Tử bất ngữ, quái lực loạn thần.*
*Câu này thể hiện quan niệm của Khổng Tử, câu gốc là: Tử bất ngữ quái, lực, loạn, thần. Dịch nghĩa là: Khổng Tử không bàn luận, không tin những chuyện liên quan đến những việc quái di, dũng lực, lừa dối, quỷ thần, nói chung là những chuyện yêu ma quỷ quái. – Dịch theo baidu.
Thế nhưng, chỉ vì giấc mộng tối qua, ngày hôm sau Thư Tầm liền mua vé máy bay tới Thủ đô. Cô không còn tâm trí đâu để ý tới tầng mây trắng dưới cánh máy bay, không còn tâm trí đâu thưởng thức cơm trưa mà chuyến bay cung cấp, trong đầu chỉ toàn là khuôn mặt hoảng sợ của Lỵ Nhã, ngồi dưới bậc thang cách cô rất xa, bảo cô giúp cô ấy.
Thư Tầm tìm tới nhà Lỵ Nhã theo địa chỉ chuyển phát nhanh mà cô ấy cho cô, nhưng nhà Lỵ Nhã cũng không có ai. Thư Tầm kéo hành lý, đứng dưới tòa nhà chung cư chờ đợi, tiện thể quan sát khu nhà này một lúc. Nghe nói nhà Lỵ Nhã rộng hơn sáu mươi mét vuông, hai phòng ngủ, một phòng làm việc, hai nhà vệ sinh, lqđôn nhìn tổng thể thì khu nhà trông rất được, có thể mua một căn hộ như vậy ở Thủ đô là một việc vô cùng khó khăn, Thư Tầm đoán, cha mẹ hai bên chắc phải chi không ít tiền.
Vất vả bôn ba suốt một ngày dài, lại ở dưới nhà đợi đến hơn mười giờ tối, nói không mệt thì là giả. Trong lúc Thư Tầm ấn chuông cửa nhiều lần, nhà Lỵ Nhã vẫn không có ai. Thư Tầm đứng dưới ánh đèn đường vàng mờ, trước khi điện thoại di động hết phin, cô nhắn tin cho Tả Kình Thương.
“Em đến Thủ đô rồi.”
Tin nhắn vừa được gửi đi, Thư Tầm lại thấy hơi hối hần, cô không ngờ bản thân sẽ chủ động liên lạc với anh, tất cả dường như đều đi về một phương hướng mà cô không thể kiểm soát.
“Em đang ở đâu?” Tin nhắn hồi đáp của anh tới nhanh bất thường.
Thư Tầm xem đồng hồ đeo tay, nhắn tin cho anh địa chỉ nhà Lỵ Nhã.
“Cho dù thế nào đi nữa, 45 phút nữa gặp mặt.”
Hai má Thư Tầm hơi nóng lên, vì tiết kiệm pin, cô không xem tin nhắn quá lâu.
Đúng lúc ấy, một người đàn ông đi đến, dùng chìa khóa mở cửa nhà, rồi một lát say, một cửa sổ ở tầng nhà Lỵ Nhã sáng đèn, Thư Tầm lại tới bấm chuông, một người đàn ông xuất hiện.
“Lỵ Nhã có ở đây không? Phiền anh mở cửa.”
“Cô ấy không ở nhà.” Người đàn ông kia rất lạnh lùng, cũng hoàn toàn không có ý định mở cửa.
“Tôi có mấy thứ đồ để ở nhà Lỵ Nhã, lấy đồ xong tôi sẽ đi luôn.”
“Cô… Cô là Thư Tầm?” Người đàn ông rất kinh ngạc, nhưng vẫn không có ý định mở cửa.
“Vâng, phiền anh mở cửa ra.”
Bên trong im lặng rất lâu, chồng của Lỵ Nhã không biết đang suy nghĩ gì, im lặng rất lâu, cũng không chịu mở cửa.
Sau khi cất hành lý ra phía sau cầu thang, lqđôn Thư Tầm mới đến cửa nhà Lỵ Nhã, liền thấy ngay một đống đồ chuyển phát còn chưa dỡ ra đặt lộn xộn trước cửa, được rồi, nói là đặt, nhưng thực ra là “vứt” thì đúng hơn. Thư Tầm biết mình là khách không mời mà đến, chồng Lỵ Nhã cũng không chào đón cô. Cô gõ gõ cửa, chồng Lỵ Nhã mở cửa chống trộm bên trong ra, cách một lớp cửa sắt, hỏi cô có chuyện gì không.
Chồng Lỵ Nhã rất gầy rất cao, tuy không đẹp trai, nhưng cũng khá ưa nhìn. Thư Tầm hỏi: “Lỵ Nhã đi đâu vậy?”
“Tôi không biết, cô ấy còn chưa về.” Giọng nói của anh ta không mấy vui vẻ, nói kiểu nước đôi mập mờ, anh ta biết rõ, người đứng ngoài cửa Thư Tầm này đã biết chuyện Lỵ Nhã mất tích.
