Xong xuôi mọi thứ Andrew hít một hơi thật sâu rồi chào bố mẹ lên đường. Ông David còn vỗ vai con trai mà nói:
- Cố lên con, nhớ là phải đi một về hai nghe không?
- Dạ, con cảm ơn bố.
- Nhưng mà đón con bé về rồi thì cũng phải thay đổi, chứ đừng như trước nữa. Nếu con không thay đổi thì có đón về cũng vô ích, vì một ngày nào đó con bé thất vọng cũng sẽ lại ra đi mà thôi.
- Con biết rồi mà, thời gian qua con đã nhìn nhận rõ ràng mọi thứ rồi, bố yên tâm đi.
Ông David khẽ gật đầu nói:
- Thế là tốt, thôi lên đường đi con.
Hôm nay ông David quyết định không lên vườn nho nữa, mà sẽ ở nhà chờ hai đứa nó trở về. Nhưng mà chỉ 10 phút sau đã thấy Andrew hớt hải chạy vào nhà.
Bà Funny lo lắng hỏi:
- Sao thế, sao vừa mới đi lại trở về thế này?
- Con.. con về… đón.. đón Julie.
- ĐÓn con bé làm gì, cứ đi đi, mẹ ở nhà chăm cho.
Andrew thở dốc mà nói:
- Không con nghĩ kỹ rồi, tội con lớn như thế, chỉ e Hạnh sẽ chẳng tha thứ cho con. Con mang con bé đi cùng, vì chỉ có con bé mới có đủ sức mạnh để kéo mẹ nó về nhà mà thôi.
Ông David phản đối:
- Thôi thôi, mang con bé đi cho khổ thân nó ra, con cứ chân thành là được, hành tội con bé làm gì.
- Bố mẹ cứ đưa cho con đi, giúp con chuẩn bị sữa và ít đồ nữa, con đảm bảo sẽ lo chu toàn mà. Bố mẹ không phải lo gì cả, con muốn giây phút gặp lại sẽ có đủ cả 3 người nhà con. Thôi nhanh lên mẹ, nhanh không Hạnh lại phải chờ lâu.
Thế là hai bố con Andrew lên đường đón mẹ như thế.
- ---*----*----
Ở nơi này Hạnh cũng mất ngủ cả đêm qua, Hạnh mất ngủ không phải để suy nghĩ xem có nên trở về hay không, mà cô biết rõ bản thân mình sẽ lựa chọn trở về.
Chỉ là bỗng dưng mọi chuyện ngày hôm đó tựa như một cuốn băng quay chậm trong đầu Hạnh.
Cái giây phút mà ba người, Hạnh, mẹ chồng và Julie ngồi ôm nhau mẹ chồng cô khẽ nói:
- Hạnh này, mẹ không biết hiện tại con suy nghĩ như thế nào, cũng không biết con có còn muốn hàn gắn lại với thằng Amndrew không. Nhưng mẹ nghĩ, con nên tạm rời xa nó một thời gian, nếu nó thương con, nhất định sẽ tìm con trở về.
Hạnh bất ngờ trước lời để nghị ấy, nên cứ thế mở to đôi mắt đã nhoè nước mà nhìn mẹ chồng. Không phải Hạnh chưa từng nghĩ đến chuyện ấy, mà vì Hạnh không có tiền, vậy nên cô chẳng đủ can đảm để bước đi. Hạnh sợ, sợ đi khỏi đây rồi, sẽ không thể lo nổi cho Julie. Càng sợ hơn nếu phải đi một mình mà không được mang con bé theo.
Vậy nên Hạnh ấp úng hỏi lại:
- Mẹ, vậy còn.. Julie thì sao?
- Trước mắt con cứ để con bé ở lại đây với mẹ. Mẹ hứa sẽ lo cho con bé chu toàn.
Hạnh khóc nấc lên, sợ hãi nói:
- Không, con không thể nào xa con gái con được đâu mẹ ơi. Con xin mẹ, đừng bắt con phải xa con bé.
Bà Funny đặt cháu ngồi xuống giường, lấy chút đồ chơi cho con bé nghịch, sau đó nắm tay Hạnh, nhìn thẳng vào mắt con dâu mà chân thành nói:
- Chỉ là tạm thời thôi con, mẹ cũng làm mẹ, nên mẹ hiểu tình mẫu tử thiêng liêng thế nào. Không đời nào mẹ chia cắt hai mẹ con con cả, nhưng với hoàn cảnh hiện tại của con không thể nào mang con bé theo được. Nếu thằng Andrew đi đón con về ngay thì không nói làm gì. Nhưng ngộ nhỡ… ngộ nhỡ… nó không đi tìm con. Thì con cần phải có một chỗ ở, tiếp đến là một công việc ổn định, Bây giờ con mang con bé theo, chỉ khiến con bé phải chịu khổ cùng con mà thôi.
