sắp hôn lên, khiến Thư Tầm nhớ lại một chuyện, cô cũng từng đứng dựa vào tường của giảng đường trường cũ, trách móc anh suốt ngày bôn ba khắp các nơi trong nước, đến sinh nhật cô cũng quên, anh không nói gì, một tay chống tường, bất chợt hôn cô, trong thoáng chốc, cô choáng váng, giận dỗi gì đó cũng quên luôn.
Có lẽ liếc mắt thấy cô đang đựng đờ ra nhìn mình, Tả Kình Thương hơi nhíu mày, nhìn cô. Mặt Thư Tầm nóng bừng, vội nhìn sang nơi khác.
“Không phải mới sơn lại.” Vu Lương nhấn mạnh nói.
Thư Tầm khẽ hắng giọng, cố giữ bình tĩnh, bước tới, mùi hương trên tường chính là “Vườn hoa của công chúa.”
Cảnh sát Tiếu nhận điện thoại, gật gật đầu, bỗng nhiên quay người hỏi, “Ngày thứ hai sau khi vợ anh mất tích thì anh không đi làm, xin nghỉ mấy ngày, vậy là sao?”
“Vợ tôi mất tích, đương nhiên tôi phải đi tìm cô ấy.” Vu Lương trả lời.
“Tại sao không báo cảnh sát.”
“Cô ấy ngoại tình, tôi không muốn người ngoài biết!” Vu Lương căm hận nói, “Cô ấy chắc chắn đã bỏ trốn cùng thằng đàn ông đó! Sao các anh không tìm thằng đó đi?”
“Người đàn ông nào cơ?”
Vu Lương nhìn cô đầy căm ghét, “Làm sao tôi biết được!”
“Mẹ anh đâu?” Tả Kinh Thương đã đứng cạnh tủ TV không biết từ lúc nào, tay anh cầm một lọ thuốc, đang đổ thuốc ra trong bàn tay, “Bà ấy biết con dâu mất tích, vậy mà lại rời đi?”
Sắc mặt của Vu Lương tái nhợt, nửa ngày không nói được câu gì.
Sự bất an trong lòng Thư Tầm càng nặng nề hơn, bây giờ cô rất muốn lên tiếng chất vấn Vu Lương, rốt cuộc Lỵ Nhã đã đi đâu.
Nhưng sau khi hít một hơi, cô cố nhìn xuống. Cô bước tới cạnh Tả Kình Thương, lọ thuốc trong tay anh là thuốc chữa một loại bệnh nào đó của người cao tuổi, đơn thuốc có ghi mỗi ngày uống một viên, một lọ có ba mươi viên, đủ uống trong một tháng. Trên nắp lọ thuốc không có nhiều bụi, không giống như bị bỏ quên từ lâu, trong lọ còn mười mấy viên thuốc. Vì đây là thuốc kê theo đơn, nên bác sĩ còn viết ngày trên nhãn của lọ thuốc, là ngày 29 tháng 7, chứng tỏ thuốc này đã được uống liên tục trong mười mấy ngày, nhưng cách đây vài hôm thì ngừng uống.
“Mẹ tôi đương nhiên cũng đi tìm cô ấy.”
“Đi đâu tìm?” Tả Kình Thương truy hỏi, ánh mắt mỉa mai sắc bén, tựa như sớm biết đối phương đang nói dối, còn cố ý diễn kịch hùa theo đối phương.
“Tôi, tôi…. làm sao biết được.” Vu Lương vừa nói xong, lại tự mình thấy không hợp lý, bèn nói thêm: “Ngày nào mẹ tôi cũng ra ngoài tìm, đến chỗ bạn Lỵ Nhã, rồi gần công ty…”
“Trời nóng như thế, một người lớn tuổi ngày ngày vất vả đi tìm con dâu, đến thuốc cũng không uống, anh không sợ sức khỏe của mẹ mình không chịu nổi sao?” Tả Kình Thương đếm số thuốc con lại, “Mẹ anh không uống thuốc đúng hạn ít nhất bốn ngày nay.”
Bấy giờ đầu Vu Lương đã túa đầy mồ hôi, “Mẹ tôi còn một lọ thuốc nữa.”