“Cô ấy nói với anh, muốn tới chỗ nhà tôi du lịch? Tới Vụ Kiều?” Thư Tầm nhìn qua song cửa sắt, thấy trên giá để giày dép còn có mấy đôi giày nữ. Dường như phát hiện ra ánh mắt của cô, chồng Lỵ Nhã khó chịu dịch người sang, ngăn cản tầm mắt của cô. Thư Tầm chợt nghĩ, nếu Tả Kình Thương ở đây thì anh đã có thể chọn lọc những thông tin quan trọng một cách nhanh nhất. Còn bản thân cô, trong vài lần liếc mắt ngắn ngủi ấy, cũng phát hiện ra, nếu như Lỵ Nhã quả thực rời nhà trốn đi, vậy chắc chắn là đi một cách rất vội vã.
Trong mấy đôi giày, có một đôi giày Converse*, còn có một đôi giày đế bằng màu xanh nhạt, nhìn theo độ mài mòn thì có thể nhận thấy, hiển nhiên Lỵ Nhã thường xuyên đi hai đôi giày này; có một đôi giày cao gót GIGI màu trắng hở mũi, là kiểu dáng mới ra năm nay, là đôi giày đắt nhất trên giá để giày. Đôi giày thường đi nhất và đôi giày đắt nhất đều không mang theo, bỏ trốn cũng được, rời nhà đi cũng thế, người phụ nữ bình thường đều sẽ không làm vậy.
*Một thương hiệu chuyên sản xuất giày thể thao, là một công ty của con hãng Nike.
Ánh mắt Thư Tầm tiếp tục dừng trên người chồng Lỵ Nhã, trông anh ta cũng nhếch nhác y hệt những người đàn ông có vợ mất tích khác.
“Có thể cho tôi vào nhà xem một chút được không?” Thư Tầm chân thành hỏi.
“Bây giờ đã mười rưỡi rồi, trong nhà cũng chỉ có một người đàn ông đã kết hôn là tôi. Tôi cho rằng để cô vào nhà thì không ổn lắm, cô thấy sao?”
Thư Tầm vẫn luôn lạnh lùng trước nay, giờ lại đang cố làm bộ làm tịch bày ra vẻ mặt mà cô tự cho là cực kỳ lo lắng, “Lỵ Nhã là bạn tốt của tôi, nghe nói mấy hôm nay không liên lạc được với cô ấy, tôi rất lo lắng.”
“Tôi tin cô là bạn tốt của cô ấy, nếu không thì tại sao cô ấy lại lừa tôi là muốn đến chỗ cô du lịch? Nói thật là tôi còn lo hơn cô, mấy hôm nay tôi vẫn đang tìm cô ấy, đến công việc tôi còn chẳng đi làm đây.” Chồng Lỵ Nhã bực bội nói.
“Có thể cho tôi biết vài biểu hiện của cô ấy trước khi đi không?”
“Tôi nói rồi còn gì, tôi về nhà thì thấy cô ấy không ở nhà, sau đó cô ấy gọi điện cho tôi bảo muốn đến chỗ cô chơi, rồi không gọi được vào di động cô ấy nữa, tôi phát hiện cô ấy không mang sạc điện đi, cũng không thấy chuyện đấy có gì to tát. Công ty cô ấy gọi điện tới nhà hỏi, tôi mới biết cô ấy không báo cáo xin phép nghỉ với công ty. Cha mẹ cô ấy cũng đang tìm cô ấy, nói cô ấy vốn không có đến chỗ cô.”
“Cô ấy làm trước báo sau, đi rồi mới nói với anh là đi du lịch, chẳng lẽ anh không thấy bất thường sao? Trước khi đi du lịch, cho dù xin nghỉ, mua vé cũng được, tìm hiểu chuyến đi cũng thế, đều nền bàn bạc trước với chồng chứ.”
“Bình thường cô ấy nói đi là đi, có khi xách đồ đạc ra bến xe, nhìn thấy tuyến xe nào thì mua vé đi tuyến xe ấy, muốn xuống đâu thì xuống.”
“Vẫn chưa báo cảnh sát ư?”
“Báo cảnh sát có phải là làm quá lên rồi không? Như thể vợ tôi mất tích thật không bằng! Mấy ngày nữa cô ấu sẽ tự về thôi.”
Thư Tầm bình tĩnh quan sát kỹ anh ta, “Sau mấy ngày thì điện thoại di động hết pin, chẳng có ai không tìm một bốt điện thoại công công để liên lạc với người nhà cả, đặc biệt là cha mẹ và chồng mình.”
“Đừng có nói lung tung nữa! Một mình cô đứng trước cửa nhà tôi quản lý chuyện gia đình tôi, hơn nửa đêm rồi nên cô rảnh quá nhỉ? Được rồi, cô đi nhanh giùm, không tiễn.” Dứt lời, chồng Lỵ Nhã liền đóng lại tầng tầng cửa bên trong.
