Thuộc hạ của tên họ Hà đó đều là mấy kẻ liều mạng, lúc chiến đấu tàn nhẫn vô cùng, để đạt được mục đích thì không quan tâm đến gì cả, ngay cả một đứa nhỏ như Tiểu Nhung Nhung cũng không tha.
Một đứa bé còn nhỏ như vậy mà bọn họ lại có thể trói lại, nhốt trong một cái thùng sắt, lại còn là thùng sắt lăn qua lăn lại...
Nghĩ đến tình hình lúc đó, Tiểu Nhung Nhung suýt chút nữa đã bỏ mạng trong tay đám người đó, đôi mắt trước nay luôn bình tĩnh lạnh lùng của Liệt lại ánh lên vẻ ác liệt rét lạnh.
Mặc dù anh toàn thân còn đang bị thương, tay trái bó thạch cao, trên đùi cũng có vết thương, ngay cả cử động cũng không tiện, thế nhưng cũng không ngăn cản được khí thế gần như có thể kinh động thiên hạ vô hình tản ra từ người anh.
Anh bước thấp bước cao đi tới bên giường Tiểu Nhung Nhung, ánh mắt vừa đến trên người Tiểu Nhung Nhung thì lập tức biến thành anh Liệt của Tiểu Nhung Nhung, ánh mắt nhìn Tiểu Nhung Nhung dịu dàng đến mức như có thể chảy ra nước.
Liệt vươn cánh tay phải không bị thương ra, nhẹ nhàng mà dịu dàng nhéo gương mặt nhỏ mập mạp trắng trẻo của Tiểu Nhung Nhung, nói: "Nhung Nhung đừng sợ, anh Liệt sẽ ở bên cạnh bảo vệ cho em, đánh đuổi những kẻ xấu đi, tuyệt đối sẽ không để chúng làm em tổn thương."
Tiểu Nhung Nhung nghe được giọng nói dịu dàng của anh Liệt, đang ngủ không yên, hàng mi dài khẽ động, mở đôi mắt to tròn, hơi mơ màng lại sợ hãi nhìn Liệt.
Sau khi chăm chú nhìn Liệt một lúc lâu, bỗng nhiên cô bé mếu máo, oa một tiếng rồi khóc lớn, từng giọt nước mắt to như hạt đậu liên tục từ khóe mắt cô bé rơi xuống.
Liệt khẽ vuốt trán cô bé, dịu dàng: "Nhung Nhung, đừng khóc, đừng sợ, anh Liệt ở đây cùng em."
Tiểu Nhung Nhung nghe được giọng của Liệt thì hơi ngừng khóc, lại chăm chú nhìn Liệt, nhìn tới nhìn lui một hồi.
Tiểu Nhung Nhung ngó nhìn xong, lại mếu máo, lại muốn khóc: "Anh không phải là anh Liệt của Nhung Nhung, anh là đồ xấu xa, anh Liệt của Nhung Nhung sẽ bảo vệ Nhung Nhung, tên xấu xa mau đi ra."
Anh Liệt của Nhung Nhung đẹp hơn người trước mắt này rất rất nhiều, sao lại xấu như thế này được chứ.
Trên đầu người này cột vải trắng, chỉ lộ ra hai con mắt và miệng, nhìn thế nào cũng không giống anh Liệt của cô bé. Nhưng lại rất giống tên xấu xa hôm đó bắt cô bé ở công viên đưa đi.
Tiểu Nhung Nhung đưa bàn tay mũm mĩm lên dụi mắt, lại oa oa khóc lớn, vừa khóc vừa kêu: "Nhung Nhung muốn ba, Nhung Nhung muốn mẹ, Nhung Nhung muốn anh Liệt, Nhung Nhung không cần tên xấu xa..."
Liệt là người thông minh đến bực cỡ nào, nếu như anh vẫn nghe không hiểu ý của Tiểu Nhung Nhung thì anh chính là kẻ ngu xuẩn.
Anh không chút suy nghĩ, đưa tay kéo tấm vải băng bó vết thương trên đầu ra ném qua một bên, rồi lại nhìn Tiểu Nhung Nhung nhíu nhíu mày: "Nhung Nhung, em nhìn kỹ lại xem, anh có phải là anh Liệt không?"
Sau khi Liệt kéo tấm vải ra, gương mặt đẹp trai kia lại lộ diện.
Mặc dù trên mặt còn có một vết thương, thế nhưng Tiểu Nhung Nhung không cần nhìn quá lâu đã nhận ra đó chính là anh Liệt của mình.
Tiểu Nhung Nhung thấy anh Liệt, bỗng nhiên không còn thấy sợ nữa, đưa hai cánh tay nhỏ lên, nũng nịu: "Anh Liệt, Nhung Nhung muốn ôm một cái."
"Ừ, ôm một cái thì ôm một cái." Liệt tự tay nhẹ nhàng ôm Tiểu Nhung Nhung vào lòng, động tác và ánh mắt đều cực kỳ dịu dàng, giống như chỉ cần anh dùng lực mạnh hơn một chút thôi thì sẽ khiến cô bé vỡ vụn ra vậy.
