Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 370: Không vượt qua được khoảng cách

Nhưng sự thật đã bày ra trước mắt Tiểu Bích, người ông nội hiền từ của cô đã cho người bắt cóc Tiểu Nhung Nhung mới chỉ có mấy tuổi.

Những việc ông làm trước đây, Trần Tiểu Bích có thể giả ngốc coi như không biết gì, coi như những việc đó không phải là thật, chỉ là người khác nhầm lẫn mà thôi.

Nhưng việc ông bắt cóc Tiểu Nhung Nhung và ám sát Trần Việt là cô tận mắt chứng kiến, cô tận mắt nhìn thấy ông đã nổ súng giết người như thế nào, trơ mắt nhìn anh mình bị bắn trúng, máu tươi phun ra, thấm đỏ sẫm cả mảng áo sơ mi trắng của anh.

Nếu như nhìn thấy những việc đó rồi mà cô vẫn có thể nhắm mắt coi như không có chuyện gì, cho rằng người này vẫn là ông nội hiền từ thân thiết, vậy thì cô có khác gì súc sinh đâu?

“Tiểu Bích, ông là ông nội…”

“Tôi không có ông nội như ông, cũng không muốn có ông nội như ông.”

Mỗi câu nói tuyệt tình mà Trần Tiểu Bích thốt ra, trái tim cô đều đau như bị nứt thành trăm mảnh, cô chỉ có thể gào khóc lên để che giấu sự bi thương của bản thân.

Cô từ trước đến nay đều không biết, đau lòng hóa ra là như vậy, đau đến nỗi mặc kệ mọi thứ, tuyệt vọng với thế giới.

Thái độ quyết liệt của Trần Tiểu Bích khiến Thẩm Văn Tuyên hiểu rõ, giữa hai ông cháu không thể thân thiết như trước được nữa.

Thẩm Văn Tuyên thở dài, nói: “Tiểu Bích, dù cháu có nhận ông hay không, nhưng cháu không được quên, nhà họ Chiến là hung thủ giết ba mẹ cháu. Cháu nhất định không được ở bên Chiến Niệm Bắc.”

Ông cho rằng có thể ở bên Chiến Niệm Bắc cô nói được là được sao?

Từ lúc ban đầu, họ có thể bên nhau được không, quyền chủ động đều nằm trong tay Chiến Niệm Bắc.

Trước đây, Trần Tiểu Bích không hiểu vì sao Chiến Niệm Bắc cứ trốn tránh cô, bây giờ cuối cùng cô cũng hiểu rồi.

Thực ra cô không trách Chiến Niệm Bắc, một chút cũng không trách anh, nhưng chuyện trước đây đều không liên quan đến anh, hơn nữa, sự việc đó liên quan đến lợi ích quốc gia, nhà họ Chiến là gia đình quân đội, làm như vậy sai ở đâu được chứ?

Những đạo lí này Trần Tiểu Bích đều hiểu, nhưng vừa nghĩ đến đối tượng bị giải quyết là người đã đưa cô đến cuộc đời, là ba mẹ mà cô ngày nhớ đêm mong trong những giấc mộng… cô vẫn không nhịn được mà trách cứ.

Tại sao, lại cứ phải là anh?

Tại sao, lại cứ phải ba mẹ của cô?

Ba mẹ cô không bỏ rơi cô, họ rời xa cô là điều buộc lòng phải vậy…

Nghĩ đến những điều này, Trần Tiểu Bích hít sâu một hơi, ngẩng đầu nuốt nước mắt vào trong, nói tiếp: “Ông yên tâm đi, chuyện ông lo lắng sẽ không xảy ra đâu.”

Nói xong, Trần Tiểu Bích bước những bước đi mơ hồ xoay người rời đi, thậm chí không nhìn thẳng Chiến Niệm Bắc lấy một cái.

A…

Là người thân của gián điệp, người nhà nuôi mình lớn lên lại bị chính máu mủ của mình sát hại… nhà họ Trần, cô không quay về được nữa, cô không có mặt mũi mà quay về nữa.

Cô cũng không biết bản thân nên đi đâu?

Chỉ có thể không ngừng đi, đi đến đâu hay đến đó.