Không biết do tác động tâm lý hay do thứ gì khác, khi anh ta đóng cửa, dường như có một dòng khí phả vào mặt cô, Thư Tầm dường như ngửi được hương vị của “Vườn hoa của công chúa.” Một trong những đặc điểm của nước hoa tốt chính là lưu giữ hương thơm rất lâu, mùi hương bao gồm nhiều tầng hương giàu xúc cảm, huống chi “Vườn hoa của công chúa” là loại nước hoa bán chạy nhất trong số các loại nước hoa cao cấp, chất lượng tốt là điều chắc chắn. “Vườn hoa của công chúa” với những nốt hương hoa quả thích hợp cho những cô gái trẻ từ 18-25 tuổi, có phong cách tươi tắn đáng yêu, khi Thư Tầm đi du học, cô bạn cùng phòng người Tây Ban Nha của cô thích nhất đùng loại nước hoa này, cô cảm thấy nốt hương đầu tiên của nó rất giống hương táo và hương hoa nhài, rất dễ chịu, nhưng không phải sở thích của cô. Nước hoa, cô chỉ yêu Burberry London mà thôi.
Tuy không phải sở thích nhưng vì thường xuyên ngửi thấy, nên cô rất quen với mùi hương của “Vườn hoa của công chúa/”
Hít thêm mấy hơi, rốt cuộc mùi hương ấy cũng biến mất.
Thư Tầm ôm một đống đồ chuyển phát nhanh xuống dưới lầu, lấy hành lý ra, ngồi bên cạnh bồn hoa, mới phát hiện hai chân mình đã tê mỏi. Cô cảm thấy chồng Lỵ Nhã đang che giấu điều gì đó, lời nói của anh ta có trăm ngàn sơ hở, logic cũng rất khó tin. Thử nghĩ xem, đến bạn trai cũ đã chia tay từ mấy năm trước là Tả Kình Thương, biết cô đến Thủ đô cũng định đi đón cô, huống chi một người chồng đang tìm vợ, thấy có người đến giúp mình tìm vợ, lại tỏ ý xua đuổi, giống như cô đến làm phiền không bằng.
Nhưng khó giải thích nhất, đó là trong một thoáng khi anh ta đóng cửa, cô ngửi thấy một mùi hương giống hệt hương nước hoa trong mộng. Rốt cuộc là do cô quá mệt mỏi nên sinh ra ảo giác, hay do Lỵ Nhã ngầm ám chỉ cho cô từ một nơi xa xôi nào đó?
Thư Tầm không dám nghĩ đến tình huống xấu, chỉ đành suy đoán, có lẽ chồng Lỵ Nhã nghi ngờ vợ mình ngoại tình bỏ trốn, trong lòng bức bối, cho rằng chuyện xấu trong nhà không thể để người ngoài biết, cho nên thái độ mới tồi tệ như vậy. Lúc này, Thư Tầm kỳ vọng từ đáy lòng rằng Lỵ Nhã thực sự đã bỏ trốn với tình nhân, tất cả đều chỉ là chuyện ồn ào trong nhà.
Sau 45 phút, Tả Kình Thương tới đúng như đã hẹn anh lái xe Infiniti QX70* màu đên, xe cùng như người, rất hợp với anh. diễn đàn lê quý đônn Sân của khu nhà không rộng lắm, Thư Tầm đợi anh từ từ quay xe xong, mới đi tới, quả nhiên, Tả Kình Thương cũng không nhìn Thư Tầm, mà nghiền ngẫm quan sát khu nhà một lượt, cuối cùng mới đưa ánh mắt dừng trên người cô.
*Infiniti là thương hiệu xe hạng sang thuộc công ty sản xuất ôtô Nhật Bản Nissan Motor.
Thời đại học, khi Thư Tầm yêu đương, cũng mộng mơ, kiêu ngạo, cũng có cả sự tự ti của một cô gái nhỏ khi đứng trước mặt người mình thích, mỗi lần hẹn hò đều phải trang điểm ăn mặc thật trau chuốt, cho dù không có thời gian, cũng luôn phải đánh một lớp phấn. lê quý đônn. Mấy năm sau, cô thấy mình chín chắn hơn nhiều, cũng tự tin hơn trước đây. Cô không cố gắng chải chuốt trang điểm chỉ vì gặp Tả Kình Thương nữa, cũng chẳng để tâm việc anh có thấy mặt mộc của cô hay không. Trong suy nghĩ của cô, giá trị của bản thân mình với người khác, không nằm ở việc người ta khen mình xinh đẹp.
Cô phải lên máy bay, phải ngồi xe buýt, vất vả chờ đợi, cho dù trước khi ra khỏi nhà có trang điểm, thì giờ cũng bay gần sạch hết rồi. Để thoải mái đi đường, cô mặc áo phông và quần jean rất bình thường, đi một đôi giày thể thao New Balance cũ. Cô nghĩ bản thân mình chín chắn hơn ở điểm, không ngại Tả Kình Thương sẽ vì thấy cô để mặt mộc, ăn mặc giản dị mà không thích cô nữa.
