Một khi công khai video buôn lậu ma tuý, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.
Giang Nhung không biết tập đoàn Thịnh Thiên có quan hệ xã hội lợi hại cỡ nào, cô chỉ biết một khi làm lớn chuyện này, cho dù Thịnh Thiên dùng quan hệ xã hội lo liệu, cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với Trần Việt.
“Bà Trần, đương nhiên cô có thể giả vờ chưa xem qua đoạn video này, cô cũng có thể giao video này cho Tổng Giám đốc Trần…Nhưng mà không sao, dù sao video này cũng sẽ lộ tẩy. Dựa theo thủ đoạn của Tổng Giám đốc Trần, có lẽ chỉ cần một câu mệnh lệnh của anh ta, chuyện này sẽ lắng xuống
đem sự tình áp xuống đi. Thế nhưng anh ta che giấu được nhất thời, có thể che giấu cả đời sao?
“Bà Trần, thật ra tôi đưa video này cho cô xem trước, mục đích của tôi rất rõ ràng. Quyền quyết định chuyện này, tôi giao cho cô, cô nói làm gì, chúng tôi sẽ làm như thế, cô nói thế nào?”
Người bên kia điện thoại biết Giang Nhung đang do dự, cho nên kịp thời thổi gió bên tai cô.
Giang Nhung cắn cắn môi: “Nói đi, rốt cuộc các người là ai? Tại sao muốn hãm hại Trần Việt nhà tôi? Các người lại muốn tôi làm gì?”
“Bà Trần, đó là việc Tổng Giám đốc Trần tự mình làm, sao có thể nói là người khác hãm hại anh ta. Thật ra chúng tôi cũng sẽ không yêu cầu cô làm chuyện gì quá đáng, chúng tôi chỉ muốn cô…… rời khỏi Trần Việt.”
Mấy chữ cuối cùng, đối phương nói ra rất nặng, mỗi một chữ đều giống như một cây búa, mỗi chữ mỗi gõ, nặng nề gõ vào đầu quả tim Giang Nhung.
Rời khỏi Trần Việt!
Chuyện cô không muốn làm nhất đời này chính là rời khỏi Trần Việt.
Cô phải sinh cho Trần Việt thật nhiều thật nhiều khỉ con nhỏ, cùng anh nuôi dưỡng khỉ con nhỏ thành người, cùng anh chậm rãi già đi.
Nguyện vọng của cô chỉ đơn giản đến không thể đơn giản hơn, sau đó hết lần này đến lần khác có rất nhiều người nhìn không được bọn họ hạnh phúc.
Từ lúc đầu kết hôn, luôn có một vài ruồi bò chán ghét quấy rầy bên cạnh, sau đó Thẩm Văn Tuyên giả mạo ông cụ nhà họ Trần, ép buộc bọn họ tách ra.
Sau đó nữa lại gặp Henry Diệp Diệc Sâm, người này giống như u hồn, luôn quấn lấy cô không buông, cô cũng không có cách nào thoát khỏi anh ta.
Bởi vì chuyện của anh ta, cô và Trần Việt lần đầu tiên cãi nhau, ầm ĩ đến lợi hại như vậy, khiến cho quan hệ giữa bọn họ trở nên tràn ngập nguy cơ.
Cũng may, Trần Việt không so đo với cô, quan hệ bọn họ giống như quay về trạng thái trước đây.
Nhưng mà Giang Nhung biết, quan hệ của bọn họ nhìn như ổn định, lại không có cách nào trải qua mưa gió được nữa, nếu Trần Việt tiếp tục chịu đựng cô cũng sẽ đến nỗi không thể nhịn được nữa.
“Bà Trần, phải làm thế nào, cô nghĩ kỹ rồi chứ?” Trong điện thoại lần nữa truyền đến giọng nam xa lạ.
“Tôi…” Giang Nhung vốn định một lời cự tuyệt, nhưng lại sợ chọc giận đối phương, liền nói quanh co: “Ý của các người là chỉ cần tôi rời khỏi Trần Việt, các người sẽ không phát video này ra, nhưng lỡ như tôi rời khỏi Trần Việt, các người vẫn phát video này ra thì sao?”
“Bà Trần yên tâm, chúng ta nói lời giữ lời, chỉ cần cô rời khỏi Trần Việt, hơn nữa khiến anh ta hết hy vọng đối với cô, video này tôi tuyệt đối sẽ không để người thứ ba biết.” Người bên kia chân thành nói.
“Tôi yên tâm? Loại người chuyên môn làm chuyện đê tiện sau lưng người khác, có chỗ nào có thể khiến người khác yên tâm?”
Giang Nhung ghét nhất chính là loại người này, luôn miệng nói lời dễ nghe, ra vẻ đạo mạo, thật ra lại cực kỳ không biết xấu hổ, vì lợi ích của bản thân không có chuyện gì không làm được.
“Bà Trần, chuyện này cô có thể tin tưởng tôi, chỉ cần cô làm theo yêu cầu của tôi, vậy chuyện của chúng ta sẽ không có người thứ ba biết.”