- Nhưng mà.. con … con…
- Mẹ hứa, hứa nếu thằng Andrew không đón con về, thì cho đến khi con ổn định công việc, có thể lo cho hai mẹ con, mẹ sẽ đưa con bé đến chỗ con. Tin mẹ đi.
Hạnh lắc đầu đáp:
- Con tin mẹ mà, chỉ là… chỉ là… con không có giấy tờ, trong người cũng chỉ có mấy đồng lẻ thôi…Nên…
- Giấy tờ con đâu?
- Dạ từ ngày sang đây đến giờ anh Andrew vẫn giữ giấy tờ của con.
Bà Funny thở dài nói:
- Hèn gì nó lại như thế, nó nghĩ là không có giấy tờ con sẽ không thể đi đâu được nên mới vậy. Để mẹ tính xem sao… hay thế này đi, trước mắt con cứ đi đi, đi để xem tình cảm của chồng dành cho con đến đâu. Tiền nong con không phải lo, còn giấy tờ, mẹ sẽ nghĩ cách.
Suy nghĩ một lát Hạnh cũng đồng ý với sự sắp xếp của mẹ chồng. Hạnh thật sự muốn đánh cược một lần, muốn biết liệu tình cảm của Andrew dành cho mình nhiều đến đâu.
Trước khi đi, Hạnh có gọi điện về nhà, không phải để thông báo về việc cô sẽ bỏ đi, mà Hạnh chỉ muốn được nhìn thấy gia đình mình. Muốn được gia đình tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Bà Hạ không biết chuyện nên vẫn hồ hởi nói chuyện với con gái như bình thường. Chỉ là mấy ngày sau thấy nó gọi về bằng nick mới thì có thắc mắc, nhưng nó chỉ bảo:
- Con lập nick mới, nick cũ bị khoá rồi.
- Thế Julie đâu, cho mẹ nói chuyện một tí, mà con ở đâu sao mẹ nhìn lạ vậy?
Hạnh ấp úng:
- Con.. con bé.. ở nhà với bà nội, con đang ở bên hàng xóm chơi.
- Sao đợt này gọi lần nào mẹ cũng thấy con ở đó vậy.
- Thì con sang chơi cho đỡ buồn, thôi mẹ nha, con về đã nói chuyện với mẹ sau.
Nói rồi Hạnh vội vàng cúp máy, cô sợ nói thêm mấy câu nữa mẹ sẽ phát hiện ra là nói dối. Nhưng mà ở đây buồn, nên ngoài gọi điện cho mẹ và viết truyện thì Hạnh cũng chẳng biết phải làm gì.
- Này chị nghĩ cái gì mà cứ ngồi đó, trời sắp sáng rồi, sao không nằm xuống nghỉ đi, nhìn chị kìa, người còn có da bọc xương thôi đấy.
- Marie này, cảm ơn em.
- Gì mà lại cảm ơn em?
- Thì cảm ơn em vì thời gian qua đã cho chị ở nhờ, lại còn lo lắng cho chị mọi thứ nữa. Nếu không có mẹ và em, thật sự chị cũng không biết giờ này bản thân đang thế nào nữa.
Marie ngồi dậy mà đáp:
- Người một nhà cả mà, nhưng chị Hạnh này, chuyện của chị với thằng út, chị còn..
- Không, chị nhận ra rồi, chỉ là chị ngộ nhận thôi.
Marie thở phảo nhẹ nhõm hỏi:
- Thế, ngày mai chị có trở về không?
- Có em ạ.
- Đấy, chị quyết định thế là đúng đấy, em không bênh anh trai em, nhưng mà chị cũng có cái sai của chị, hơn nữa chị lại sai trước. Vậy nên nếu lòng còn thương nhau thì trở về, sau này làm gì cũng nên nghĩ cho nhau một chút. Có chuyện gì cũng nên nói hết với nhau, đừng giữ trong lòng. Im lặng, mới đầu thì tưởng là cách giải quyết tốt. Nhưng lâu dần nó mới ăn mòn tình cảm giữa anh chị. EM thật sự mong sau chuyện này hai người có thể sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau.
Hạnh ôm lấy Marie cảm động mà khóc, đời này cô có một gia đình chồng tuyệt vời như thế quả là phúc phận của cô.
- Cảm ơn em, cảm ơn em nhiều lắm.
- Này nhưng mà, chị đi rồi, em ở đây một mình lại thấy buồn, tự nhiên lại muốn giữ chị ở lại chứ, ôi ai sẽ nấu cơm, ai giặt đồ giúp em đây. Họ hạnh phúc rồi, còn tôi lại lủi thủi một mình.