Xe lướt trong bóng đêm, Thư Tầm ngồi ở vị trí kế bên người lái xe, gió điều hòa hơi lạnh nhẹ nhàng thổi trên khuôn mặt cô, một ngày chịu đựng nóng nực bên ngoài, cả người đầy mồ hôi, cuối cùng bây giờ cũng được ngồi ở nơi mát mẻ, xung quanh phảng phất hương nước hoa ôtô dìu dịu, cảm giác thật dễ chịu, lại thoáng chút mỏi mệt đến rã rời.
“Có chuyện gì thế?” Tả Kình Thương không hỏi thừa, khi chờ đèn đỏ ở một giao lộ, anh đi thẳng vào vấn đề.
Thư Tầm nghiêng đầu liếc nhìn anh, “Chút việc riêng thôi.”
“Cho dù là việc riêng, cũng không phải một việc riêng khiến người ta vui vẻ.” Tay phải Tả Kình Thương đặt lên tay trái, khuỷu tay trái tựa bên cửa sổ, “Em cho anh địa chỉ của một khu dân cứ, đến giờ vẫn mang theo hành lý, chứng tỏ em vốn không đặt phòng trước ở khách sạn, cũng không ngủ lại ở nhà người khác. Em không lên kế hoạch trước cho chuyến đi lần này, anh không cho là trước khi đi làm em sẽ tới Thủ đô tìm anh, cho nên, người em muốn tìm là người khác, nhưng loại không tìm được.”
“Em có một người bạn bị mất tích.”
“Nam hay nữ?”
Thư Tầm im lặng, quay đầu đi nơi khác.
“Bạn của em kết hôn chưa?”
“Kết hôn rồi.” Thư Tầm trả lời, “Từ hơn nửa năm trước.”
“Quan hệ giữa cô ấy với chồng thế nào?”
“Ít nhất thì em chưa từng nghe nói hai người họ có mâu thuẫn.”
“Cho nên….”
Anh có thể đưa ra kết luận nhanh đến vậy? Thư Tầm quay ra nhìn anh, ánh mắt đầy chờ mong.
“Bạn của em là nữ.” Tả Kình Thương ung dung nói.
Hóa ra là anh đang dẫn dụ cô! Thư Tầm lần thứ hai im lặng, quay đầu đi nơi khác.
“Người nhà của bạn em chắc chắn có vấn đề.” Tả Kình Thương giẫm chân ga, tiếp tục lái xe về phía trước, “Khi một người bị mất tích, người đi tìm kiếm hỏi thăm khắp thế giới này đều là người thân, tiếp theo mới là bạn bè. Cuối cùng, họ sẽ chọn báo cảnh sát. Em vượt ngàn dặm xa xôi đến Thủ đô tìm cô ấy, chắc chắn vì người nhà bạn em không tìm thấy hoặc mãi mà không báo cảnh sát. Có hai khả năng, thứ nhất, người nhà của bạn em biết cô ấy ở đâu, vốn dĩ không hề lo lắng cô ấy sẽ gặp phải chuyện không may; thứ hai, người nhà cô ấy bị đe dọa, tình cảnh của bạn em vô cùng hung hiểm.” Tả Kình Thương liếc thấy Thư Tầm nắm chặt tay, lại nói thêm một câu, “Hi vọng là khả năng thứ nhất.”
“Ý của anh là, bắt đầu tìm hiểu từ người nhà của cô ấy? Chồng của cô ấy rất có thành kiến với em, lqđôn cha mẹ cô ấy ở mãi Hồ Tễ, nhưng trước khi đến đây em cũng hỏi rồi, hai bác đang trên tàu hỏa tới đây.” Nói xong, Thư Tầm kể lại toàn bộ sự việc cho Tả Kình Thương, bao gồm cả giấc mơ lạ lùng hôm qua.
“Chồng cô ấy nghĩ ngờ cô ấy ngoại tình bỏ trốn, sợ bị người ta biết sẽ mất thể diện, nên chần chờ không chịu báo cảnh sát.” Tả Kình Thương nói lại một câu mà Thư Tầm đã kể, dường như đang suy tư gì đó, một thoáng, anh nói: “Nghe cũng hợp tình hợp lý đấy.”
Thư Tầm khẽ nhướng mày, “Anh cũng thấy em đang lo chuyện không đâu?”
“Không.” Dáng vẻ anh khi đánh tay lái tự nhiên phóng khoáng khó nói thành lời, “Chúng ta đang trên đường tới đồn cảnh sát, chuẩn bị xuống xe.”
Thư Tầm nhìn về phía trước, tấm bảng màu xanh lam của đồn cảnh sát xuất hiện cách đó không xa.
*****
(Tiếp theo):
“Khúc Lỵ Nhã, nữ, 26 tuổi, người Hồ Tễ, nhân viên của công ty MT, đã mất tích ít nhất 100 giờ, tức bốn ngày rưỡi.” Tả Kình Thương nói ngắn gọn với cảnh sát đang trực.