“Anh chuyển lời lại với tên đê tiện Diệp Diệc Sâm kia, cho dù tôi rời khỏi Trần Việt, nhưng tôi cũng sẽ không theo anh ta.” Ngoại trừ Diệp Diệc Sâm khiến cô rời khỏi Trần Việt, Giang Nhung không nghĩ ra được còn ai vào đây.
Cái tên đê tiện này, cô đã không ngừng nói với anh ta, cô là người đã có gia đình, anh ta còn muốn quấn lấy cô không bỏ, thật là biến thái.
“Cô Giang, nếu đã đoán được là cậu chủ nhà chúng tôi, tôi cũng không muốn che giấu cô. Nếu cô không muốn video này lộ ra, vậy thì mau nghĩ cách rời khỏi Trần Việt, hơn nữa khiến anh ta hết hy vọng đối với cô.”
Khiến Trần Việt hết hy vọng với Giang Nhung, là biện pháp tốt nhất khiến Trần Việt buông tay, hơn nữa còn không cần tự mình ra tay, sao lại không làm.
“Đương nhiên, giống như lời tôi vừa mới nói cô cũng có thể lựa chọn nói chuyện này với Tổng Giám đốc Trần, bảo anh ta tới xử lý. Có lẽ cô cũng muốn ngẫm lại, thế lực của chúng tôi không bằng anh ta, anh ta có thể bức chúng tôi cắt bỏ một phần, có thể bức một ngàn người một vạn người thậm chí ngàn vạn vạn người xoá bỏ sao?”
Mỗi một câu của đối phương đều đâm vào tim Giang Nhung, Trần Việt có thể trốn trong tối giở trò quỷ bắt được người, nhưng mà hiện tại Internet phát triển như vậy, một khi tin tức phát ra, người xem là trên trăm triệu ngàn người.
Cho dù quan hệ xã hội của Trần Việt có thể kịp thời ứng phó, nhưng mà có thể xoá bỏ video trên mạng, lại không có cách nào xoá bỏ ký ức trong đầu mọi người.
Sau đó, người kia còn nói gì đó, Giang Nhung không nhớ rõ.
Cô thậm chí không biết mình cúp điện thoại khi nào, không biết cuối cùng mình có đáp ứng đối phương hay không.
Rời khỏi Trần Việt, là chuyện cô không muốn làm nhất, nhưng mà chỉ có cô rời khỏi Trần Việt, Trần Việt mới có thể iên ổn…
Suốt thời gian một ngày, tinh thần Giang Nhung đều hốt hoảng, ngay cả Trần Việt gọi điện thoại về cô cũng không nghe thấy.
Gọi di động cho cô không được, Trần Việt lại gọi máy bàn trong nhà, Hương Tú nhận được điện thoại mới tìm được cô.
Nghe được giọng nói của Trần Việt từ trong điện thoại truyền đến, Giang Nhung chỉ cảm thấy mũi cay cay, cô rất muốn cái gì cũng không cần để ý tới, tuỳ hứng nói với anh, cô không muốn rời khỏi anh, cô muốn cùng anh chung sống cả đời.
Nhưng mà cô lại có băn khoăn của mình, cô đang sợ hãi.
“Giang Nhung, làm sao vậy?” Giang Nhung không nhận điện thoại, Trần Việt liền biết cô nhất định có chuyện gì, hiện tại nhận được điện thoại của anh, cô lại một câu cũng không nói, anh càng thêm lo lắng.
“Trần Việt, lát nữa em đi đón tiểu Nhung Nhung về nhà, hôm nay anh cũng tan tầm sớm một chút đi, em nấu cơm cho hai người ăn.”
Cô không đủ tư cách làm vợ, không đủ tư cách làm mẹ, cô không làm chuyện khác vì chồng và con gái, ngày thường ngay cả nấu cơm cho hai người cũng không làm được mấy bữa, cô muốn đền bù, hy vọng còn kịp.
Trần Việt nói: “Có người ở cùng tiểu Nhung Nhung.”
Giang Nhung nói: “Người khác ở cùng tiểu Nhung Nhung, đó chỉ là người khác, con bé cần chính là người thân”
“Em cứ ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, anh sai Tiểu Bích đi đón tiểu Nhung Nhung về nhà.”
“Em muốn tự mình đi. Ai cũng không thể thay thế được người mẹ ruột này.” Giang Nhung nỗ lực khắc chế cảm xúc của mình: “Em rất muốn vì tiểu Nhung Nhung làm nhiều chuyện một chút.”
Nếu như hiện tại không làm một chút chuyện vì ba con bọn họ, vậy sau này có lẽ cô không còn cơ hội nữa.
Nếu như thật sự phải rời khỏi Trần Việt, cô muốn dẫn theo đứa nhỏ trong bụng cô, để lại tiểu Nhung Nhung cho Trần Việt, cô không có tư cách dẫn theo tiểu Nhung Nhung cùng nhau rời đi.
Sao cô có thể tàn nhẫn mang tiểu Nhung Nhung ở bên cạnh Trần Việt đi chứ.
Cúp điện thoại, Giang Nhung dọn dẹp đơn giản một chút, liền đi ra cửa đón tiểu Nhung Nhung.