Hạnh bật cười trước câu nói của Marie, những ngày qua nếu không có cô bé, chắc Hạnh chết vì buồn mất.
Nói thêm dăm ba câu chuyện phiếm thì trời cũng sáng, marie có ý muốn nghỉ làm để tiễn Hạnh, nhưng Hạnh nói không cần. Sau này cuối tuần nào con bé cũng về quê, lúc đó tha hồ mà nói chuyện. Còn bây giờ, hạnh muốn con bé đi làm để cô có thể nói chuyện rõ ràng với Andrew.
Vừa hồi hộp, vừa lo lắng, cứ chốc chốc Hạnh lại ngó ra ngoài ngõ để ngóng. Đến khi nhìn thấy bố con Adrew đang bế nhau đi vào Hạnh như vỡ oà mà chạy lại ôm chặt lấy con bé.
Julie thấy mẹ, mới đầu có lẽ tủi thân nên khóc lớn, nhưng một lát sau Hạnh dỗ dành thì con bé cũng nín. Hai mẹ con cứ thế ôm nhau mà hít hà hương vị của nhau. Hình như trong mắt họ lúc này Andrew là vô hình.
Thế là bao câu nói mà Andrew tập duyệt suốt đêm qua để hôm nay nói với vợ đã không có đất dụng võ nữa rồi. Andrew có chút ghẹn tị với con gái nên đằng hắng:
- Ừm.. ừm.
Lúc này Hạnh mới sực nhớ ra sự xuất hiện của chồng, cô lén lén nhìn anh mà ngại ngùng. Hạnh đã quyết định sẽ trở về bên anh, nhưng giây phút này thấy anh Hạnh lại thấy mình giống như một cô gái lần đầu biết yêu, bẽn lẽn, ngại ngùng.
Cũng chẳng biết phải nói gì về những chuyện đã qua, nói thì sợ lại khơi gợi lại nỗi đau. Nhưng nếu không một lần thẳng thắn nói chuyện cùng nhau, sau này e rằng khó có cơ hội nữa.
- Anh..
- Em..
Cả hai đồng thanh nói rồi lại cùng im lặng, ai cũng muốn nhường đối phương nói trước. Chờ mãi không thấy Hạnh nói gì Andrew lên tiếng:
- Chúng ta vào nhà đã, đứng ngoài này không tiện.
Hạnh không đáp mà bế con gái xoay người bước đi, con bé chắc sợ mẹ lại bỏ đi nên nãy giờ cứ ôm chặt cổ mẹ không chịu rời.
Vừa bước chân vào nhà Andrew đã bỏ hết đồ đạc xuống mà ôm chặt lấy Hạnh. vòng tay của anh đã ôm trọn lấy mẹ con cô. Anh thì thầm:
- Về nhà với an hem nhé.
Hạnh khóc nấc nở mà gật đầu, Andrew khẽ lau đi những giọt nước mắt trên má Hạnh mà an ủi:
- Nín đi em, đừng khóc nữa, mắt em sưng cả lên rồi này. Mà sao xa anh có mấy hôm mà em lại gầy như thế này hả. Có biết nhìn em bây giờ anh xót xa lắm không, em hư lắm, tại sao lại bỏ lại bố con anh mà đi như thế. Tại sao đến bản thân mình cũng không biết chăm sóc cho cẩn thận hả?
Hạnh vừa khóc vừa trách:
- Là tại ai, tại ai bỏ em ở lại để chạy theo nhân tình chứ hả?
Andrew vỗ mạnh lên trán, hoá ra cô ấy hiểu lầm rằng anh lựa chọn nhân tình nên mới ra đi. Ôm chặt hai mẹ con, Andrew nhẹ nhàng giải thích:
- Anh thừa nhận anh có quan hệ ngoài luồn cùng cô ta, nhưng mà anh không yêu cô ta.
- Rõ ràng lân trước em đọc tin nhắn thấy anh quan tâm cô ta lắm mà.
- Đó là chuyện của trước kia, còn sau này anh chỉ vì trả thù em. ANh chạy đi vì muốn hỏi tại sao cô ta lại cố tình để cho em biết như thế. Thật ra nhìn em khóc anh cũng đau lòng, nhưng vì còn giận nên anh không dỗ dành. Mà Linda cũng thừa nhận vì lân trước đến ăn sinh nhật Julie bị em dằn mặt. Cô ấy tức nên sau này mới cố tình làm thế để trêu tức em cho hả dạ. Anh cũng giải quyết rõ ràng mọi thứ với cô ấy rồi. bây giờ lòng anh chỉ có em thôi, có một mình vợ anh thôi.
