Liệt biết Tiểu Nhung Nhung đang nghĩ gì, nói tiếp: "Chờ đến tối, Nhung Nhung ngủ lại, sáng sớm ngày mai vừa mở mắt, ba mẹ sẽ xuất hiện bên cạnh Nhung Nhung."
"Nhung Nhung phải nhanh chóng thức dậy, nhanh chóng ăn, nhanh chóng đi ngủ, vậy là có thể nhanh chóng gặp lại ba mẹ rồi." Tiểu Nhung Nhung thông minh hoạt bát, nhưng dù sao cũng vẫn là một đứa bé, cho nên tự nhiên cho rằng chỉ cần mình làm một thứ nhanh lên thì thời gian cũng sẽ trôi nhanh.
"Thật là một đứa nhỏ ngốc."
Liệt vừa nói dứt lời, nhìn vào đôi mắt to trong veo như nước của Tiểu Nhung Nhung thì lập tức thấy hối hận.
Đứa bé này không cần làm gì, chỉ dùng ánh mắt vô tội nhìn anh, cũng sẽ khiến anh thấy mình vừa làm chuyện gì rất quá đáng, sao có thể khiến cô bé chịu uất ức như vậy.
Bệnh viện quân khu Giang Bắc.
Bác sĩ cho thời hạn hai mươi bốn giờ, giả sử trong hai mươi bốn giờ, Trần Việt vẫn chưa tỉnh lại, như vậy rất có khả năng anh mãi mãi cũng sẽ không tỉnh lại.
Sau khi giải phẫu, đã một đêm trôi qua, nhưng Trần Việt không có vẻ sắp tỉnh lại chút nào.
Thời gian vẫn còn đang tích tắc, nhanh chóng trôi qua.
Nó sẽ không quan tâm người nằm trên giường bệnh là ai, sẽ không quan tâm người ta muốn nó trôi chậm lại thế nào, thì nó mãi mãi cũng chỉ trôi đi với nhịp điệu như vậy, mãi mãi theo ý mình mà đi, không hề dừng lại nghỉ.
Giang Nhung ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, Trần Việt đã ở trong phòng chăm sóc đặc biệt mười hai tiếng rồi, thời gian tốt nhất để tỉnh lại đã qua được một nửa, không những vậy thời gian còn lại cũng ngày càng ít.
"Giang Nhung, hay là em đi nghỉ một lúc đi, còn lại cứ giao cho anh." Tiêu Kình Hà lo lắng nhìn Giang Nhung nói.
Cô đã trông Trần Việt cả một tối, ngay cả mắt cũng không nhắm lại chút nào, sáng sớm lại tìm bác sĩ y tá hỏi thăm về tình hình của Trần Việt.
Cô một mình bận trong lại bận ngoài, chưa từng dừng lại nghỉ một phút nào, tựa như con quay không ngừng xoay tròn.
Giang Nhung lắc đầu: "Anh à, anh đến bên ngoài phòng giám hộ trông Trần Việt giúp em. Em chưa quay lại thì đừng để ai vào bên trong."
Không phải Giang Nhung trông gà hoá cuốc, mà cô phải cẩn thận một chút, không thể để bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra nữa.
Trần Việt vẫn chưa tỉnh lại, vốn đã là tình huống ngàn cân treo sợi tóc, giả sử lại để cho kẻ tiểu nhân thừa cơ ra tay, như vậy... Cô căn bản không dám nghĩ tới.
Tiêu Kình Hà gật đầu: "Em đi hỏi bác sĩ về tình hình của anh ấy, ở đây cứ giao cho anh trông, em yên tâm."
"Được." Giang Nhung gật đầu, xoay người rời đi.
Mấy người bác sĩ điều trị chính của Trần Việt đang thảo luận, cô có thể đến nghe, để hiểu được tình hình thực tế của Trần Việt, chăm sóc tốt cho anh, giúp anh sớm tỉnh lại.
Bác sĩ bên kia ra kết luận, nguyên nhân chính khiến Trần Việt rơi vào hôn mê sâu không tỉnh lại được có hai cái.
Một là thời gian anh chưa được cứu chữa sau khi bị bắn kéo dài quá lâu, nên mất quá nhiều máu.
Còn một nguyên nhân khác, cũng là nguyên nhân chủ yếu nhất, đó là Trần Việt trúng một loại độc, là độc dược HDR có tính ẩn núp.
HDR là một loại độc dược mãn tính không màu không vị, khi vừa mới trúng loại độc này, thân thể sẽ không có gì bất thường.
Sau khi bị trúng độc nửa năm, mới có các loại triệu chứng khác nhau xuất hiện, chức năng của thân thể suy giảm, hai mắt mờ dần... Rất nhiều các loại triệu chứng không kể hết được.
"Nói nhiều như vậy làm gì?" Chiến Niệm Bắc cũng đang ngồi nghe, khi nghe được lời của các bác sĩ thì không kìm được hét lên: "Tôi muốn các người cứu người, mặc kệ nó trúng loại độc gì, mất bao nhiêu máu, tôi chỉ muốn thấy kết quả, không muốn nghe các người đi tìm nguyên nhân."