“Anh là….” Cảnh sát nọ vừa ghi chép, vừa chỉ vào Tả Kình Thương, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Thư Tầm đứng sau anh, “Chồng của người mất tích?”
“Không phải.” Tả Kình Thương đứng sang một bên, giới thiệu, “Thư Tầm, bạn của Khúc Lỵ Nhã.”
“Bạn đến báo cảnh sát?” Cảnh sát nọ hơi khó hiểu, “Người nhà của cô ấy đâu?”
“Cha mẹ cô ấy đang trên tàu tới đây.” Thư Tầm mở miệng nói.
Cảnh sát thoải mái gật đầu, tìm từ kho dữ liệu trên máy tính thông tin và ảnh của Khúc Lỵ Nhã, mải mê ghi chép. Tả Kình Thương nói thêm, “Chồng cô ấy ở ngay bản địa, nhưng không chịu báo cảnh sát, lý do là anh ta nghi ngờ Khúc Lỵ Nhã ngoại tình, cố ý bỏ trốn. Tôi cho rằng lý do này quá vô lý và gượng ép.”
Cảnh sát nọ sững sờ, vẻ mặt “anh là cái thá gì chứ” đầy mỉa mai, “Anh cho rằng?”
“Khả năng thứ nhất, người mất tích bị bắt cóc, người nhà bị đe dọa. Tiền lương hàng tháng của Khúc Lỵ Nhã là 7500 tệ, không nợ tiền mua nhà, ra ngoài thường ngồi tàu điện ngầm hoặc xe buýt, không đủ tiêu chuẩn vào tầng lớp những người có doanh thu cao. Giả sử bọn cướp bắt cóc cô ấy, vậy chồng của cô ấy đang bị ép buộc che giấu việc này, đồng thời anh tà hẳn là đang chuẩn bị tiền. Về khả năng này, chờ các vị kiểm tra sự lưu động tài chính từ tài khoản của anh ta và hỏi thăm bạn bè người thân của anh ta là biết ngay. Khả năng thứ hai, vì mâu thuẫn gia đình, ngoại tình nên cô ấy rời nhà trốn đi. Khi cãi nhau với chồng, phụ nữ trong cơn nóng giận thường quay về nhà mẹ đẻ hoặc trốn đến nhà bạn thân đồng giới, nhưng không đến nỗi hoàn toàn mất liên lạc, khả năng này có thể loại trừ; ngoại tình trốn nhà đi, chồng chắc chắn không thể nén giận, nhưng giấy ly hôn bắt buộc phải có chữ ký của cả hai bên, mong muốn tìm thấy vợ của anh ta đương nhiên càng mạnh mẽ hơn việc đánh mất thể diện nhiều. lqđônn Có ngoại tình trốn đi hay không, chỉ cần điều tra sự lưu động tài chính từ tài khoản của Khúc Lỵ Nhã trước và sau khi cô ấy mất tích, đồng thời điều tra ghi chép việc thuê phòng là biết ngay. Khả năng thứ ba, cô ấy bị bạo hành gia đình, hiện tại đang nằm viện. Khả năng này là lớn nhất nên chồng cô ấy mới ăn nói cẩn thận, giấu diếm không muốn để người ngoài biết, cũng không dám để cha mẹ vợ biết, đương nhiên càng không thể báo cảnh sát. Lúc này Khúc Lỵ Nhã đang nằm viện, hoặc bị chồng nhốt trong nhà chữa thương, điều tra ghi chép của nhưng bệnh viện gần nhà họ, và ghi chép liên quan đến việc sử dụng thẻ bảo hiểm y tế của hai vợ chồng là được. Khả năng thứ tư…” Tả Kình Thương ngừng lại trong chốc lát, “Khúc Lỵ Nhã đã bị sát hại.”
Thư Tầm hít vào một hơi lạnh, cảm giác như có ai đó ném một vốc tuyết lạnh vào đầu, đầu cô choáng váng, sự lạnh lẽo âm u bao trùm.
“Này, này, khoan đã, anh đọc nhiều Conan quá đúng không, đến đây thể hiện trình độ suy luận à? Anh đừng có quấy rầy việc điều tra của chúng tôi.” Tuy cảnh sát nọ khi nãy cũng thầm thán phục suy luận chặt chẽ, có tính hữu dụng cao của anh, nhưng sau khi lấy lại tinh thần, lại thấy mình mới là dân chuyên ngành cơ mà, không thể để người này lung lạc, “Anh có quan hệ gì với Khúc Lỵ Nhã? Sao anh lại đưa bạn của cô ấy đến báo án? Anh tên gì?”
Tả Kình Thương lấy từ trong túi quần một tờ giấy chứng minh, mở ra trước mặt cảnh sát nọ, sau đó nhanh chóng lấy về, mỉm cười nói, “Đồng nghiệp.”
