Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 491: Điểm mấu chốt

Trước đây, ông ấy không chỉ một lần đứng trước bờ sinh tử, chỉ cần bước sai một bước, sẽ phải rơi vào vực sâu vạn trượng, muôn đời muôn kiếp không thể trở lại.

Vì sống sót, vì có thể nhìn thấy con mình một lần nữa, Tiêu Viễn Phong cắn chặt răng, bò về từng bước một.

Chịu khổ nhiều năm như thế, khi nhìn thấy con của mình, nghe thấy giọng nói của con, ông ấy lập tức cảm thấy tất cả khổ cực của mình đều đáng giá.

Ông ấy cũng từng tự hỏi mình, như vậy thật sự đáng giá sao?

Đồng thời ông ấy cũng cho mình một đáp án khẳng định.

.......Đáng giá!

“Ba, chuyện bắt cóc Trần Tiểu Bích, chỉ cần chúng ta không nói, Nhung Nhung cũng sẽ không biết.” Vì người thân của mình, Tiêu Kình Hà quyết định ích kỷ một lần, che giấu chuyện bắt cóc kia.

Bây giờ Giang Nhung là người nhà họ Trần, nếu như để cô biết hung thủ bắt cóc em chồng của cô là ba ruột mình, cô sẽ ở chung với người nhà họ Trần thế nào đây?

Cho nên anh ta phải tranh thủ tìm được bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ giỏi, nhanh chóng giúp ba trở lại dáng vẻ trước đây, để ba và em gái sớm ngày nhận lại nhau.

“Kình Hà, như vậy……” Cái gì cũng không nói, vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, bọn họ cùng nhau lừa gạt Giang Nhung, Tiêu Viễn Phong không muốn.

“Ba, người hãy nghe con một lần này thôi. Ba không vì ba cũng hãy vì Nhung Nhung mà suy nghĩ một chút. Em ấy yêu Trần Việt, em ấy còn phải sống cả đời ở nhà họ Trần. Chúng ta nói cho em ấy biết, trong lòng chúng ta được giải thoát, nhưng em ấy phải làm sao bây giờ?” Lúc này Tiêu Viễn Phong vẫn chưa nói xong, Tiêu Kình Hà đã kiên quyết cắt lời ông ấy.

“Ba……” Tiêu Viễn Phong thừa nhận, Tiêu Kình Hà nói rất có lý.

“Ba, bây giờ ba không cần nghĩ cái gì nữa, ở nhà dưỡng thương thật tốt. Con đi liên lạc với bác sĩ, sau khi tìm được một người phù hợp, con sẽ nghĩ cách làm cho ba một cuốn hộ chiếu.”

“Được.” Tiêu Viễn Phong không đấu lại Tiêu Kình Hà, thở dài một tiếng, vẫn là gật gật đầu.

Không mong lấy lại dáng vẻ ban đầu, chỉ mong có thể ra ngoài gặp người, để lúc người khác nhìn thấy ông ấy không bị dọa sợ, đặc biệt là con gái ông ấy Giang Nhung và cháu gái ngoại tiểu Nhung Nhung, ông ấy không thể dọa hai người bọn được.

Tiêu Kình Hà lại dặn dò nói: “Ba, sau này ba tuyệt đối đừng điện thoại và gửi quà tặng cho Nhung Nhung nữa. Ba gọi điện thoại mà không nói lời nào, em ấy lại không biết ba là ai, sẽ dọa đến em ấy.”

“Sau này sẽ không.” Trước đây ông ấy là vì nhớ con gái nên nóng lòng, chỉ nghĩ rằng mình muốn nghe thấy giọng nói của cô, không có nghĩ đến cô nhận được điện thoại lạ sẽ lo lắng sợ hãi.

Tiêu Kình Hà lại nói: “Ba, vậy ba nghỉ ngơi một lát trước đi, ba có thể xem những băng ghi hình này bất cứ lúc nào, nhớ tới Nhung Nhung cứ lấy ra xem, không ai có thể cướp đi em ấy đâu.”

“Ba còn muốn xem lát nữa.” Nhìn Giang Nhung trên màn hình máy tính, Tiêu Viễn Phong lại lần nữa vươn tay, dùng ngón tay thô ráp của ông ấy sờ nhẹ khuôn mặt của Giang Nhung: “Nhung Nhung, ba rất yêu con.”

Nghe thấy câu này, mũi Tiêu Kình Hà không nhịn được chua xót.

Ba của anh ta mỗi tối đều mơ thấy ác mộng, trong giấc mơ cứ kêu tên anh ta và Giang Nhung, kêu bọn họ chạy nhanh đi……

Nghĩ đến đây, Tiêu Kình Hà hít mạnh một hơi khí lạnh, ngăn chặn lại cảm xúc, xoay người đi ra ngoài.

……

Mấy năm nay Thịnh Thiên phát triển nhanh chóng, việc làm ăn càng ngày càng lớn.

Tuy rằng nhân tài của các công ty con, các chi nhánh, các ngành rất đông đúc, có thể gánh vác rất nhiều chuyện giúp Trần Việt, nhưng cũng sẽ có rất nhiều chuyện mà mọi người không thể quyết định thay anh.

Thân là người chèo chống đứng đầu Thịnh Thiên, Trần Việt rất bận, có thể bận từ đầu năm đến cuối năm, cả năm không có ngày nghỉ.