“Thuốc gì mà huyền bí thế, lúc đi tìm người cũng phải cầm theo để uống?” Tả Kình Thương đùa.
“Hay là, mẹ anh cũng mất tích luôn rồi?” Thư Tầm nói tiếp.
“Không phải! Mẹ tôi không mất tích! Không tin tôi gọi điện cho bà ấy, các vị nghe máy!” Vu Lương làm như định lấy điện thoại lên gọi thật.
“Không cần!” Tả Kình Thương phất tay, gọi Vu Lương vào phòng ngủ, lúc đi qua người Thư Tầm thì liếc mắt ra hiệu cho cô. Thư Tầm hiểu ý, vào phòng bếp cầm con dao gọt hoa quả, đến bên bức tường mới được sơn lại, lấy một ít bột sơn từ các vị trí khác nhau, xếp gọn lại rồi đưa cho cảnh sát Tiếu.
Vuốt bức tường kia, Thư Tầm nghĩ, tái ao nước hoa lại được xịt lên tường, là để che giấu mùi nào đó, hay còn bí ẩn nào khác nữa? Cho dù như thế nào, hương nước hoa này dường như đang dẫn dắt điều gì đó, lại như đang vạch trần một kết cục mà cô không hề muốn đối mặt.
“Nhà Lỵ Nhã có mấy điểm khác thường.” Thư Tầm vừa xuống lầu vừa nói, “Phòng ngủ không được dọn dẹp trong nhiều ngày nay, nhưng phòng bếp và phòng tắm lại cực kỳ sạch sẽ; bức tường mới sơn lại được xịt một lượng lớn nước hoa “Vườn của công chúa,” nhưng chai nước hoa và số nước hoa còn lại thì không thấy đâu, loại nước hoa khác vẫn để ở chỗ Lỵ Nhã thường để mỹ phẩm; Vu Lương nói mẹ anh ta ra ngoài tìm Lỵ Nhã, nhưng ngoài ban công chỉ phơi quần áo của anh ta, chứng tỏ hiện này chỉ có một mình anh ta ở đây, anh ta nói dối rất nhiều. Còn điểm bất thường nhất chính là…” Thư Tầm buồn bã nói, “Tất cả dao phay và thớt trong phòng bếp, đều là đồ mới.”
Cảnh sát Tiếu sững sờ, dường như cũng đoán được có chuyện gì đó không hay đã xảy ra.
“Tại sao con người lại nói dối? Vì giành được lợi ích hoặc muốn che giấu gì đó. Mục đích của Vu Lương là vế thứ hai. Anh ta biết Lỵ Nhã ở đâu, nhưng sẽ không nói cho người khác biết.” Tả Kình Thương vỗ vai cảnh sát Tiếu, “Để bộ phận kỹ thuật xét nghiệm bột sơn trên tường trước đã.”
Vụ án đã được đồn cảnh sát trực thuộc giao lại cho chi đội cảnh sát điều tra hình sự, trong thời gian đợi kết quả xét nghiệm, Thư Tầm và Tả Kình Thương đến khách sạn mà cha mẹ Lỵ Nhã đang ở. Lê quý đônn Hai vợ chồng đã bị tin con gái mất tích hành hạ đến mệt mỏi tiều tụy, mẹ của Lỵ Nhã gần như sắp phát điên. Trong lúc họ kể lể liên miên, Thư Tầm biết thêm rất nhiều chuyện.
Cuộc hôn nhân của Lỵ Nhã và Vu Lương không nhận được sự chúc phúc của cha mẹ Lỵ Nhã, cha mẹ Lỵ Nhã hi vọng cô ấy có thể về quê nhà làm việc, không muốn cô ấy ở lại Thủ đô, càng không muốn cô ấy kết hôn với chàng trai Vu Lương có gia cảnh không khá giả này. Vu Lương là người thôn Vu Gia, huyện Mộc Chương, cha mẹ Lỵ Nhã cũng không biết nhiều từ mới của giới trẻ, nhưng dưới sự miêu tả của họ, Thư Tầm biết Vu Lương là một “Phượng Hoàng Nam* điển hình. Trong mắt của cha mẹ Lỵ Nhã, tuy thành tích của Vu Lương rất ưu tú, công việc cũng khá tốt, nhưng không có khả năng cho con gái một cuộc sống sung túc ở Thủ đô, đến nhà cũng không mua nổi. Cha mẹ bao giờ cũng thực tế hơn con gái rất nhiều, họ khuyên bảo Lỵ Nhã nhiều lần, Lỵ Nhã thấy tự cô cũng tìm được việc ở Thủ đô, Vu Lương lại không làm việc gì sai trái, tự nhiên chia tay thì thật chẳng ra sao, cho nên mới cố chấp đăng ký kết hôn với Vu Lương. Nói cho cùng, chẳng qua cô ấy quá yêu Vu Lương, mà phần lớn phụ nữ khi đối mặt với người đàn ông mà mình yêu, nếu người đó không làm chuyện gì quá đáng, thì đều không thể hạ quyết tâm nói lời chia tay.