"Anh Liệt, Nhung Nhung không muốn bị tên xấu xa bắt đi. Tên xấu xa rất hung dữ, sẽ đánh Nhung Nhung, Nhung Nhung rất sợ." Tiểu Nhung Nhung vùi trong lòng Liệt, đầu nhỏ dùng sức cọ cọ vào người anh, chùi hết nước mũi lên áo sơ mi của Liệt.
Hôm đó rõ ràng cô bé đang chơi cùng ba trong công viên, đang định chụp hình với công chúa tuyết thì không biết thế nào đã bị người ta ôm đi.
Tên xấu xa đó ôm khiến cô bé không thấy được gì cả, chỉ biết bọn họ đi thẳng, sau đó đưa cô bé đến nơi có rất nhiều tên xấu xa tụ tập.
Những tên xấu xa kia rất đáng sợ, bọn họ đều dùng ánh mắt giống như là quái thú để nhìn cô bé, như hận không thể một miếng nuốt chửng cô bé vào bụng vậy.
Khi đó cô bé rất sợ hãi, cô muốn tìm ba mẹ, muốn tìm anh Liệt nhưng bọn họ đều không có ở đó.
Chỉ có một mình cô bé, cô bé không làm được gì, khi tên xấu xa cầm sợi dây trói cô bé, một chút xíu sức phản kháng cô bé cũng không có.
Sau đó, đám xấu xa nhét cô bé vào trong thùng sắt, lại đắp lên che đậy, khiến cô bé ngồi trong chiếc thùng không có chút ánh sáng nào.
Về sau, bọn họ còn lăn cái thùng, khiến cô bé bị lộn qua lộn lại bên trong.
Thùng sắt cứng như vậy, mà cô bé lại mềm như vậy, đầu cô bé va vào thùng khiến cô bé vô cùng đau đớn.
Nhưng đám xấu xa vẫn cứ lăn cái thùng, cô bé còn nghe thấy tiếng cười của bọn chúng, sau đó cô bé chỉ cảm thấy mình dường như không thể hít thở được rồi không biết gì nữa.
Khi cô bé thấy lại được ánh sáng chính là lúc vừa rồi, khi nghe thấy giọng nói kia, nghe thấy anh Liệt đang gọi mình, anh Liệt sẽ đánh tên xấu xa, anh Liệt sẽ bảo vệ mình.
Áo sơmi của Liệt bị nước mắt nước mũi của Tiểu Nhung Nhung làm bẩn, nhưng Liệt chẳng những không ngại mà vẫn cực kỳ dịu dàng vỗ về cái đầu nhỏ của Tiểu Nhung Nhung: "Có anh Liệt ở đây, sẽ không để Nhung Nhung bị tên xấu xa bắt đi nữa."
"Anh Liệt vì giúp Nhung Nhung đánh tên xấu xa nên mới bị thương sao?" Tiểu Nhung Nhung cũng không quên vết thương trên mặt Liệt, chớp chớp đôi mắt to trong veo như nước, mềm giọng hỏi.
Liệt dừng một chút, nói: "Anh Liệt ngã bị thương khi đấu vật chứ không phải bị tên xấu xa làm bị thương, anh Liệt là siêu nhân của Nhung Nhung, sẽ không bị đánh ngã."
Anh không thể để cho Tiểu Nhung Nhung biết được sự thật, nếu không Tiểu Nhung Nhung sẽ nghi ngờ năng lực của anh, sau này khi anh ở bên cạnh bảo vệ cô bé, cô sẽ không có cảm giác an toàn.
Đấu vật mà cũng có thể bị ngã thành như vậy, anh không thấy ngại mà còn nhận là siêu nhân của cô bé, Tiểu Nhung Nhung xem thường nhìn anh, đột nhiên thấy ghét bỏ anh, thật sự rất ghét bỏ anh.
Tiểu Nhung Nhung phập phồng mũi, líu lo nói: "Nhung Nhung muốn ba mẹ, Nhung Nhung muốn ba mẹ."
Liệt ôm cô bé, nhỏ giọng an ủi: "Ba má Nhung Nhung đi làm chuyện khác rồi, xong xuôi sẽ về bên cạnh Nhung Nhung. Nhung Nhung hiện giờ phải ngoan ngoãn, phải nghe lời bác sĩ uống thuốc, phải nghe lời dì Hương Tú ăn cơm, còn phải ngoan ngoãn ngủ. Sau khi ngủ dậy là có thể gặp ba má rồi."
"Dạ dạ dạ..." Tiểu Nhung Nhung gật mạnh đầu: "Nhung Nhung sẽ ngoan ngoãn, Nhung Nhung hiện giờ cũng buồn ngủ rồi."
Tiểu Nhung Nhung nằm lại xuống giường, nhắm chặt hai mắt, hơi mím môi, giống như đang lặng lẽ đếm số.
Không lâu sau, đại khái khoảng một phút đồng hồ, Tiểu Nhung Nhung lại mở đôi mắt to, nhìn xung quanh một lượt, giống như đang tìm ba mẹ.
Liệt xoa đầu Tiểu Nhung Nhung, hơi buồn cười nói: "Nhung Nhung, hôm nay trời vừa sáng, là lúc ra khỏi giường rồi."
Tiểu Nhung Nhung chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, nhưng cô muốn tiếp tục ngủ, ngủ một lát thôi, mở mắt là có thể thấy ba mẹ.