Nhưng mà cho dù có bận đến mức nào, mấy năm nay Trần Việt cũng sẽ rút ra một ít thời gian ở bên cạnh con.

Bây giờ, Giang Nhung mà anh đợi nhiều năm đã trở về, vì có thể ở bên cạnh cô nhiều hơn, Trần Việt chỉ cần lúc làm việc rảnh rỗi có một chút thời gian cũng sẽ muốn chạy về nhà.

Hôm nay ở thành phố Lâm có một hạng mục quan trọng, vội vàng xong công việc, mở tiệc chiêu đãi ở nhà hàng tốt nhất thành phố Lâm mời các đối tác ăn cơm.

Trần Việt không thích ăn cơm ở bên ngoài, nhưng trong lúc làm việc cũng không thể thiếu một ít xã giao, cho nên thỉnh thoảng anh cũng sẽ cho người ta chút mặt mũi.

Trên bàn cơm, lãnh đạo của đối phương cầm ly rượu đứng lên, cười hì hì nói: “Tổng Giám đốc Trần, tôi kính anh một ly trước, mong chúng ta hợp tác vui vẻ.”

Trần Việt không lên tiếng, trái lại Đường Nghị ở bên cạnh anh đứng lên nói: “Tổng Giám đốc Lý, Tổng Giám đốc Trần của chúng tôi không uống rượu.”

Cũng không phải Trần Việt không uống rượu, thỉnh thoảng vẫn sẽ uống một ít, nhưng mà tối hôm nay còn muốn tranh thủ về nhà, anh không muốn cả người đầy mùi rượu để Giang Nhung và tiểu Nhung Nhung ngửi thấy.

“Chúng tôi cũng từng nghe nói Tổng Giám đốc Trần không uống rượu, thế để tôi kêu người ta đổi cho Tổng Giám đốc Trần một chén trà nhé.” Người nọ vừa nói vừa liếc mắt nhìn cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đang đứng cách sau lưng Trần Việt vài bước.

Cô gái nhận được tín hiệu, nhẹ nhàng gật gật đầu, sau đó đi tới gần Trần Việt, nhưng vừa đi được hai bước, chân của cô ta giống như vấp phải gì đó, vì trọng tâm không vững mà ngã về phía Trần Việt.

Đường Nghị đứng ở bên cạnh Trần Việt phản ứng rất nhanh, trước khi cô gái kia sắp bổ nhào vào người Trần Việt, anh ta nhanh chóng xoay người một cái, cánh tay duỗi ra, vững vàng đỡ được cô gái kia.

Mắt thấy Đường Nghị làm hỏng việc, trong lòng người đàn ông được gọi là Tổng Giám đốc Lý tức đến run rẩy, nhưng còn phải nở nụ cười nịnh nọt, nói: “Cô nhìn cô kìa, đi đường cũng không cẩn thận một chút. Cũng may là trợ lý Đường phản ứng nhanh, nếu không cô đụng trúng Tổng Giám đốc Trần, vậy……”

“Tổng Giám đốc Lý!” Trần Việt nãy giờ chưa nói gì cuối cùng cũng mở miệng, chỉ là giọng nói phát ra làm người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Tổng Giám đốc Lý cúi đầu khom lưng nói: “Tổng Giám đốc Trần, anh có gì cứ nói.”

Trần Việt vẫy tay, cầm lấy khăn ướt mà thuộc hạ đưa tới lau lau tay, nói: “Trở về nói với ông cụ nhà anh một tiếng, nếu ông ấy thật sự muốn hợp tác với tôi, thì tự mình tới tìm tôi.”

Cái tên họ Lý này muốn làm trò gì, sao Trần Việt lại không nhìn ra được, mà anh cũng ghét nhất dùng cách này để đẩy nhanh hợp tác giữa hai nhà.

“Tổng Giám đốc Trần, tôi…… Tôi……” Lúc họ Lý lấy lại tinh thần, Trần Việt đã tao nhã nện bước, mang theo người của anh đi xa.

Có lẽ người quen thuộc với Trần Việt đều biết, đây là điểm mấu chốt của anh, tuyệt đối không thể đụng vào.

Hạng mục hôm nay, Lý thị chuẩn bị lâu như vậy, vốn đã đàm phán gần xong rồi, chỉ cần xác định rõ một vài chi tiết là đã có thể ký hợp đồng, lại bị tên họ Lý làm ầm ĩ lên như thế……

“Tổng Giám đốc Tần, muốn ở lại khách sạn hay về Giang Bắc trong đêm?” Đường Nghị theo sát sau lưng Trần Việt, vừa đi vừa hỏi.

Trần Việt không trả lời, nhưng Đường Nghị đã biết đáp án, anh ta nói với những người khác: “Về Giang Bắc trong đêm.”

Cho dù bọn họ đã đặt xong khách sạn ở bên này, nhưng ngài Tổng Giám đốc của bọn họ nói muốn về Giang Bắc, vậy thì sẽ chạy về Giang Bắc trong đêm.

Bởi vì nhà của Trần Việt ở Giang Bắc, cho dù đi tới đâu, anh cũng sẽ nhớ người kia ở nhà, hơn nữa anh biết, chắc chắn người kia đang đợi anh về.

Về đến nhà cũng đã gần rạng sáng, Trần Việt vừa đi vào sân ngẩng đầu nhìn một cái, lập tức thấy đèn phòng bọn họ vẫn đang sáng, anh biết chắc chắn Giang Nhung đang đợi anh về nhà.