*Từ lóng của Trung Quốc, dùng để chỉ những người đàn ông sinh ra ở nông thôn, gia cảnh nghèo khó, sau khi học đại học xong thì ở lại thành phố lớn làm việc, tuy ra thành phố làm việc nhưng vẫn giữ nhiều thói quen và quan niệm tư tưởng của nông thôn, khi họ kết hôn với các cô gái thành phố, tư tưởng khác biệt của hai bên sẽ dẫn đến mâu thuẫn trong gia đình. – Dịch theo baike.
Ván đã đóng thuyền, cha mẹ Lỵ Nhã chẳng còn cách nào khác, đành lấy hết số tiền dành dụm được ra mua nhà cho con gái, bọn họ nói với Thư Tầm, lúc ấy Vu Lương còn yêu cầu ghi thêm tên của anh ta vào giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà, nhưng bọn họ không đồng ý, sau đó Vu Lương cũng không nhắc lại nên bọn họ cũng không cho việc ấy là to tát.
Cuộc sống sau khi kết hôn của con gái, bọn họ không rõ lắm, cũng không nghe nói vợ chồng cãi nhau bao giờ, hơn nữa thỉnh thoảng mẹ Vu Lương cũng tới đó giúp việc nhà, nên cha mẹ Lỵ Nhã đều nghĩ con gái sống khá ổn định. Chỉ có một lần, con gái kể rằng mẹ chồng vay ba vạn tệ* về quê sửa nhà, nhưng mãi mà không thấy trả, cô ấy hỏi thì mẹ chồng cũng không có ý định trả lại, còn có vài lần, khi con gái gọi điện cho bọn họ, dường như hơi nghẹn ngào, nhưng giọng nói lại rất bình tĩnh, cũng không nói bản thân gặp việc gì không vui.
*Khoảng hơn 100 triệu VND.
Xem ra, Lỵ Nhã cũng không phải người hay bộc lộ tâm sự.
Kết quả xét nghiệm của bộ phận kỹ thuật được đưa ra, phản ứng của bột sơn cho thấy trong đó có máu, nhưng có phải máu người hay không, hoặc là máu của ai, thì còn phải xét nghiệm thêm bước nữa. Cảnh sát Tiếu cảm thấy vụ án này đã không còn là vụ mất tích đơn thuần, nhớ đến bức tường tỏa hương thơm nọ, không khỏi suy đoán: “Có khi lại giống trong phim, tên Vu Lương kia giết vợ mình, sau đó giấu xác vào trong tường.”
“Không thể.” Tả Kình Thương nghiêm túc nói với anh ta trong điện thoại, “Độ dày của bức tường đó không đủ để giấu thi thể, trừ khi anh ta phân thây nạn nhân. Phân thây mất rất nhiều công sức, dũng khí và tố chất tâm lý cực mạnh, xử lý nội tạng và đầu, chặt xương đùi, đặc biệt là xương chậu, khung xương, những chỗ đó rất khó chặt, xương cốt đều cực kỳ cứng, với người không có kiến thức y học, năng lực giải phẩu ngoại khoa và những dụng cụ bình thường, thì lại càng khó hơn, Vu Lương không có khả năng đó. Cho dù phân thây, cũng chỉ có thể giấu diếm một phần thi thể mà thôi. Dù đập tường hay phân thây, gây ra tiếng động lớn như vậy đều sẽ khiến hàng xóm sinh nghi.”
