“Con không hiểu đâu.” Tiêu Viễn Phong lắc lắc đầu, vẫn không muốn chui ra khỏi bàn làm việc.
So với để con gái nhìn thấy dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ của ông ấy, ông ấy tình nguyện biến mình thành người chết.
Thừa nhận mình đã sớm chết nhiều năm trước, giữ lại hình tượng anh hùng chính trực như ánh mặt trời mấy năm trước ở trong lòng con gái.
Vĩnh viễn là anh hùng trong lòng cô!
Là ông ấy nhát gan.
Chỉ cần nghĩ đến khi con gái nhìn thấy ông ấy sẽ xuất hiện ánh mắt hoảng sợ, sẽ xuất hiện dáng vẻ khinh thường, ông ấy cũng không dám đối mặt với cô nữa.
Ông ấy chỉ cần giống như mấy ngày nay, nhìn cô từ xa, bảo vệ cô, biết cô bình an khỏe mạnh, ông ấy cũng hài lòng rồi.
Nhưng mà ông ấy lại không phải người dễ hài lòng như vậy, nhìn cô một cái từ xa, ông ấy lại muốn nghe giọng nói của cô, lúc nghe thấy giọng nói của cô, lại muốn ôm cô một cái.
Con người chính là một sinh vật kỳ lạ như vậy, mãi mãi cũng sẽ không thỏa mãn với hiện trạng, một khi đã thực hiện được mong muốn, bọn họ sẽ lập tức nghĩ đến một mong muốn khác.
Nhìn thấy dáng vẻ của ba, Tiêu Kình Hà đau lòng giống như dao cắt, anh ta lại nói: “Ba, ba ra đây trước đi, ba tin tưởng con. Bây giờ y học phát triển như thế, chúng ta ra nước ngoài, chắc chắn con sẽ tìm được một bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ giỏi, để ba trở lại dáng vẻ trước đây của mình.”
“Kình Hà, ba thật sự có thể trở về dáng vẻ trước đây sao? Thật sự có thể sao?” Tiêu Viễn Phong hỏi lại vài lần.
Nếu không phải muốn nhận lại con gái, có trở về dáng vẻ trước đây hay không đối với ông ấy cũng không quan trọng cho lắm.
Nhưng mà ông ấy muốn nhận lại con gái, muốn nghe thấy giọng nói dễ nghe của cô gọi ông ấy một tiếng ba, muốn ôm con gái vào trong ngực, chính miệng nói cho cô biết, cô là con gái của ông ấy.
Đời này, ông ấy sống tạm bợ đến bây giờ, kẻ thù đã chết, tiếp tục chống đỡ ông ấy sống sót chính là con gái.
“Ba, có thể, chắc chắn có thể.” Tiêu Kình Hà đỡ Tiêu Viễn Phong đứng dậy, lại nói: “Đợi khi ba khôi phục vẻ ngoài, chúng ta lại nói cho Nhung Nhung biết.”
“Ba thật sự có thể nhận lại Nhung Nhung sao? Nó thật sự sẽ bằng lòng chấp nhận ba sao?” Tiêu Viễn Phong vẫn rất không có tin tưởng.
“Ba, ba nên biết. Nhung Nhung em ấy thường xuyên đến tìm con hỏi thăm chuyện của ba. Nhung Nhung thường nói, nếu như em ấy có thể nhìn thấy ba, thì thật là tốt biết mấy.” Dừng một chút, Tiêu Kình Hà tiếp tục nói: “Từ nhỏ em ấy đã sống ở nhà họ Giang, Giang Chính Thiên chưa từng cho bọn họ sắc mặt tốt. Sau này nếu không phải em ấy có Cù Mạnh Chiến che chở, chỉ sợ không biết em ấy đã bị Giang Chính Thiên đưa đi làm gì rồi.”
“Là ba có lỗi với hai mẹ con bọn họ, là ba không có khả năng cứu hai mẹ con bọn họ khỏi nơi nước sôi lửa bỏng. Nếu năm đó ba trở lại dẫn hai mẹ con bọn họ từ chỗ Giang Chính Thiên về, mẹ của nó sẽ không bị ép buộc đến nhảy lầu tự sát, nó sẽ không bị người ta nói là phản bội, bị người ta lợi dụng như một quân cờ.”
Nhắc tới chuyện này, Tiêu Viễn Phong hận đến đấm ngực dậm chân.
Rõ ràng biết đó là con của mình, nhưng ông ấy lại vì không muốn bị Giang Chính Thiên khống chế mà mấy năm liền không nhận lại mẹ con bọn họ, chờ đến khi ông ấy quyết tâm muốn đón mẹ con hai người về nhà, lại bị người ta tính kế.
“Ba, những chuyện này đều không phải do ba. Bọn con đều biết, trong lòng ba có mẹ con hai người. Nếu không phải gặp phải tai nạn xe cộ, ba còn bị phá hủy khuôn mặt ban đầu, ba có thể bò cũng sẽ bò trở về.” Đối với tính cách của ba, tuy năm đó Tiêu Kình Hà còn nhỏ, những anh ta lại nhớ rất rõ ràng.
Tiêu Viễn Phong thương cảm nói: “Những chuyện này đều không phải viện cớ cũng không phải lý do. Tóm lại một câu, là ba vô dụng, mới khiến mẹ con bọn họ chịu nhiều đau khổ như vậy. Nếu như ba có ích một chút, cũng đã không thấy mẹ của nó ở trong nước sôi lửa bỏng nhiều năm như vậy, nhưng lại không thể cứu bọn họ ra.”
