Tô Tố chỉ là hơi ngây người, sau đó lập tức đã khom lưng lên xe.
Trong mắt của cô, lần này có thể là lần cuối cùng gặp mặt Tiêu Lăng, cho nên cũng không kiêng kị gì, cô không muốn lúc hai người ly hôn là trong trạng thái thù địch với nhau, nói sao thì... cũng đã từng yêu nhau.
Lên xe rồi, Tiêu Lăng giúp cô đóng cửa xe.
Anh vòng lại đến ghế lái, mở cửa bước lên xe, mở động cơ máy, chiếc xe của Tiêu Lăng lái rất là chậm chạp.
“Ăn cơm chưa?”
Tô Tố có chút hoang mang, cảm giác Tiêu Lăng nói câu này rất tự nhiên, như là hai người chưa từng chia tay nhau qua vậy. Cô siết chặt túi xách trên tay, nhẹ nhàng gật đầu, “Ăn rồi.”
“Anh vẫn chưa ăn, cùng anh ăn một bữa sáng rồi đi nhé.”
“Oh, được.”
Tiêu Lăng lái xe ghé vào một tiệm ăn sáng, tiệm ăn sáng rất đơn giản, chỉ là dựng cái mái hiên, ngay cả cửa tiệm còn không có, kế bên mái hiên để vài bộ bàn ghế, tuy rằng như thế, nhưng việc kinh doanh lại đông đến lạ thường, Tiêu Lăng cho Tô Tố chiếm chỗ trước, không mấy dễ dàng xếp hàng mua được hai tô cháo thịt nạt, vừa mua thêm hai sửng bánh bao nhỏ.
“Ăn đi.”
“Tôi ăn qua rồi...” Bụng Tô Tố lại không hợp tác, cục cục réo lên, cô đau khổ cau mày.
“Ăn thêm chút nữa.”
Tiêu Lăng với vẻ mặt không muốn bị từ chối đẩy bánh bao đến trước mặt cô, “Là món bánh bao gạch cua mà em thích nhất.”
“Oh.”
Tô Tố đích thật đói bụng, cô từ chiều hôm qua đến giờ đều chưa ăn qua gì, lấy đũa dùng một lần gắp lấy một cái rồi bỏ vô miệng nhai từ từ, vị của bánh bao rất ngon, không có tệ chút nào so với ở trong khách sạn, nhưng Tô Tố chỉ ăn có hai cái liền no rồi.
“Ăn chút cháo.” Tiêu Lăng đẩy tô cháo đến trước mặt cô.
Tô Tố hút được hai miếng cháo, đồ ăn sáng của cô có thể tính là đã xuống được một nửa, nhưng Tiêu Lăng là người nói rằng chưa ăn cơm, lại chưa hề đụng đũa qua.
Tô Tố cúi đầu xuống, “Anh ăn thêm đi.”
“Uhm.” Tiêu Lăng ăn hai cái bánh bao theo tính tượng trưng.
Anh không đói chút nào, hoàn toàn không đói.
Lý do đề xuất ăn sáng, chỉ là do muốn có thể ở bên cô thêm một lát thôi.
“Ăn xong chưa, ăn xong chúng ta đi.”
“Rồi.” Tiêu Lăng đi trả tiền, hai người cùng nhau rời đi.
Khi đến cục Dân chính đã là chín giờ hơn.
Tiêu Lăng đã đến chào hỏi trước, có quan hệ tốt thật, lần này anh vẫn được ưu tiên.
Rất trùng hợp, lúc làm thủ tục kết hôn rồi đến lúc làm thủ tục ly hôn không ngờ lại là cùng một người, công tác viên đối với cặp đôi Tiêu Lăng và Tô Tố này ấn tượng rất sâu sắc, thứ nhất là nam thanh nữ tú, thứ hai là do chủ nhiệm đích thân dẫn đến, thứ ba là do Tiêu Lăng ra tay rất hào phóng.
Lần này nhìn thấy hai người, công tác viên không biết nên nói gì, “Hai người...”
“Chúng tôi làm thủ tục ly hôn.”
“Hả?” Tròng mắt của công tác viên sắp rớt ra ngoài rồi!
Hai người mới lấy giấy chứng nhận kết hôn mới một tháng mấy, bây giờ lại đòi làm thủ tục ly hôn?
Đây có đúng là quá khoa trương.
Tiêu Lăng đưa hộ khẩu cho công tác viên, “Làm đi.”
“Oh!”
Công tác viên dựa trên thái độ nghiêm túc trách nhiệm, lại hỏi thêm một lần nữa, “Hai người đúng thật không còn khả năng quay lại rồi à? Hay là, hai người vẫn nên suy nghĩ suy nghĩ kĩ lại, giới trẻ bây giờ đều là một lúc nóng vội mà ly hôn, sau đó là hối hận không kịp, hai người chỉ mới kết hôn được một tháng mấy, vẫn là vợ chồng mới cưới, theo lý thuyết thì vẫn còn trong giai đoạn ngọt ngào, nếu như vì một chút xô sát nhỏ mâu thuẫn nhỏ, hai người có thể nói chuyện với nhau lại, chỉ cần tình cảm dành cho đối phương vẫn còn, thì không có chuyện gì không giải quyết được.”
Tiêu Lăng lắc đầu, “Không cần suy nghĩ, đóng dấu đi.”
Đúng là nôn nóng thật!
Trong lòng công tác viên mắng chửi âm thầm tên đàn ông cặn bã, không hỏi nữa, trực tiếp giúp hai người làm thủ tục ly hôn.
Lúc khoảnh khắc đóng dấu, trong tim hai người đau đến lợi hại.