Nói có sách mách có chứng, khiến anh ta không thể cãi lại. Cảnh sát Tiếu vừa nghe, vừa khóc thầm, anh ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi mà….
Cảnh sát hỏi thăm xung quanh khu nhà, thu thập được một số tin tức hữu dụng:
Lượng nước mà nhà Lỵ Nhã sử dụng sau khi Lỵ Nhã mất tích mấy ngày đột nhiên tăng vọt, vượt qua lượng nước mà một gia đình bình thường cần sử dụng, nhưng hai ngày nay lại bình thường như cũ;
Nhà bên có một học sinh trung học đang nghỉ hè, rất ham ngủ, nhưng mấy hôm trước đều bị âm thanh chặt chặt thứ gì đó đánh thức, khiến cậu ta cực kỳ bực bội;
Sau khi Lỵ Nhã mất tích, Vu Lương đến cửa hàng vật liệu gần nhà mua sơn tường và một vài dụng cụ để sơn tường;
Sau khi Lỵ Nhã mất tích, mẹ Vu Lương ngồi tàu hỏa rời Thủ đô, có người thấy bà ta đeo một cái túi vải dệt trên vai, còn gánh theo một đòn gánh, có một cụ ông vì ngửi thấy mùi thơm nồng nặc lạ lùng, nên thuận miệng hỏi bà ta gánh cái gì thế, bà ta nói là món gì đó do bà ta ướp muối (Cụ ông không nghe rõ);
Mấy ngày trước, Vu Lương đã nhiều lần hỏi các luật sư hành chính những vấn đề về thừa kế di sản, và sang tên nhà ở.
Thư Tầm đọc những tư liệu mà cảnh sát thu thập được, lưng thấm đẫm mồ hôi, cảm giác khủng bố trào lên từ tận đáy lòng. Cô tạm thời giấu cha mẹ Lỵ Nhã những thông tin này, cô sợ rằng người cha người mẹ đã sắp phát điên ấy, sau khi nghe xong, sẽ thực sự phát điên.
Bởi vì tất cả thông tin đều chứng tỏ: Trong nhà Lỵ Nhã đã xảy ra một vụ thảm án.
***
(Tiếp theo):
Tả Kình Thương nói đúng, năng lực gây án và năng lực phản trinh sát của hung thủ vụ án này không cao, vốn dĩ không cần đến hai người họ ra tay, những cảnh sát kia cũng có thể dễ dàng phá án. Nhưng Thư Tầm là bạn của Lỵ Nhã, là người được hồn phách của Lỵ Nhã cầu cứu, cô nhất định phải biết được chân tướng của sự việc.
Tổ điều tra cuối cùng được cử đi, điều tra camera ở gần nhà Lỵ Nhã, dọc theo đường Lỵ Nhã đi làm, thời điểm cuối cùng mà cô ấy xuất hiện là vào ngày 12, tức trước khi mất tích một ngày. Camera tại một giao lộ nào đó có ghi lại, vào hơn bốn giờ chiều ngày 16, một người phụ nữ khoác túi vải dệt, gánh đòn gánh đi qua, giống hệt với những đặc điểm, trang phục mà cụ ông nọ miêu tả về mẹ Vu Lương. Xem camera cũng không thể biết được người phụ nữ ấy đang gánh theo thứ gì, nhưng nhìn dáng đi của bà ta và độ cong của đòn gánh, có thể thấy những thứ đó không hề nhẹ.
Kết quả xét nghiệm máu cuối cùng cho thấy, máu trong bột phấn trên tường khớp với DNA của Lỵ Nhã.
Giết người, phân thây, mang thi thể đi giấu, một loạt hành động liền mạch. Một tổ cảnh sát đi suốt đêm tới nhà Vu Lương ở thôn Vu Gia để điều tra mẹ anh ta – bà Vu Hồng Anh, ngoài ra, việc quan trọng nhất chính là xem có thể tìm thấy được thi thể của Lỵ Nhã hay không.
Bộ phận kỹ thuật lại đưa tới tin tức, thông qua việc kiểm tra laptop của Lỵ Nhã, họ đã tìm ra một blog bí mật.
