Bệnh viện quân khu Giang Bắc, đèn trong phòng cấp cứu sáng trưng.
Ở bên ngoài phòng phẫu thuật, Giang Nhung đang lo lắng chờ đợi.
Cô đợi cả một lúc lâu, răng đã cắn rách cả môi, máu bật cả ra.
Hai tay của cô đan chặt vào nhau, móng tay cũng ghim chặt vào tay đến mức bật máu.
Cô dường như đang dùng cách này để trừng phạt bản thân, đồng thời cũng để bản thân bình tĩnh lại, để bản thân không lo lắng và sợ hãi như vậy nữa.
Cô muốn tin rằng, Trần Việt sẽ không có chuyện gì, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì…
Dù cho tình hình có nguy hiểm ra sao, cô tin rằng Trần Việt nhất định sẽ vượt qua, nhất định sẽ xuất hiện trước mặt cô và Tiểu Nhung Nhung nguyên vẹn.
Dù cho Giang Nhung cố gắng an ủi bản thân ra sao, cô cũng không cách nào loại bỏ được sự lo lắng và sợ hãi trong lòng mình.
Chỉ cần đèn của phòng phẫu thuật chưa tắt, chỉ cần phẫu thuật vẫn tiếp tục, chỉ cần bác sĩ chưa nói rằng Trần Việt đã vượt qua nguy hiểm, thì cô vẫn chưa thể yên lòng.
Tiêu Kình Hà nhận được tin vội vàng đến, nhìn thấy Giang Nhung đang ngồi trước cửa phòng phẫu thuật như pho tượng, mắt nhìn chằm chằm vào đèn phòng phẫu thuật.
“Giang Nhung…” Tiêu Kình Hà đi đến bên cạnh cô, ôm lấy cô: “Đừng lo lắng, trời sẽ không phụ lòng người tốt, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.
Giang Nhung quay lại nhìn Tiêu Kình Hà cười dịu dàng, gật đầu: “Vâng, em biết mà.”
Anh chỉ có thể ôm chặt cô hơn một chút, hi vọng bản thân có thể thay Trần Việt tiếp cho cô chút sức mạnh, cùng cô đợi Trần Việt ra.
Sau khi nhốt đám người Thẩm Văn Tuyên lại, Chiến Niệm Bắc cũng vội vàng tới, sắc mặt của anh ta không tốt, cũng không ra chỗ Giang Nhung chào hỏi mọi người, chỉ đứng một mình ở hành lang hút thuốc.
Hết điếu này lại đến điều khác, có y tá đi ra, khách sáo nói: “Thưa anh, ở bệnh viện cấm hút thuốc.”
Chiến Niệm Bắc quét ánh mắt sắc lạnh, thấy y tá chạy vụt đi, nhưng anh vẫn thành thực dập thuốc, sắc mặt lại càng trầm ngâm khó coi.
Cũng không biết cô nhóc Trần Tiểu Bích đó sao rồi?
Không biết cô có thể vượt qua được không?
Rõ ràng là tới thăm Trần Việt, nhưng đầu anh chỉ nghĩ tới Trần Tiểu Bích, nghĩ tới bóng lưng cô đơn kiêu ngạo của cô lúc xoay người rời đi.
Tên họ Bùi đó là vị hôn phu của cô, có anh ta chăm sóc, có thể cô sẽ đỡ hơn.
Nhưng vừa nghĩ đến việc Trần Tiểu Bích cùng tên họ Bùi đó quan hệ tốt đẹp, Chiến Niệm Bắc liền nắm chặt tay, khớp xương kêu răng rắc.
Chết tiệt!
Anh thầm mắng, gân xanh nổi lên, bộ dạng vô cùng dọa người.
Lúc này, không khí trong phòng trong phòng phẫu thuật càng căng thẳng.
Tuy rằng đạn không gây hại tới Trần Việt, nhưng mà thời gian cầm cự quá lâu, mất quá nhiều máu, lúc này đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu, rất có khả năng không tỉnh lại được.
Trần Việt hôn mê không tỉnh nằm trên bàn phẫu thuật lạnh băng, chiếc áo sơ mi trắng đẫm máu đỏ đã được bỏ qua một bên.
Một vài bác sĩ và y tá đi xung quanh bàn phẫu thuật, bác sĩ mổ chính đang nghĩ cách lấy đạn ra…
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, một tiếng, rồi lại hai tiếng qua đi… người bên ngoài phòng phẫu thuật vẫn chờ đợi trong lo lắng.
Đồng hồ treo tường điểm những âm thanh tích tắc tích tắc, cứ mỗi âm thanh như thế đều cứa vào trong lòng Giang Nhung, khiến cô không thở nổi.