Hạnh đã chấp nhận trở về nghĩa là chấp nhận bỏ qua mọi thứ, nhưng nghe Andrew giải thích cô vẫn thấy ấm ức tủi thân. Vì thế lại càng khóc to, Julie thấy mẹ khóc thì cũng khóc theo.
Lòng Andrew cũng muốn khóc lắm, nhưng anh là đàn ông, nếu anh không mạnh mẽ thì về sau làm sao mà bảo vệ được vợ con kia chứ.
Andrew muố nói thêm một vài lời có cánh với vợ, nhưng mà con người anh trước đến nay khô khan quen rồi. Bây giờ nghĩ trong đầu đấy, nhưng lại chẳng dám nói vì ngượng mồm.
Đành phải để Hạnh chờ anh thêm một chút thời gian để anh tập cho quen vậy.
Anh không nói được vì ngượng, nhưng một nụ hôn cho vợ thì anh làm được.
Nhẹ nhàng cúi xuống đặt nụ hôn lên môi vợ, còn chưa kịp cảm nhận gì tì đã bị con gái thẳng tay tát vào mặt. Không đau, nhưng bất ngờ, hoá ra con bé nghĩ bố cắn mẹ nên đánh.
Trời ơi, con bé này, sao mà biết cách phá đám giây phút ngọt ngào đến vậy. Không sao, đợi đêm nó ngủ say rồi, làm tiếp những thứ còn dang dở. Ý nghĩ đen tối ấy xuất hiện làm cho Andrew không nhịn được mà bật cười.
Hạnh thấy lạ nên hỏi:
- Anh thích bị con bé đánh quá hay sao mà cười.
- Không, anh cười vì chuyện khác.
- Chuyện gì?
Andrew nháy mắt Hạnh mà trêu ghẹo:
- Vì chợt nghĩ đến tối nay chúng ta sẽ làm gì kho con bé ngủ say. Hahaaa
- Em còn chưa nói có tha thứ cho anh hay không mà, anh nghĩ tào lao cái gì đấy hả.
Andrew làm vẻ mặt ngây thơ mà đáp:
- Anh nào đã nói gì đâu, là tự em nghĩ mà, anh vô can.
Thế là cuộc gặp mặt giữa hai người cứ ngỡ sẽ đẫm nước mắt, và những lời trách hờn lại diễn ra nhẹ nhàng và hạnh phúc như thế. Công lớn có lẽ phải thuộc về Julie, nhờ con bé nên cô mới thấy lòng mình nhẹ nhàng đến vậy.
Có lẽ mọi lỗi lầm nên xếp lại quá khứ, chỉ cần cả hai cảm nhận được rằng đối phương đã thay đổi. Chỉ cần hai người hướng về nhau, yêu thương nhau là đủ, chuyện cũ ai đúng ai sai đâu cần phải rạch ròi.
Quan trọng là hiện tại họ đang cùng cười trong hạnh phúc, và tương lai, cả ba người sẽ vì nhau mà cố gắng. Cùng nhau xây dựng một tổ ấm hạnh phúc vững bền.
- ---*----*----
Andrew có ý đưa Hạnh và con gái đi chơi một vòng nhưng Hạnh không đồng ý, Hạnh bảo:
- CHúng ta còn nhiều thời gian mà, về nhà trước đã kẻo bố mẹ lại mong.
Với Andrew bây giờ, ý vợ là ý trời, vậy nên anh cũng nhanh chóng gọi xe, sau đó xách đồ đạc cả nhà ba người cùng trở về.
Hạnh nói đúng, anh và cô ấy còn cả đời để cùng nhau dạo chơi cơ mà, bây giờ phải trờ về để vun đắp cho tổ ấm. Và đêm nay còn làm nốt những gì ban nãy còn dang dở nữa chứ…
- --*-----*-----**----*-----*----*---*-----------------------------
Mình quyết định sẽ khép lại câu chuyện ở chương 38, vì thật sự có viết nữa lại sợ lan man quá. Không biết cái kết của vợ chồng ANdrew - Hạnh có làm mọi người thất vọng hay không. Rất mong nhận được sự góp ý của mọi người.
Hôm trước có 1 bạn góp ý, nhưng mà hôm đó thất sự là mình đang có chuyện không vui nên có hơi nói quá lời. Tiện đây mình cũng gửi lời xin lỗi đến bạn đó.
Cuối cùng mình muốn hỏi xem có bao nhiêu người quan tâm đến Nacer, liệu cuộc sống của cậu ấy sẽ thế nào? Mọi thứ sẽ có trong ngoại truyện ạ