Thư Tầm nhanh chóng lật xem những dòng trạng thái dài ngắn khác nhau này, nhận thấy một mặt khác của con người Lỵ Nhã, khác hoàn toàn với hình ảnh vui vẻ hoạt bát bên ngoài.
(Mình thật sự vô cùng hối hận)
Lương hoàn toàn không giống trước đây, mình không biết anh ấy có thể quá đáng tới vậy, trước đó mình đã bàn kỹ, mình cho nhà anh ấy vay mấy vạn tệ để sửa nhà cũ ở quê, cuối cùng anh ấy lại nói tiền này khỏi phải trả lại, còn bảo nhà mình nhiều tiền như thế, đến nhà ở Thủ đô còn mua được, có ba vạn tệ mà cứ đòi mãi. Xin anh, ba vạn tệ thì không phải là tiền à? Mình nhặt được chắc? Vay tiền nhưng không chịu trả, đây là lý lẽ ở đâu? Là mẹ anh ấy nói với mình, nói vay, nên đến giấy vay tiền mình cũng không thèm làm, đã đưa tiền cho bọn họ, thế mà giờ họ lại dám làm vậy, sao họ có thể làm thế!!!! Đấy là tiền của mình!!!!
(Phát điên mất)
Tư tưởng quan niệm quá khác biệt. Mình và nhà bọn họ không cùng xuất thân, mẹ anh ấy như mẹ chồng của xã hội cũ, việc gì cũng muốn tham gia, nhưng đây là nhà mình mà! Không sạch sẽ, mất vệ sinh, đi tiểu không xả nước thì thôi, nói là muốn tiết kiệm nước, nhưng đi nặng cũng không xả nước là thế nào! Mình phát điên mất! Mình ngồi trong căn phòng hôi thối không thể ăn nổi, bà ấy còn mắng mình lãng phí thức ăn! Mình lãng phí gì chứ! Nhưng mình không dám nói với Lương, mình sợ anh ấy không vui. Nghe nói cha anh ấy mất sớm, anh ấy và em gái anh ấy đều do mẹ anh một mình nuôi nấng, mình chỉ mới nhắc đến mẹ anh, anh đã nổi điên, quả thực, nổi điên ngay lập tức.
Mình nên làm gì bây giờ, mình thực sự không muốn sống chung với mẹ chồng, mình không cần bà ấy giúp việc nhà gì cả, ngoài việc giám sát mình, ra lệnh cho mình, vốn dĩ bà ấy chẳng làm gì hết! Bà ấy quá đáng sợ, lời bà ấy nói chính là chân lý, mình chỉ cần làm việc nhỏ khiến bà ấy không vừa ý, bà ấy đã lườm mình, rất đáng sợ, nghe nói ở quê bà ấy làm nghề mổ heo bán thịt, mình rất sợ một ngày nào đó bà ấy bực tức lên, sẽ lấy dao chém mình.
(Chết mất!)
Sau bà ấy còn chưa đi, ngày nào cũng ở nhà mình bắt làm cái này bắt làm cái nọ, còn bảo mình nghỉ làm, ở nhà sinh con, thậm chí mình còn phát hiện bà ấy giấu diếm một quyển bí kíp sinh con trai, có bệnh sao! Bây giờ mỗi khi nghĩ đến việc phải về nhà là mình lại muốn khóc, lẽ nào mình phải sống như thế suốt đời sao? Rốt cuộc đến bao giờ mình mới thoát khỏi cuộc sống này đây!
(Nếu mình ly hôn, liệu có thể làm lại cuộc đời không)
Cả nhà bọn họ đều điên rồi ư? Ngày nào cũng quấn lấy mình, bắt mình phải sang tên nhà cho Lương, tại sao chứ! Đây là nhà cha mẹ mình mua cho mình, nhưng bà lão quá quắt ấy nói mình là vợ Lương, đều là người một nhà, hơn nữa Lương đã ở đây gần hai năm, sao nhà này lại không thuộc về con trai bà ta? Bà ta còn nói đàn ông làm chủ gia đình, nhà để tên mình rất lạ lùng, truyền ra ngoài sẽ bị người ta cười chê. Cười chê? Bà ta không kể, ai biết được! Bà ấy khiến nhà mình trở nên bẩn thỉu hôi thối, bây giờ còn định chiếm lấy tài sản của mình nữa sao?
