Tô Tố quay lưng lại với Tiêu Lăng, cũng có thể cảm nhận được tầm nhìn của anh ấy đang chằm chằm vào bản thân cô.
Cô cố gắng ổn định cơ thể, không để bản thân thể hiện bất kỳ cảm xúc nào.
Đơi cô ta vào trong thang máy, không nhận được ánh nhìn của Tiêu Lăng sau đó thì đôi chân cô gần như mềm yếu, xém chút nữa thì ngã xuống đất, cô ta nắm chặt lấy tay vịn của thang máy, xuyên qua tấm gương bên trong nhìn thấy rõ nước mắt của mình.
“Tô Tố, con đường là mày tự chọn, cho dù là quỳ xuống... cũng phải đi hết!”
Đợi thang máy lên đến cửa nhà Tiểu Hy, Tô Tố bước ra khỏi thang máy, hít một hơi thật sau, chùi đi nước mắt ở khoé, đợi trang thái chỉnh chu lại sau đó cô ta mới lấy chìa khoá bước vào.
Những người trong nhà đều đang đợi ở phòng khách.
Nhìn thấy Tô Tố bước vào, Tiểu Hy lập tức chào hỏi cô ta, “Tố Tố, cậu và Tiêu Lăng...”
Tô Tố từ trong túi lấy ra đơn ly hôn, Tiêu hy đột nhiên khịt một tiếng.
Tiểu Thất và Cảnh Thuỵ cũng thấy đơn ly hôn, hai người lặng lẽ không nói lời nào.
Tiểu Thất hỏi Tô Tố, “Mami, daddy đâu rồi?”
“Chắc là còn ở tầng dưới.”
“Tiểu Thất có thể đi xem daddy được không?”
Tô Tố gật đầu, “Đi đi.”
Tiểu Thất thậm chí không thay dép, mang đôi dép liền “bẹp bẹp bẹp” chạy ra ngoài, cô bé cảm thấy daddy đáng thương quá, ít nhất bên cạnh mami còn có cô bé và anh hai, nhưng mà ba người họ nhanh chóng sẽ phải đi rồi, daddy cũng dọn ra chỗ ông cố nội, thậm chí bên cạnh cũng không có ai để nói chuyện.
Nhìn Tiểu Thất chạy ra, Tô Tố vỗ mông Cảnh Thuỵ, “Con cũng đi đi, hai ngày nữa chúng ta đi rồi, ra tạm biệt daddy đi.”
“Dạ!” Cảnh Thuỵ không di chuyển, lo lắng nhìn vào Tô Tố, “Mami, không sao chứ?”
Tô Tố lắc đầu cười, “Mami làm sao có chuyện gì chứ, mami tốt lắm, con đừng lo lắng.”
Xạo!
Tưởng rằng thằng bé không biết sao!
Trong thời gian mami nằm ở bệnh viện cậu bé cũng có đi thăm mami, có khi cậu ta và Tiểu Thất cũng nằm ở phòng bên cạnh ngủ, nửa đêm cậu ta dậy đi vệ sinh cũng lén lút chạy đến cửa phòng mami để nhìn, mỗi đêm đều nhìn thấy mami lén lún trốn trong chăn khóc.
Cảnh Thuỵ không bắt bài cô ta, từ trên sofa đứng dậy, “Vậy con đi nha.”
“Đi đi.”
Hai đứa nhóc vừa đi, trong phòng chỉ còn lại Tô Tố và Tiểu Hy, Tiểu Hy ngồi xuống bên cạnh Tô Tố, đưa tay đặt lên vai cô ta và an ủi.
Tô Tố đưa tay ôm lấy Tiểu Hy.
Tròng mắt Tiểu Hy đỏ chót, đưa tay ra ôm lấy cô ta, “Đồ ngốc, không muốn mà nằng nặc bỏ đi.”
Không muốn...
Thực sự là không muốn
Nhưng mà không thể không rời đi!
Trạng thái của cô ta bây giờ, chỉ cần nhìn thấy những người liên quan đến Tiêu Lăng thì nghĩ ngay đến đứa trẻ trong bụng hơn một tháng của cô, cô biết đây là sự tức giận, nhưng cô ta không thể kiểm soát bản thân không tức giận! Tình trạng của cô ta, dù cho có ở lại thì cô sẽ bị dày vò bởi Tiêu Lăng, đến lúc đó hai người sẽ ghét nhau!
Tốt hơn hết là giữ lại một chút ký ức đẹp, để hai người họ đều mang theo kỷ niệm đẹp nhất về nhau, như vậy rời nhau!
Như vậy mới là kết quả tốt nhất.
Tiểu Hy cảm thấy cơ thể run rẩy của Tô Tố, càng dùng sức đưa tay ra ôm chặt lấy cô, “Tố Tố, cậu... thật sự không xem xét Mộ Bạch sư huynh sao?”
Tô Tố lắc đầu rất chắc chắn, “Tiểu Hy, tớ sau này... chắc sẽ không có tình yêu nào nữa.”
Cô đã trải qua Mạc Tầm, trải qua Tiêu Lăng, bây giờ để cho cô ta thâm nhập vào một mối quan hệ nữa, cô ta thật sự không còn sức lực nữa.
Tiểu Hy đã hiểu, lặng lẽ ở bên cạnh cô ta.
Tiểu Thất và Cảnh Thuỵ hai người đã rất lâu chưa lên lầu.
