Cô đã đồng ý với tiểu Nhung Nhung sau này đều sẽ đi nhà trẻ đón cô bé về nhà, cô hy vọng mình có thể làm được, đừng để tiểu Nhung Nhung thất vọng.
Lúc đuổi tới nhà trẻ, hôm nay tiểu Nhung Nhung bị giáo viên giữ lại, nguyên nhân là vì cô nhóc ra tay đánh bạn nhỏ khác.
Vốn dĩ trẻ con đánh nhau là chuyện hết sức bình thường, nhưng mà người lớn nhà đứa nhỏ bị đánh vừa mới thấy một cảnh như vậy.
Người lớn nhà ai khẳng định đều không hy vọng con cái nhà mình bị người khác bắt nạt, đánh trên người đứa nhỏ, quả thực chính là lòng mình đau đớn.
Người lớn nhà này cũng không thuận theo, một mực muốn người lớn nhà tiểu Nhung Nhung xin lỗi bọn họ, bằng không sẽ phải đuổi tiểu Nhung Nhung, nhà trẻ tuyệt đối không hy vọng có đứa trẻ không hiểu chuyện dã man như vậy.
Giáo viên muốn khuyên gia đình đứa nhỏ bị đánh, muốn nói với bọn họ, bọn họ không thể trêu vào người nhà của tiểu Nhung Nhung, nếu như chọc phải, đừng nói nhà trẻ này, ngay cả Giang Bắc bọn họ cũng không sống nổi nữa.
Nhưng mà gia đình đối phương ồn ào đến quá lợi hại, căn bản không nghe giáo viên khuyên bảo, lúc Giang Nhung tới đón tiểu Nhung Nhung, liền gặp một cảnh như vậy.
Nghe nói người lớn nhà Trần Nhạc Nhung tới, người nhà đứa nhỏ bị đánh còn không chờ giáo viên nói cho hết lời đã rống to với Giang Nhung: “Các người giáo dục con thế nào vậy? Đứa nhỏ nhà mấy người đánh người, các người làm người lớn đều không quan tâm chút nào sao?”
Giang Nhung nghe thấy tiểu Nhung Nhung đánh người, vốn dĩ định mặc kệ nguyên nhân gì, đánh người là không đúng, còn muốn xin lỗi thay tiểu Nhung Nhung.
Nhưng vừa thấy giọng điệu của người nhà đối phương, toàn bộ tâm tư xin lỗi của Giang Nhung đều không còn.
Tiểu Nhung Nhung nhà cô cũng không phải đứa nhỏ bị chiều hư, cô tin tiểu Nhung Nhung tuyệt đối sẽ không ra tay đánh người mà không có lý do.
Người nhà đối phương còn đang hét to làm loạn, Giang Nhung lẳng lặng mà nghe, thấy cô không hé răng, đối phương càng kiêu ngạo, người phụ nữ kia phất tay một phát, một phen muốn túm lấy tiểu Nhung Nhung.
Giang Nhung tiến một bước che trước mặt tiểu Nhung Nhung, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía người lớn đối phương: “Có người nhà ngang ngược vô lý như cô, tôi thấy con của cô cũng không tốt lành gì cho cam.”
“Cái gì? Con của tôi không tốt lành gì cho cam? Giáo viên, cô nghe thử xem, đây là người lớn cái gì, sao có thể nói ra lời không biết xấu hổ như vậy?” Người nhà đối phương tức muốn hộc máu mà quát.
“Chính cô không giáo dục con của mình, có người khác dạy dỗ thay cô, đừng tiếp tục ở chỗ này mất mặt xấu hổ.” Giang Nhung nhàn nhạt nói.
Muốn cãi nhau, cô cũng không phải sẽ không, cô không chủ động gây chuyện, vậy cũng không có nghĩa có thể để người khác tuỳ ý bắt nạt, hơn nữa chuyện này liên quan đến tiểu Nhung Nhung của cô.
Bản thân cô bị bắt nạt, cô có thể nhịn một chút, nhưng không có ba mẹ nào không thương con, bá mẹ khác nhìn thấy con mình bị bắt nạt sẽ đau lòng, cô nhìn thấy tiểu Nhung Nhung của mình bị người khác rống to kêu to, chẳng lẽ cô sẽ không đau lòng sao?
“Cô nói cái gì? Cô nói thêm câu nữa nghe thử xem?” Người phụ nữ kia một phen kéo người đàn ông phía sau cô ta: “Có người bắt nạt vợ và con anh, anh chỉ đứng ở chỗ này làm đầu gỗ, tôi cần anh làm gì? Nếu anh vẫn còn là một người đàn ông, anh mau nói cho chúng ta, bằng không tối nay anh đừng mơ bước vào cửa nhà.”
Người đàn ông vẫn luôn không hé răng bị người phụ nữ kia lôi kéo, đi hai bước về phía trước, hung tợn trừng mắt nhìn về phía Giang Nhung và tiểu Nhung Nhung, xắn ống tay áo muốn đánh người.
Nhưng mà, tay anh ta vừa mới giơ lên, đã bị vệ sĩ phía sau tiểu Nhung Nhung nắm lấy, vệ sĩ chỉ nhẹ nhàng dùng sức, liền nghe được tên đàn ông kia phát ra một tiếng hét thảm.