Đồng chí cảnh sát không có khả năng đọc nhanh như gió, trong vài giây ngắn ngủi thoáng qua ấy, anh ta chỉ kịp nhìn thấy mấy chữ --- Tả Kình Thương – Tả Kình Thương, cảnh đốc cấp một* - điều tra hình sự kỹ thuật.
*Cảnh đốc cấp một: Đứng thứ sáu trong hệ thống cấp bậc hàm sĩ quan của Trung Quốc, tương đương thượng ta ở Việt Nam.
Cảnh sát nọ bối rối mỉm cười, rồi lấy lại bình tĩnh, một lúc lâu sau, bỗng kêu lên mấy câu lộn xộn không rõ đầu đuôi: Anh! Anh là Tả Kình Thương! Là Tả Kình Thương đó sao?! Tả Kình Thương của Đại học Điều tra hình sự?!”
Dường như Tả Kình Thương đã quen với những tình huống thế này, anh gật đầu, xem đồng hồ đeo tay, “Không còn sớm nữa, chúng tôi về trước. Nếu có tin tức gì mới, nhất định phải báo cho chúng tôi đầu tiên.”
Đồng chí cảnh sát gật đầu như giã tỏi.
Từ lúc bước ra khỏi đồn cảnh sát, Thư Tầm thấy nhẹ nhõm trong chốc lát, việc tìm thấy Khúc Lỵ Nhã rất có hi vọng. Nhưng khi nghĩ đến khả năng thứ tư mà Tả Kình Thương nói, trái tim bất chợt chìm xuống.
“Đúng rồi, bây giờ anh định đưa em đi đâu?” Thư Tầm liếc thấy bên cạnh đồn cảnh sát có một khách sạn, trong một thoáng ngẩn ngơ vừa nãy lại trót ngồi lên xe của Tả Kình Thương, lúc hoàn hồn thì anh đã đi được năm, sáu trăm mét rồi.
“Em đoán xem.”
Thư Tầm vừa nghe, lập tức đáp trả: “Giáo sư Tả Kình Thương còn trẻ tuổi như vậy, mà đã được nhà nước phong hàm Cảnh đốc cấp một, chẳng lẽ còn cố tình vi phạm pháp luật vào lúc quá nửa đêm hay sao?”
“Bắt quá nhiều tội phạm, cũng muốn thử cảm giác làm tội phạm một lát xem sao, đây là chuyện bình thường.” Tả Kình Thương bình tĩnh trêu cô.
“Tùy anh.” Thư Tầm bực bội, nhỏ giọng nói.
Tả Kình Thương không trêu cô nữa, im lặng lái xe.
Nửa tiếng sáu, Thư Tầm không nhịn được nữa, hỏi anh: “Rốt cuộc anh muốn đi đâu?”
“Về nhà.”
“Này! Tả Kình Thương!!” Thư Tầm cầm dây an toàn, tức giận trừng mắt nhìn anh, như cá nóc vừa bị vớt lên từ mặt nước.
Anh bật đèn pha rẽ phải, bùa bình an treo trong xe nhẹ nhàng lay động, “Gần nhà anh có một khách sạn rất tốt, còn phục vụ bữa khuya nữa.”
“Ở đồn cảnh sát lúc nãy cũng có một khách sạn, chỗ ấy phục vụ bữa sáng.”
“Anh muốn em ở gần anh một chút, còn bữa sáng… Nếu em không ngại, sáng mai anh nấu cho em ăn.” Câu này của Tả Kình Thương nghe vừa dịu dàng vừa mê hoặc.
Thư Tầm lén liếc nhìn anh, anh đang lái xe rất nghiêm túc, nhưng tại sao tai lại hơi đỏ thế kia? Rõ ràng điều hòa rất lạnh mà. Lúc anh nói ra câu đó cũng thấy thẹn thùng sao? Trời ơi! Thư Tầm hắng giọng, khinh thường nói, “Khả năng nấu nướng của anh chỉ dừng ở việc hâm nóng sữa thôi.”
“… Anh biết rán trứng.”
“Chúc mừng anh.” Thư Tầm thật lòng nói.
Tả Kình Thương hừ lạnh.
Thư Tầm nấu ăn rất ngon, lần đầu tiên nấu sườn xào chua ngọt ở Mỹ, cô bạn Tây Ban Nha cùng phòng suýt nữa nuốt luôn cả lưỡi. lê quý đônn Sau lần đó, mỗi khi bạn học tụ tập hoặc có tiệc do ai đó tổ chức, kiểu gì Thư Tầm cũng chuẩn bị sẵn vài món ăn mang tới, chuyện ấy đã trở thành hồi ức tốt đẹp về món ăn Trung Quốc trong lòng sinh viên nước ngoài. Khi còn học đại học cô vẫn không có cơ hội biểu diễn tài nấu ăn, sau khi chia tay rồi tới Mỹ, mỗi lần nhớ về quá khứ, Thư Tầm luôn cảm thấy tiếc nuối vì chưa bao giờ nấu cho Tả Kình Thương thưởng thức. Vì trong ảo tưởng về cuộc sống tương lai của cô, luôn có chi tiết cô đeo tạp dề nấu một bàn đồ ăn ngon đợi Tả Kình Thương tan ca trở về.