Tô Tố và Tiểu Hy không an tâm, từ cửa sổ nhìn xuống, liền thấy dưới lầu ba cha con ôm chặt nhau ở trong xe, tiếng khóc của Tiểu Thất rung chuyển bầu rời, giống như con bạch tuột ôm chặt lấy Tiêu Lăng, Tiêu Lăng đưa tay đỡ lấy cái mông của con bé, lòng bàn tay lớn đặt trên đầu con bé, nhẹ nhàng xoa dịu.
“Tiểu Thất và Tiêu Lăng tình cảm rất tốt, quan hệ máu mủ với nhau thật là một điều kỳ diệu.” Tiểu Hy than thở.
Điểm này Tô Tố rất đồng tình.
“Thật ra Cảnh Thuỵ đối với anh ta tình cảm cũng rất sâu đậm, chỉ là cậu ta không thích thể hiện ra ngoài.”
Tô Tố quay người “Tớ đi dọn dẹp đồ đạc.”
Cô ta về phòng, bắt đầu dọn dẹp những đồ dùng cần thiết.”
Cô chuẩn bị một chiếc hộp bí mật thật nhỏ, mở tủ ra dọn dẹp quần áo, quần áo mang theo không nhiều, cô phân loại cho cô và hai con hai bộ quần áo để thay rửa, ngoài ra thì không biết mang theo gì rồi.
Cô và đồ đạc của hai đứa con hầu hết là ở nhà cũ, còn đồ ở nhà Tiểu Hy đều là mới mua trong 1 tháng gần đây, cũng chỉ là một số quần áo và những thứ vật dụng cá nhân linh tinh, vật dụng cá nhân thì Tô Tố không mang theo. Cô lại đến phòng của hai đứa nhỏ xem những vật dụng cần thiết, khi nhìn thấy phòng của hai đứa con có một bức chân dung gia đình 4 người, Tô Tố choáng váng, cô đi đến bên cạnh chiếc bàn, lấy ra bức tranh đó và nhẹ nhàng chùi.
Đây là bức ảnh gia đình được chụp tại New Zealand.
Chính là bức ảnh tạo mặt xấu.
Lúc họ rời khỏi nhà cũ, bất cứ thứ gì cũng không lấy, tấm hình đương nhiên cũng không, tấm hình này cũng không biết hai đứa nhóc lấy từ đâu ra, còn rửa hình ra nữa!
Tô Tố nghĩ một hồi, cuối cùng cũng đặt bức ảnh gia đình vào hành lý.
...
Hai ngày sau!
Sân bay tại thành phố a!
Mộ Bạch giúp Tô Tố kéo hành lý, Tô Tố một tay giữ lấy một đứa trẻ, đi theo phía sau là Tiểu Hy và Trương Hân.
Mộ Bạch giúp cô ấy làm tất cả thủ tục, lại giúp cô ta kiểm tra hành lý.
Chuyến bay của Tô Tố là 11 giờ 40 phút trưa, bây giờ đã là 11 giờ rồi.
Trừ ra thời gian trước khi lên máy bay, họ còn ít hơn nửa tiếng để nói lời tạm biệt.
Cảm xúc chia tay đều lan toả ở khắp mọi người.
Tô Tố vỗ vai Tiểu Hy và Trương Hân, “Tại sao lại làm ra mặt đau khổ thế, mặc dù tớ sẽ không trở lại trong thời gian này, nhưng mà mạng lưới internet phát triển như vậy, chúng ta có thể gọi điện thoại còn có thể gọi video, đâu phải là lần này đi là sẽ không gặp nữa đâu.”
Tiểu Hy cố gắng cười, “Ai biết được người không có lương tâm như cậu khi nào mới về!”
Trương Hân cũng nói theo, “Đúng đó, cậu nói xem, cậu đi đâu cũng tốt, nằng nặc đòi đến một nước phi tư bản chủ nghĩ, nếu như cậu không thích thành phố a thì cậu cũng có thể đi thành phố khác trong nước cũng được, tại sao phải ra nước ngoài chứ, bất đồng ngôn ngữ, bất tiện như thế nào chứ.”
Tô Tố chỉ cười và không nói gì.
“Thôi kệ, không muốn nói cậu nữa.” Trương Hân thở dài.
Tô Tố cười và ôm lấy hai người, “Tớ biết các cậu đều là vì tớ, nhưng mà rời đi là lựa chọn tốt nhất của tớ, hai cậu cũng nhất định phải nhớ... nhất định, nhất định phải hạnh phúc! Ngày nào đó một trong hai cậu ai muốn kết hôn, dù cho hàn ngàn dậm tớ chắc chắn quay trở về tham gia hôn lễ của các cậu.”
Tiểu Hy cũng ôm ấy Tô Tố, hợp tác và nói, “Vậy thì tớ phải cố gắng rồi, mau chóng tìm một người đàn ông, chuẩn bị chuyện kết hôn.”
Tô Tố và Trương Hân “Phụt”—cười phá lên.
Bầu không khí đột nhiên tốt lên rất nhiều.
Thời gian trôi chậm lại.
Tô Tố cuối cùng tạm biệt Mộ Bạch, “Mộ Bạch... em không nói thêm gì nữa, anh, nhất định phải hạnh phúc!”
“Chắc chắn! Nhất định!”
Đài phát thanh bắt đầu thúc giục khách hàng.
Tô Tố nắm lấy hai đứa nhỏ, một lần nữa nhìn đám ông, “Chúng tớ đi đây!”