Người phụ nữ nhìn thấy chồng mình bị bắt nạt, tức giận xông tới chỗ Giang Nhung, Giang Nhung vốn định né tránh, nào biết tiểu Nhung Nhung đột nhiên che ở trước mặt cô, hét lớn nói: “Người xấu, không được bắt nặt mẹ tôi.”
Tiểu Nhung Nhung che ở trước mặt Giang Nhung, Giang Nhung muốn ôm cô bé lại, nhưng mà động tác của cô chậm một chút, tiểu Nhung Nhung bị người phụ nữ kia đẩy ngã trên mặt đất.
Tiểu Nhung Nhung bị đẩy ngã, vệ sĩ nóng vội, hất người đàn ông kia ra, ném ra vài bước xa, lại một động tác, xách người phụ nữ kia lên, dương tay ném ra ngoài.
“Công khai đánh người, ở trường học đánh người, một nhà lớn nhỏ đều đánh người, còn có luật pháp hay không? Giáo viên, các người đều nhìn thấy, camera cũng chụp được, những thứ đều là chứng cứ, các người báo công an cho tôi, hôm nay việc này, trường học các người không cho chúng tôi một lời giải thích, mẹ nó ai cũng đừng nghĩ đi.” Người phụ nữ vừa bò vừa hét.
Lúc hai bên tranh chấp, giáo viên mắt thấy không khuyên can được, sớm đã tránh ở bên cạnh, lúc này lại nghe thấy người phụ nữ kia la to, giáo viên đành phải đứng ra.
Nhưng mà giáo viên đứng ra, cũng không phải an ủi người nhà bị thương, mà nhìn về phía Giang Nhung không ngừng xin lỗi: “Bà Trần, thật sự rất xin lỗi, chuyện này là vấn đề của trường học chúng tôi, chúng tôi nhất định cho các người một câu trả lời vừa lòng.”
“Các người đây là có ý gì? Mắt đều mù cả rồi sao? Nhìn không ra ai mới là bên bị bắt nạt sao?” Người phụ nữ kia rống to kêu to, hình tượng mất hết.
Nói thật ra, có thể học tại nhà trẻ quân bắc Giang Bắc, thân phận địa vị đều không kém, nếu như trong nhà không phải có tiền thì chính là có thế lực.
Người phụ nữ kia ngày thường cũng kiêu ngạo, cô ta nói cái gì, người khác liền chiếu theo đó mà làm.
Nhưng mà hôm nay liên quan đến con bọn họ, chẳng những không có người làm chủ cho bọn họ, ngược lại bọn họ bị bắt nạt.
Mắng những người khác không đủ, cô ta lại mắng người đàn ông nằm kêu rên trên mặt đất: “Họ Chu, mẹ nó anh chính là một con heo sao? Anh ở rể nhà của chúng tôi, mấy năm nay nhà chúng tôi cho anh ăn ngon uống ngọt, không thu của anh một xu tiền nhà, không bắt anh giao ra một đồng tiền lương. Lúc cần anh giúp đỡ, chẳng những anh không giúp được gì, anh còn cản trở tôi, anh nói tôi lấy anh có lợi ích gì? Tôi nói cho anh biết, hôm nay anh không đánh người đàn bà đanh đá cùng đứa nhỏ không có giáo dục này, chúng ta trở về liền ly hôn, cuộc sống này cũng khỏi cần nữa.”
Toàn bộ nhà trẻ tới tới lui lui nhộn nhạo chính là vì tiếng người phụ nữ này, nhưng mà cũng không có ai để ý tới cô ta, để cô ta diễn kịch một mình.
Giang Nhung ngồi xổm trên mặt đất, bế tiểu Nhung Nhung lên, kiểm tra trên người cô bé có bị thương hay không?
Lúc cô kéo ống tay áo tiểu Nhung Nhung ra, miệng vết thương đỏ tươi
chỗ khuỷu tay tiểu Nhung Nhung thình lình xuất hiện ở trước mặt Giang Nhung.
Nhìn thấy miệng vết thương này, Giang Nhung chỉ cảm thấy hô hấp cứng lại, đau lòng không thôi: “Mau bảo bác sĩ tới đây.”
Vừa thấy tiểu Nhung Nhung bị thương, những người khác đều nóng nảy, giáo viên và Hiệu trưởng cùng với đám người bảo mẫu vệ sĩ hận không thể lập tức đưa bác sĩ tới đây.
Giang Nhung nhẹ nhàng ôm tiểu Nhung Nhung, đau lòng nói: “Nhung Nhung, nói cho mẹ biết, đây là chuyện gì xảy ra?”
“Mẹ, Nhung Nhung không đau.” Tiểu Nhung Nhung không muốn nhìn mẹ vì mình mà khổ sở.
Miệng vết thương của cô bé vừa mới đau một chút, nhưng hiện tại không đau nữa, lại nói bạn nhỏ kia làm cô nhóc bị thương, cô cũng đã đánh lại, đánh đến nỗi bạn nhỏ kia chảy máu mũi, thanh toán xong.
Ở trong lòng tiểu Nhung Nhung, cô bé chính là suy nghĩ đơn thuần như vậy, nhưng mà ai biết người nhà đối phương lại không buông tha người.
Bọn họ cũng không hỏi thử đứa nhỏ là có chuyện gì xảy ra, liền đơn phương cho rằng tiểu Nhung Nhung chính là đứa nhỏ chủ động gây chuyện.