Mình thật sự không chịu nổi họ nữa, Lương cũng đã thay đổi, trước đây anh ấy rất chiều mình, nhưng bây giờ chuyện gì cũng không đứng về phía mình, mở miệng ngậm miệng đều là “Mẹ anh nói thế này mẹ anh nói thế kia,” vậy anh cứ sống cùng mẹ anh đi!
(Không muốn về nhà)
Mấy ngày nay mình thà làm thêm ở công ty, còn hơn phải về nhà. Vì mình không chịu sang tên nhà cho Lương nên bà ta lạnh mặt với mình, nhưng mình còn chưa nói gì bà ta, bà ta đã nói xấu mình với Lương. Bà ta còn cố ý mang theo con dao phay ở quê lên, chặt xương, vang ầm ầm, như đang thể hiện uy quyền của bản thân, trước mặt bà ta mình cứ như con chuột, không dám ngẩng đầu. Mình không biết kể khổ với ai, mình sợ bị họ chê cười, tất cả đều là mình tự làm tự chịu, muốn chết quá, tại sao mình lại thảm hại thế này! Đây rõ ràng là nhà mình, nhưng mình cứ như kẻ ăn nhờ ở đậu, lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt người khác mà sống. Cha, mẹ, con rất nhớ hai người, con muốn về Hồ Tễ, muốn về nhà! Mình còn đường lui hay không? Thực sự không thể chịu nổi nữa!!!
Ngoài blog, Lỵ Nhã còn giấu tên lập chủ đề trên diễn đàn, nội dung cơ bản là phê phán mẹ chồng quá đáng, bi phẫn nhắc nhở mọi người trước khi kết hôn nhất định phải gặp tất cả người nhà của bạn trai, còn cảm thán sự thay đổi của chồng trước và sau khi kết hôn, nhiều lần sử dụng từ “Mất hết niềm tin.”
Thư Tầm đóng màn hình laptop, trái tim đau đớn như bị ai đâm mấy nhát dao. Cô không biết hóa ra Lỵ Nhã phải sống ngột ngạt như vậy, nếu Lỵ Nhã có thể tìm một người bạn thân để tâm sự, hoặc kể hết mọi chuyện với cha mẹ mình, mọi người cùng góp ý giải quyết vấn đề, có lẽ cô ấy cũng không đau khổ đến thế.
“Có lẽ máu trên tường là do con muỗi nào đó đốt Lỵ Nhã, bị tôi đập chết.” Đối mặt với sự truy hỏi của cảnh sát, Vu Lương vẫn tiếp tục già mồm cãi láo.
Cảnh sát vào nhà tiến hành điều tra ngày càng đông hơn, cho dù Vu Lương điên cuồng ngăn cản, lê quý đônn nhưng đánh không lại mấy đồng chí cảnh sát cao lớn vạm vỡ, lập tức bị ấn vào một góc, cúi đầu chán nản, run rẩy ngồi ở đó.
Lúc này vẫn chưa thể xác định được, hôm ấy rốt cuộc Lỵ Nhã đã bị hại như thế nào, là ai ra tay sát hại cô ấy. Tả Kình Thương dẫn nhân viên khám nghiệm hiện trường đi vào, chỉ vào phòng bếp và nhà tắm, ra hiệu cho bọn họ bắt đầu kiểm tra từ đó. Nhân viên kiểm tra dùng luminol*, phun lên tường và lên đất, mọi người liền nhìn thấy, tại những nơi có vết máu, từng mảng từng mảng huỳnh quang màu xanh tím hiện lên vừa kỳ dị vừa đau xót, lẳng lặng tố cáo thảm án đã từng xảy ra nơi đây cũng như sự oan khuất của nạn nhân.
*Luminol (C8H7N3O2) là một chất hóa học linh hoạt có thể phát quang, với ánh sáng xanh nổi bật, khi trộn với tác nhân oxy hóa thích hợp. Đây là tinh thể rắn là một màu trắng hơi vàng có thể hòa tan trong dung môi hữu cơ, nhưng không tan trong nước. Luminol được sử dụng bởi các nhà điều tra pháp ý để phát hiện dấu vết của máu trái tại địa điểm phạm tội vì nó phản ứng với sắt trong hemoglobin – Theo Wikipedia.