Tả Kình Thương ở Vân Đỉnh Sĩ Viên thuộc khu Quan sư, điều kiện của khu nhà này tốt hơn khu nhà của Khúc Lỵ Nhã không biết bao nhiêu lần, từ bên ngoài nhìn vào tạo cho người ta cảm giác “Tôi mà bắt cóc người ở khu này thì chỉ một đêm là giàu to,” Thư Tầm càng tin chắc rằng Lỵ Nhã không bị bắt cóc. Ở gần Vân Đỉnh Sĩ Viên, như lời anh nói, có khách sạn quốc tế Doubletree.*
*Một hệ thống khách sạn cao cấp thuộc tập đoàn Hilton. Khách sạn nhắc tới trong truyện này là Doubletree by Hilton Beijing đặt tại Bắc Kinh.
Bấy giờ đã gần nửa đêm, đứng trước bàn đăng ký ở quầy lễ tân, Thư Tầm chống cằm, buồn ngủ vô cùng.
“Tiên sinh, chứng minh thư của ngài?” Tuy thuê phòng đơn, nhưng vì hai người họ một nam một nữ cùng tới, nên phục vụ ở quầy lễ tân vẫn lễ phép đưa tay “Mời” Tả Kình Thương.
“Tôi không ở đây.” Tả Kình Thương khẽ nhếch khóe môi.
“Để không khiến người khác hiểu lầm, anh sẽ không tiễn em lên phòng.” Tả Kình Thương đưa thẻ phòng cho Thư Tầm, đã có người phục vụ chu đáo giúp cô cầm hành lý, “Ngủ dậy thì gọi điện cho anh.”
Thư Tầm ừ một tiếng, xoay người đi vào thang máy. Trước khi cửa thang máy khép lại, cô nhìn qua khe cửa đang hẹp dần, thấy Tả Kình Thương vẫn đứng đó, nhìn theo cô, trong sảnh lớn thưa thớt người, trông anh vô cùng nổi bật.
Đi một vòng quanh trái đất, dường như lại trở về điểm ban đầu.
Ngày hôm sau, Thư Tầm tỉnh giấc, đã gần như quên sạch tối qua mình ngủ như thế nào, có tắm rửa hay chưa. Nhìn áo ngủ nhăn nhúm trên người, mới nhớ mang máng hôm qua cô còn không thèm sấy tóc đã ngủ luôn. Lấy điện thoại di động ra xem mới biết đã sắp đến mười giờ.
Lúc chín giờ, Tả Kình Thương gửi tin nhắn đến, nội dung là, anh đợi cô ở nhà hàng món Âu dưới lầu.
Có lẽ anh nghĩ rằng cô sẽ mặc quần áo trang điểm khoảng một tiếng đồng hồ. Thư Tầm không phải loại người biết rõ người ta đang chờ mình mà còn lề mề chậm chạp. lqđôn Cô nhanh chóng ngồi dậy, làm vệ sinh cá nhân với tốc độ nhanh nhất, sau đó mới gửi tin nhắn hồi âm cho anh.
“Em vừa ngủ dậy…”
Một loạt dầu chấm lửng, lại như đang làm nũng.
Sau đó, Tả Kình Thương cũng gửi cho cô một tin nhắn hồi đáp với một loạt dấu chấm lửng.
Khi Thư Tầm sửa soạn xong đầu tóc rồi xuống dưới lầu, cô thấy hơi ngượng ngùng, cố gắng làm như không có chuyện gì xảy ra, nghiêm túc hỏi: “Anh ăn chưa?”
Tờ báo che khuất khuôn mặt của Tả Kình Thương, anh không nhìn cô mà hỏi ngược lại, “Ngủ no giấc rồi à?”
Nhìn dáng vẻ phấn chân của anh không giống như đang đói bụng. Thư Tầm không thèm đáp, gọi một bát mì gà vằn thắn, ăn một mình.
“Biết nên bắt đầu điều tra từ đâu chứ?” Tả Kình Thương đọc báo xong gấp báo lại.
“Công ty MT.” Thư Tầm trả lời rất nhanh, “Em thấy chồng Lỵ Nhã không đáng tin, nên lời của anh ta cũng không thể coi là thật. Bây giờ nhất định phải xác định lại, xem rốt cuộc Lỵ Nhã mất tích bao nhiêu ngày rồi.”
“Trẻ nhỏ dễ dạy.” Tả Kình Thương khen ngợi.
Công ty MT chủ yếu kinh doanh các loại túc xách, Khúc Lỵ Nhã làm việc ở bộ phận thông tin, phụ trách phát triển việc kinh doanh trên internet, 9giờ tới 5giờ về, làm sáu ngày một tuần, thay phiên nghỉ hai ngày. Giấy chứng nhận cảnh sát của Tả Kình Thương rất hữu dụng, mọi người đều nghĩ anh là cảnh sát mặc thường phục, đương nhiên cũng không xác nhận lại thân phận của Thư Tầm làm gì, nên hai người họ thuận lợi đi vào tổng văn phòng thông tin. Mọi người hỏi đâu đáp đó cung cấp thông tin khiến Thư Tầm giật mình, Lỵ Nhã đã không tới làm một tuần nay.