Tròng mắt Tô Tố đỏ hoe, cắn môi một câu nói cũng không phát ra.
Còn Tiêu Lăng, rõ ràng là biết tờ giấy ly hôn đó là giả, nhưng anh vẫn không kiềm chế được mà buồn lòng.
Chưa đến năm phút, trên tay mỗi người đã cầm một tờ giấy chứng nhận ly hôn, từ cục Dân chính bước ra, hai người yên tĩnh nhìn đối phương, gần như muốn cầm nát tờ giấy ly hôn trên tay.
“Đi thôi, anh đưa em về.”
“Được.”
Tiêu Lăng và Tô Tố cùng nhau đi lên trước, đến chỗ chiếc xe, anh mở động cơ xe, chiếc xe từ từ lăn bánh, Tiêu Lăng nhẹ giọng nói, “Anh nghe Mộ Bạch nói, em muốn xuất ngoại.”
“Uhm, dự tính đưa hai đứa con đi học hỏi học hỏi.”
Trước đó Tô Tố nhờ Mộ Bạch giữ kín chuyện đi nước ngoài của cô, nhưng sau này Tiêu Lăng đồng ý ly hôn, vậy là đồng ý buông tay, Tô tố cũng không còn nhắc nhở Mộ Bạch nữa, cho nên Tiêu Lăng biết được chuyện này, cô cũng không cảm thấy kinh ngạc.
“Cũng tốt, dự tính khi nào đi thế?”
“Chắc là hai ngày này.”
Tiêu Lăng đang cầm vô lăng đột nhiên cầm chặt lại, nhưng Tô Tố lại không thấy, Tiêu Lăng lại từ từ thả lỏng cánh tay cương cứng, giả vờ như không có gì nói, “Anh mấy ngày gần đây tương đối bận, có thể không tiễn ba mẹ con em được, đến lúc đó anh cho Tiểu Trần lái xe đến rước ba mẹ con em đi sân bay. Ở nước ngoài... nói sao thì cũng không bằng trong nước, đường thì không quen thuộc, ngôn ngữ lại không thông hiểu, bản thân ở bên ngoài phải cẩn thận chút, em cái gì cũng tốt, chỉ là có lúc vụng về ở bên ngoài hơn so với ở nhà, nhớ là tối trước lúc đi ngủ đóng cửa và cửa sổ, còn nữa... bữa tối sau khi trời tối cố gắng đừng ra ngoài, chỗ phức tạp quá cố gắng đừng đi, thời tiết nước ngoài có chút không ổn định, lúc ra cửa nhớ đem dù...”
Tiêu Lăng chưa từng cằn nhằn qua như thế, một hơi dài dòng nói ra như thế.
Tô Tố không có cắt lời anh, âm thầm nghe lời anh nói, trong mắt dần dần ướt đẫm.
Hai người họ rõ ràng là yêu đối phương, nhưng tại sao lại thành ra như thế này.
Tô Tố nghiêng đầu, ánh mắt nhìn vào bên cửa sổ xe, lén lút lau vội những vết tích của nước mắt.
Tiêu Lăng cuối cùng đã dừng nói lại.
Chiếc xe ngừng ở dưới nhà Tiểu Hy.
Hai người ngồi trên xe, không động đậy.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua.
Tiêu Lăng nhìn sâu thẳm vào nét mặt nghiêng của cô, không chuyện kiếm chuyện nói, “Anh cho người chuyển một ít tiền qua tài khoản em...” Nhìn sắc mặt của Tô Tố có chút thay đổi, anh lập tức nói, “Đừng nói những câu như là không lấy, Tô Tố, cho dù em không suy nghĩ cho bản thân, cũng nên suy nghĩ cho con cái, đi đến nước ngoài, chuyện mặc chuyện ăn ở chuyện đi chơi, đâu đâu cũng phải xài tiền, anh không thể ở bên ba mẹ con em, bây giờ việc duy nhất có thể làm, là lấy ra một ít tiền, đừng từ chối anh.”
“... Được.”
Hai người lại một lần nữa im lặng.
Lần này, người chủ động mở miệng là Tô Tố, cô lục lọi trong túi, từ trong túi lấy ra cái vòng tay bằng ngọc mà lão gia tử tặng cô và chiếc thẻ đen và Tiêu Lăng tặng cô, cô đưa vòng và thẻ cho Tiêu Lăng, nhìn thấy ánh mắt anh có chút thay đổi, cô nhẹ nhàng nói, “Đây là cái vòng truyền mà nhà anh truyền cho con dâu, bây giờ em không còn là con dâu của Tiêu gia nữa, cũng nên trả lại cho chủ cũ. Còn tấm thẻ, thẻ phụ của anh... sau này vẫn là nên đưa lại cho vợ anh đi.”
Tô Tố thấy Tiêu Lăng không nhận, cô nắm lấy tay anh, mở bàn tay anh ra, để vào lòng bàn tay của anh. Cô nói tiếp, “Tù Tâm mà anh tặng tôi cùng với nhẫn đính hôn của chúng ta toàn bộ ở bên nhà tổ, anh muốn giữ lại cũng được, vứt đi cũng được, bản thân anh tự xử lý đi.”
“Uhm.”
“Tôi đi đây.”
Tô Tô đẩy cửa xe ra, xuống xe. Tiêu Lăng đưa tay hạ cửa sổ xuống, giọng nói vô cùng nghiêm túc, “Tô Tố, tạm biệt.”
Tạm biệt?
Họ có thể không còn cơ hội gặp lại nữa.
Nhưng Tô Tố vẫn lễ phép trả lời một tiếng, “Uhm, tạm biệt.”