Ông ấy vẫn luôn biết Giang Nhung là con gái của ông ấy, là do Giang Chính Thiên và người nhà họ Cù bắt tay đưa mẹ của Giang Nhung cho ông ấy, muốn lấy chuyện này uy hiếp ông ấy làm việc cho bọn họ.
Lúc ấy ông ấy vẫn còn quá trẻ, vì danh dự và lý tưởng của mình, ông ấy không muốn bị bọn họ uy hiếp, nên vẫn làm theo ý mình như cũ.
Sau này Giang Chính Thiên trợ giúp ông cụ nhà họ Trần giả mạo diệt trừ ông ấy, có liên quan rất lớn tới việc ông ấy không hợp tác làm một vài chuyện xấu với bọn họ.
Nhưng mà lúc ấy, ông ấy cũng không biết cuối cùng là ai muốn diệt trừ mình.
Chuyện xảy ra đã nhiều năm, ông ấy từ từ điều tra mới biết được, thì ra người thật sự muốn đưa ông ấy vào chỗ chết, cũng không phải hai nhà Cù Giang, mà là ông cụ nhà họ Trần ở trong bóng tối.
Ông ấy điều tra rất nhiều năm mới ra, điều tra rất nhiều năm mới tìm được chứng cứ, sau khi chứng minh được thật sự là ông cụ nhà họ Trần muốn diệt trừ mình, ông ấy lập tức bắt đầu ra tay trả thù.
Ai mà ngờ được, lúc ông ấy sắp xếp tất cả mọi chuyện đâu vào đấy, muốn diệt trừ ông già kia theo cách của mình, ông già kia lại bị vạch trần là hàng giả.
Không cần ông ấy động thủ, thân phận của kẻ thù đã bị vạch trần.
Vào lúc ông ấy nghĩ mọi cách muốn đi đến nhà giam của quân khu Giang Bắc để tìm kẻ thù của mình, thế nhưng lại nghe được tin tức, kẻ thù của ông ấy đã chết.
Ông ấy chưa kịp làm gì cả, cái người hại ông ấy sống không bằng chết lại chết một cách dễ dàng như vậy.
Ông ấy dưới sự giận dữ, tìm tới người vô tội nhất là Trần Tiểu Bích để báo thù.
Lúc ấy ông ấy bị thù hận che mờ lý trí, chỉ nghĩ phải báo thù cho mình và con gái của mình, lại quên mất nếu mình làm như vậy, có khác gì tên cầm thú Thẩm Văn Tuyên kia đâu.
Mỗi khi nghĩ tới Trần Tiểu Bích bị mình hại đến người đầy thương tích, thiếu chút nữa chôn vùi mạng sống, Tiêu Viễn Phong rất lo lắng sợ hãi.
Ông ấy lo lắng đến lắp bắp: “Kình Hà, ba đã làm ra chuyện không bằng cầm thú, nếu như để Nhung Nhung biết, chắc chắn nó sẽ không tha thứ cho ba. Cho nên chúng ta vẫn không cần nói cho nó biết, ba không muốn hủy diệt đi hình tượng tốt đẹp trong cảm nhận của nó.”
“Ba, cuối cùng ba có hiểu hay không. Cho dù ba trở thành dáng vẻ gì, ba đều là ba của Nhung Nhung. Tục ngữ nói ‘Biết sai mà sửa thì không gì tốt đẹp bằng’. Nhung Nhung…… Em ấy sẽ không trách ba.” Nói đến chuyện này, trong lòng Tiêu Kình Hà cũng không dám chắc chắn.
“Không không không…… Con không được nói cho nó biết, chỉ cần đúng hạn kêu nó về nhà ngồi một chút, ba nhìn trộm đôi mắt nó, nghe nó trò chuyện một chút là được rồi.” Tiêu Viễn Phong lại lùi bước.
Đối với ông ấy mà nói, có thể nghe thấy giống nói của con gái yêu dấu một chút, có thể lén lút liếc nhìn cô một cái, ông ấy cũng đã hài lòng rồi.
Ông ấy từng cho rằng, cả đời này chỉ có thể sống trong bóng tối, làm một cái xác không hồn, tuyệt đối không thể ngờ mình có thể nhận lại con trai, còn có thể nhìn con gái gần như vậy, có thể nghe cô chính miệng nói, ở trong lòng cô, ông ấy cũng là anh hùng.
Trước đây, ông ấy cũng đã từng cảm thấy mình là anh hùng.
Là một người làm việc cho chính phủ, có biết bao nhiêu người tặng đút tiền cho ông ấy, nhưng ông ấy chưa từng nhận quà tặng của bất cứ kẻ nào.
Ông ấy dùng hành động thực tế nói cho người khác biết, thế nào là tấm gương tốt.
Trước đây, ông ấy cũng có thể kiêu ngạo nói với bản thân, mình là một
anh hùng.
Nhưng vụ tai nạn xe cộ kia đã phá hoại mọi thứ của ông ấy.
Vì mạng sống, ông ấy từng uống nước bẩn trong cống ngầm, từng ăn đồ ăn lên men hôi thối trong thùng rác, từng ngủ trong nhà ma âm u ẩm ướt, cũng từng đánh nhau với rất nhiều chuột.