Vu Lương lấy tay che mặt, miệng thở hổn hển, cả người run lên bần bật.
Thư Tầm không bị ánh huỳnh quang làm cho lóa mắt, nhưng lại cảm thấy cả người choáng váng đến ngạt thở. Là bạn của Lỵ Nhã, cô còn không thể chấp nhận nổi sự thật trước mắt, phải hiểu rằng, đến giờ cô còn chưa dám kể cho cha mẹ Lỵ Nhã tin Lỵ Nhã đã bị sát hại. Tình yêu của cha mẹ dành cho con, da diết biết chừng nào! Cô cũng không biết, đến khi tìm ra chân tướng, cha mẹ Lỵ Nhã làm sao có thể đối diện với sự thật khiến người ta cạn kiệt hi vọng này.
“Cô ấy… lúc cô ấy đi tắm, không cẩn thận, không cẩn thận trượt chân…. Ngã đụng…. đầu, nên mới để lại nhiều máu thế…” Vu Lương liều chết không thừa nhận, ánh mắt láo liên, lắp ba lắp bắp liên tục bịa chuyện dối trá.
“Bốp!” Một tiếng tát tai vang lên, Thư Tầm đã dùng hết sức bình sinh, tát cho Vu Lương ngồi lệch sang một bên.
Ánh mắt Vu Lương long lên, vung tay lao đến chỗ Thư Tầm, như một con chó điên. Trong suy nghĩ của anh ta, đang yên đang lành tự nhiên tìm Lỵ Nhã là Thư Tầm, báo cảnh sát cũng là Thư Tầm, đưa cảnh sát tới đây tra hỏi anh ta cũng vẫn là Thư Tầm, người phụ nữ thích lo chuyện thiên hạ này thật đáng ghét!
Bàn tay vung lên của anh ta bị một bàn tay khác giữ chặt, Vu Lương còn chưa kịp phản ứng, bỗng nhiên cảm thấy trời quay đất cuồng, cả người bị đạp xuống đất, đầu đập vào sàn nhà kêu “Bịch” một tiếng.
Người vừa cho Vu Lương một đòn quật ngã* tiêu chuẩn – Tả Kình Thương xoay xoay cổ tay, từ trên cao nhìn xuống anh ta: “Thực tiễn đã chứng minh, người bị người khác chủ động đẩy ngã trên mặt đất cũng chưa chết, nếu cô ấy chỉ bị trượt chân trong lúc tắm, làm sao có thể chảy nhiều máu như vậy.”
*Một chiêu thức trong môn võ Judo.
“Đánh người! Có kẻ đánh người!!!” Vu Lương nằm trên đất ôm gáy gào thét, như một con cá to bị người ta bắt từ dưới sông lên, giãy đành đành.
Thế nhưng, mọi người đều bận bịu với công việc điều tra khám nghiệm, chẳng ai thèm để ý đến anh ta.
Mọi người đều thầm nghĩ trong lòng, đáng lắm!
“Em quá kích động, lần sau nhất định không được ra tay đánh kẻ tình nghi.” Tả Kình Thương khẽ cau mày, đến bên Thư Tầm xoa vai cô, sau đó bước tới cửa phòng bếp, ngẩng đầu quan sát trạng thái của vết máu.
Thư Tầm khẽ xoa lòng bàn tay đã tê dại, chợt ý thức được một điều --- Này, hình như anh còn mạnh tay hơn em mà?
Đơn giản thôi, cô ra tay vì xả giận thay Lỵ Nhã, còn anh ra tay vì phát hiện Vu Lương định đánh người.