“Giang Nhung, ra đây ngồi một chút đã.” Phẫu thuật của Trần Việt đã làm mấy tiếng rồi, Giang Nhưng cũng đứng ở trước cửa mấy tiếng rồi, Tiêu Kình Hà lo rằng cứ tiếp tục thế này, Trần Việt ra khỏi phòng phẫu thuật thì cô cũng gục mất.
“Em không cần đâu.” Cô muốn đứng ở nơi gần Trần Việt nhất, bảo vệ anh, để anh biết, cô vẫn luôn ở bên anh.
Tiêu Kình Hà bất lực thở dài, chỉ có thể đứng cùng cô, đợi cùng cô.
Cũng không biết là bao lâu, cuối cùng đèn phòng phẫu thuật cũng tắt, bác sĩ từ phòng phẫu thuật ra ngoài.
Nhìn thấy bác sĩ, Giang Nhung muốn hỏi, nhưng vừa mở miệng liền phát hiện bản thân căng thẳng đến không nói nổi một chữ.
Cô căng thẳng nuốt nước bọt, nghe bác sĩ nói: “Bà Trần, chúng tôi đã thuận lợi lấy được viên đạn khỏi người của tổng giám đốc Trần, tuy nhiên vì mất quá nhiều máu nên lúc này vẫn trong trạng thái hôn mê sâu. Chúng tôi cần phải chuyển ngài ấy đến phòng hồi sức đặc biệt để theo dõi trong 24h. Nếu như sau 24h vẫn không...”
“Sẽ không đâu.” Giang Nhung đột nhiên ngắt lời bác sĩ, kiên định nói: “Không có nếu như. Anh ấy nhất định sẽ tỉnh lại.”
Bác sĩ cũng không nói thêm nữa, gật đầu, nói: “Vào phòng giám sát phải mặc đồ sát trùng. Bà Trần, phiền theo y tá của chúng tôi đi chuẩn bị.”
Trần Việt nằm trên giường bệnh, hai mắt nhắm chặt, môi trắng bệch không còn giọt máu… anh cứ nằm yên lặng như vậy, hơi thở yếu đuối đến mức người khác còn không nhận ra được.
Giang Nhung ngồi ở bên giường bệnh, lặng lẽ nhìn anh… trong đầu không tự chủ nghĩ đến những việc xảy ra trước đây.
Anh luôn nói với cô: Giang Nhung, đừng sợ, có anh ở đây.
Anh luôn nói với cô: Giang Nhung, anh là chồng của em.
Gặp phải chuyện gì, anh cũng luôn nghĩ cho cô.
May mắn của Giang Nhung là sau khi bị mọi người quay lưng, có thể gặp được Trần Việt, có thể cùng anh trở thành vợ chồng, có thể sinh ra đứa con của hai người.
Nghĩ đến tất cả những gì xảy ra, Giang Nhung nắm chặt lấy tay Trần Việt, thì thầm: “Trần Việt, em ở đây, em sẽ luôn ở bên bảo vệ anh, đừng sợ.”
Nhưng anh không có chút phản ứng nào, vẫn nằm yên ở đó, yên lặng như linh hồn đã bay đi rồi, chỉ còn cơ thể nằm đó.
“Trần Việt…” Cô gọi tên anh mà đau lòng.
Nếu như anh không ngốc nghếch như vậy thì người nằm ở đây là cô chứ không phải anh.
Cậu Bùi lái chiếc xe thể thao đưa Trần Tiểu Bích đi vòng quanh Giang Bắc, cuối cùng đến nơi cao nhất là núi Ngô Đồng.
Anh xuống xe mở cửa xe cho Trần Tiểu Bích, nói: “Đi, đi leo núi một chút, chúng ta có thể đứng ở nơi cao nhất của Giang Bắc rồi. Em ở trên đó hét lên, mắng một trận, hay xả hết mọi chuyện ra ngoài đi.”
Không đợi Trần Tiểu Bích đồng ý, cậu Bùi liền kéo cô đi, đường lên núi là do con người làm ra, cao thấp khác nhau, mỗi bước đều giống như dẫm vào một cái hố vậy.
Cậu Bùi đưa tay giữ lấy lưng của Trần Tiểu Bích, Trần Tiểu Bích đẩy tay anh ra:
“Bỏ ra bàn tay của anh ra, lưng của bổn tiểu thư có thể dễ dàng để anh động vào như thế à?”
“A…” Cậu Bùi cười thu lại tay mình, nói: “Đúng. Đây chính là Trần Tiểu Bích mà tôi quen.”
Cả chiều nay anh đưa cô đi một vòng Giang Bắc nhưng cô ngồi ở ghế phụ không nói tiếng nào, chỉ lặng lẽ ngồi nhìn ra cửa sổ, cũng không biết rốt cuộc cô đang nghĩ gì.