Tại sao lại như vậy, Lỵ Nhã đã mất tích trước khi hồi âm cho cô lần cuối?
Quản lý bộ phận nói: “Ngày 13 Lỵ Nhã không đi làm, cũng không xin nghỉ, tôi nghĩ là cô ấy bỏ bê công việc không lý do. Nhưng ngày 14 cô ấy cũng không đến, tôi bảo nhân viên gọi điện thoại hỏi người nhà Lỵ Nhã, người nhà cô ấy nói cô ấy nghỉ việc. Lúc đó tôi cực kỳ tức giận, bình thường Lỵ Nhã làm việc khá tốt, quan hệ với đồng nghiệp cũng ổn, nói nghỉ việc là nghỉ việc, đến đơn xin thôi việc cũng không có là thế nào. Nói thật, mấy hôm nay tôi ngẫm kỹ lại, cũng thấy rất kỳ lạ. Tôi hỏi mọi người, cũng không ai có xích mích gì với cô ấy, tôi đoán là nhà cô ấy xảy ra chuyện gì đó.”
Lần cuối cùng Thư Tầm liên lạc với Lỵ Nhã là vào ngày 15, hôm ấy cô hỏi Lỵ Nhã có thích chai nước hoa cô tặng không, Lỵ Nhã nói rất thích. “Các vị có từng nghe Lỵ Nhã nói, gần đây cô ấy muốn du lịch ở đâu, hoặc muốn đến nơi nào thăm người thân không?”
Quản lý nghĩ một lát, “Chúng tôi là công ty lâu năm, thường khuyến khích mọi người sử dụng những ngày nghỉ phép vào thời điểm phù hợp. Nếu Lỵ Nhã muốn dùng thời gian nghỉ phép để đi du lịch, thì phải báo cáo trước cho tôi ít nhất nửa tháng, công ty sẽ hỗ trợ đặt vé máy bay hoặc vé xe cho nhân viên.”
Thư Tầm hỏi tiếp, “Gần đây cô ấy có hành động lạ nào không, hoặc là… có kể chuyện gì liên quan đến cuộc sống gia đình không?”
Mọi người đều nói, Lỵ Nhã rất ít khi kể chuyện riêng ở công ty, mọi người chỉ nhớ láng máng rằng chồng cô ấy không phải người địa phương, công việc của hai người đều khá bận rận, không có thời gian lo việc nhà, tạm thời còn chưa lên kế hoạch sinh con, thỉnh thoảng mẹ chồng cô ấy sẽ đến giúp việc nhà.
Chỉ có vậy mà thôi.
Trên đường về, Thư Tầm lẩm bẩm: “Ở trường học Lỵ Nhã được rất nhiều người quý mến, nhưng việc được bạn bè quý mến và có bạn bè là hai chuyện khác nhau, em thấy cô ấy cũng không có mấy người có thể xem là bạn, cô ấy cũng không phải người hay tâm sự chuyện của mình với người khác, đối xử với tất cả mọi người cũng như đối xử với bạn thân của mình vậy.”
“Ai cũng có nhu cầu tâm sự, chẳng qua mức độ nhu cầu không giống nhau.” Tả Kình Thương tổng kết, lời ít nhưng ý nhiều.
Có người cho rằng dốc bầu tâm sự là một việc tất yếu, chẳng để ý nơi chốn, chỉ cần gặp được người khác thì ngay lập tức mở đầu bằng từ “Tôi,” sau đó thao thao bất tuyệt, lê quý đô,n như thế có phải đổ hết một bụng mà người đó cho là “nỗi buồn thầm kín” như đổ rác, mới có thể tạm thời nhẹ nhõm thoải mái. Còn có những người lại giấu kín tâm sự để tự bảo vệ mình, luôn luôn che giấu bảy phần thật, khi nói cũng chỉ chọn ba phần có cũng được mà không có cũng chả sao.
“Bước tiếp theo, nhất định phải tìm ra Lỵ Nhã mất tích ở đâu. Trên đường trở về hay trên đường rời nhà đi, hoặc ở chính nhà cô ấy.” Thư Tầm híp mắt, “Em muốn đến nhà cô ấy xem xét.”
“Nếu như đây thật sự là một vụ án hình sự, vậy khác với những vụ án trước đây, quá trình phá án khá đơn giản.” Tả Kình Thương lái xe về phía nhà Lỵ Nhã, “Nhà cô ấy đúng là điểm mấu chốt, chẳng qua, cho dù kết quả là gì chăng nữa, hi vọng em vẫn có thể giữ được bình tĩnh.”
“Em luôn bình tĩnh.” Thư Tầm nhắm mắt nghỉ ngơi.