“Theo hướng máu bắn ra có thể nhận thấy, hẳn là động mạch chủ bị xuất huyết, mất rất nhiều máu, bởi vậy máu bắn ra rất mạnh, đến trần nhà cũng có máu bắn lên.” Tả Kình Thương đứng trước bức tường tỏa hương thơm, sau khi ngẩng đầu nhìn trần nhà, lại chỉ vào bàn ăn và nền nhà, “Trên bàn cũng có vệt máu bắn lên, mạnh như vệt máu kéo dài trên nền nhà, hầu hết các vết máu đều có hình tròn, chứng tỏ khi bị tấn công nạn nhân đang đứng hoặc ngồi bên bàn, vị trí này là nơi đầu tiên mà nạn nhân bị hành hung. Sau khi bị tấn công, nạn nhân giãy giụa mấy lần theo bản năng, nhưng ngay lập tức tử vong do mất máu quá nhiều, bởi vậy những vết máu bắn ra chỉ có ở khu vực này. Có thể hình thành nên diện tích máu bắn ra lớn như vậy, đồng thời khiến cho nạn nhân không còn sức lực để chạy trốn đi nơi khác, tôi đoán rằng, đó là một đòn chí mạng, chém thẳng vào động mạch ở gáy, hay nói cách khác, hung thủ bất ngờ tấn công nạn nhân bằng phương pháp gần giống như chém đầu.”
Thư Tầm nắm chặt tay, trừng mắt nhìn Vu Lương, cô chen vào phòng bếp, nhìn quanh một lượt, sau đó lần theo vệt máu kéo dài tới phòng tắm. Cô không ngờ hung thủ lại có thể tàn nhẫn như vậy, “Ban đầu hung thủ kéo thi thể nạn nhân vào phòng bếp để chuẩn bị tiến hành phân thây, nhưng phát hiện không gian phòng bếp không đủ rộng, bèn kéo thi thể tới phòng tắm, tiến hành phân thây nạn nhân ở đó.”
Vu Lương đảo mắt điên hồi, dường như cố gắng bịa ra cái cớ nào đó, nhưng đối mặt với ánh huỳnh quang xanh tím, anh ta có nghĩ nát óc cũng không thể ngụy biện ra lý do để giải thích, tại sao trong nhà lại có nhiều máu của Lỵ Nhã như vậy. Câm nín hồi lâu, anh ta mới lí nhí được một câu từ trong kẽ răng: “Tôi … không giết cô ấy.”
Nhưng chẳng ai quan tâm đến anh ta.
“Anh không giết cô ấy.” Tả Kình Thương kiểm tra xong hiện trường, tháo găng tay, nói, “Nhưng anh giúp đỡ hung thủ xử lý thi thể, sau đó còn cố gắng giấu diếm, bao che cho hung thủ.”
“Dù sao tôi cũng không giết cô ấy.” Vu Lương không tim không phổi đáp.
Mọi người đều nhìn Vu Lương bằng ánh mắt khinh bỉ, như thể anh ta chỉ là một đống rác rưởi lúc nhúc sâu bọ, trước cái chết của vợ, sự lạnh lùng của anh ta khiến mọi người không thể tin nổi. Anh ta không những tiếp tục ở lại căn nhà vừa xảy ra vụ thảm án động trời, lấy nước hoa để che giấu mùi máu từ thi thể, còn cố gắng dùng pháp luật để tranh chấp phần “di sản” mà vợ để lại, không biết trong lòng anh ta còn nhớ hay không tình yêu ngây thơ ngọt ngào thời đại học, còn nhớ hay không người vợ đã vì anh ta mà ngỗ ngược với cha mẹ, kiên quyết ở lại Thủ đô. Phải chăng suy nghĩ của một số đàn ông, lợi ích mới là số một, còn sự hi sinh của phụ nữ, chỉ để anh ta được thỏa mãn lòng hư vinh khi được tôn sùng mà thôi.
Cảnh sát áp giải Vu Lương về cục lấy lời khai, một vài nhân viên khám nghiệm hiện trường tiếp tục thu thập chứng cứ, Thư Tầm đứng trước bức tường đã được sơn lại, lúc này đang được phủ luminol, chợt nhận ra hương nước hoa đã biến mất, đứng sát vào ngửi thật kỹ, cũng chỉ còn mùi của sơn tường.
Trên đường quay về khách sạn, lqđônn Thư Tầm cố gắng kìm nén bị thương đang trào lên trong tâm tưởng, cô mãi mãi không thể tưởng tượng được, Lỵ Nhã bị phân thây nằm trong hai đầu đòn gánh, trong túi vải dệt của mẹ chồng, từng bước từng bước đi tới nơi không phải quê hương của cô, đã cô đơn đau khổ đến mức nào, cô ấy có từng cầu xin sự giúp đỡ, cầu xin được làm lại một cuộc đời khác hay không.