"Cậu, việc nói chuyện với bác sĩ cứ để cháu! Cậu cũng đã ở đây cả tối rồi, cậu về nghỉ một chút trước đi." So với sự nóng nảy của Chiến Niệm Bắc, Giang Nhung bình tĩnh hơn rất nhiều.
Bởi vì cô hiểu rõ, Trần Việt ngã xuống, cô càng phải kiên cường bình tĩnh hơn, chỉ có bình tĩnh mới có thể giải quyết được vấn đề.
Các bác sĩ trong phòng hội nghị đều là các bác sĩ nổi tiếng trong và ngoài nước, bọn họ ngồi ở đây phân tích tình hình của Trần Việt tự nhiên là có lý do của bọn họ.
Nếu như cô không ngăn cản Chiến Niệm Bắc, để Chiến Niệm Bắc tiếp tục làm ầm ĩ sẽ ảnh hưởng đến khả năng phát huy của các bác sĩ.
Cho nên lúc này Giang Nhung hiểu rõ, không phải chỉ có cô không thể loạn mà những người xung quanh cũng không thể loạn, tất cả trọng tâm đều đặt vào việc cứu Trần Việt.
Anh mất máu quá nhiều, tìm được nhóm máu phù hợp để truyền máu, vấn đề này đã giải quyết xong.
Hiện nay, mọi người cần cùng nhau nỗ lực nghiên cứu thuốc giải cho HDR, nhất định phải khiến Trần Việt tỉnh lại trong thời gian sớm nhất.
Vài ngày trước, lần đầu tiên Trần Việt té xỉu, các bác sĩ đã phối chế thuốc giải một lần, thật sự đã làm cho Trần Việt tỉnh lại, nhưng cũng chưa hoàn toàn giải được độc trong người Trần Việt, tình hình ngược lại ngày càng nghiêm trọng.
Sau khi hội nghị kết thúc, Chiến Niệm Bắc đi sau Giang Nhung nói: "Trước đó Thẩm Văn Tuyên vẫn cử người lặng lẽ đi theo chị gái và anh rể của cậu, khiến tin tức của bọn họ bị tắc nghẽn, bên này xảy ra chuyện lớn như vậy nhưng bọn họ cũng không nhận được tin tức. Minh Chí lại là người cực kỳ hiếu thảo với cha mẹ, chuyện gì cũng đều tự mình chịu trách nhiệm, không muốn để cha mẹ gặp thêm phiền phức, cho nên nó cũng chưa nói cho bọn họ biết tình hình bên này."
"Nhưng bây giờ tình hình nghiêm trọng như vậy, lúc nào Minh Chí có thể tỉnh lại vẫn là một ẩn số, cho nên tối hôm qua cậu đã tự làm chủ báo cho chị và anh rể." Nói đến đây, Chiến Niệm Bắc đưa tay lên nhìn thời gian, nói tiếp: "Bọn họ nhận được tin đã lập tức xuất phát từ New Zealand, chạng vạng hôm nay sẽ đến Giang Bắc, cháu hãy chuẩn bị một chút."
"Dạ, cảm ơn cậu." Giang Nhung nói.
Ba mẹ của Trần Việt đều là người vô cùng tốt, cô đã ở cũng bọn họ một thời gian, bọn họ đã thật lòng tiếp nhận cô rồi.
Thẩm Văn Tuyên giả mạo ông cụ Trần, cho nên ông ta mới có thể bên ngoài làm như tiếp nhận cô, nhưng sau lưng lại làm những chuyện táng tận lương tâm.
Chính là bởi vì ba mẹ của Trần Việt đều rất tốt, trong lòng Giang Nhung mới thấy áp lực, cô đã không thể chăm sóc tốt cho Trần Việt, khiến cho ba mẹ phải đau lòng.
Chiến Niệm Bắc lại nói: "Mặc dù tôi là cậu của Minh Chí, bối phận cao hơn nó nhưng hai người chúng tôi tuổi xấp xỉ nhau. Khi ở chung, thay vì giống cậu với cháu thì càng giống bạn bè hơn."
Anh là cậu ruột của Trần Việt, cũng là bạn của Trần Việt, huống chi anh không muốn để chị gái của mình lo lắng.
Trần Việt gặp chuyện, bất kể từ phương diện nào, anh cũng không có lý do để không tận lực, cho nên tiếng cám ơn này của Giang Nhung, Chiến Niệm Bắc không muốn nhận.
Giang Nhung dịu dàng cười nói: "Thật ra tình hình của Trần Việt vẫn tương đối ổn định. Có cháu và anh cháu đợi ở đây được rồi. Cậu hẳn còn nhiều chuyện cần phải xử lý, cậu về trước đi."
Trần Việt chưa tỉnh lại, nhưng tình hình cũng không chuyển biến xấu, xem như là ổn định, tạm thời cũng không có vấn đề gì lớn.
Trong lòng Chiến Niệm Bắc vẫn nhớ Trần Tiểu Bích, không biết tình hình của cô thế nào, nhưng...
Giang Nhung nói: "Cậu, Tiểu Bích thực sự cực kỳ yêu cậu, cháu nghĩ việc không thể không rời xa cậu còn khiến cô ấy đau khổ hơn rất rất nhiều việc biết được thân thế của mình, biết ông mình là một kẻ giết người."