Sau khi bình tĩnh lại, ánh mắt của Chiến Niệm Bắc trầm xuống, nhanh chóng bước dài đuổi theo, một tay kéo Trần Tiểu Bích khóa vào lòng, giữ thật chặt.

Trần Tiểu Bích không vùng vẫy, nước mắt cố kìm lén cứ thế tuôn rơi, ướt đấm mảng áo sơ mi trước ngực Chiến Niệm Bắc.

Chiến Niệm Bắc không nói, Trần Tiểu Bích cũng không mở lời, hai người cứ thế rơi vào trầm mặc.

Chiến Niệm Bắc từ trước đến giờ chưa từng nhìn thấy bộ dạng như người mất hồn của Trần Tiểu Bích, trước đây dù có xảy ra chuyện gì cô đều dùng cách thức đặc biệt của cô để giải quyết.

Anh vô cùng hi vọng, cô có thể giống như trước đây, ôm lấy anh mà đánh, tức giận đòi đốt đại bản doanh của anh.

Hi vọng rằng cô có thể làm ầm ĩ lên, lớn tiếng mắng anh: “Chiến Niệm Bắc, đồ khốn nạn, bổn tiểu thư nhất định sẽ thu phục được cậu.”

Nhưng lần này, Trần Tiểu Bích không làm gì cả, chỉ dựa trong lòng anh mà khóc không thành tiếng, giống như là bị cả thế giới quay lưng vậy.

Một lúc lâu sau, Trần Tiểu Bích ngẩng đầu lên, mắt ngập nước nhìn anh, giống như muốn ghi nhớ thật kỹ hình dáng của anh.

“…” Chiến Niệm Bắc mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng yết hầu giống như là bị chặn lại, một chữ cũng không nói ra.

Anh có thể nói gì với Trần Tiểu Bích đây?

Nói rằng ba mẹ cô là gián điệp, chết là đáng đời?

Hay là nói dù cho ba mẹ ruột của cô là người ra sao, cô vẫn là Trần Tiểu Bích, vẫn là đứa con được nhà họ Trần công nhận?

Câu nói thứ hai có thể nói với cô, nhưng người nên nói câu này tuyệt đối không đến lượt Chiến Niệm Bắc anh.

Trần Tiểu Bích thu lại ánh nhìn, lau nước mắt, bặm môi, rồi cười rạng rỡ với anh.

Cô dường như muốn anh nhớ cô lúc đang cười chứ không phải nhớ tới hình ảnh cô đang khóc như con mèo nhỏ.

“Chiến Niệm Bắc, bảo trọng!” Lúc cô cười để hộ ra hai chiếc răng khểnh đáng yêu, rực rỡ sáng chói, giống như cô vẫn là Trần Tiểu Bích không sợ trời cũng chẳng sợ đất.

Sau khi cười, Trần Tiểu Bích thoải mái quay lưng rời đi, lưng thẳng tắp, mỗi bước đi vừa chậm rãi lại vừa kiên định.

Chiến Niệm Bắc nhìn bóng dáng mảnh dẻ của cô nhịn không được đưa tay ra, muốn bắt cô quay lại, nhưng còn chưa với đến chỗ cô thì anh đã thu tay về.

Anh là con trai của kẻ thù cô, giữa họ có khoảng cách không thể vượt qua được, chắc chắn họ không thể bên nhau đến già.

Anh nhìn bóng lưng cô, nhìn cô từng bước ngày một xa, rời xa khỏi anh…Không khống chế được bản thân, Chiến Niệm Bắc đi theo sau cô, không mong đợi được ôm cô vào lòng lần nữa, chỉ mong thấy cô an toàn là đủ.

Đi được một lúc, một chiếc xe thể thao mà đỏ vụt qua, phanh gấp ngay trước mặt Trần Tiểu Bích.

Chiếc xe phanh gấp, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đeo kính râm từ trong xe bước ra…

Anh ta để kính râm lên đầu, bước nhanh đến chỗ Trần Tiểu Bích: “Đi, lên xe.”

Trần Tiểu Bích nhìn anh ta, không động đậy, như không quen biết.

“Không nhận ra tôi à?” Cậu Bùi lấy giấy lau ra sức lau đi nước mắt cho Trần Tiểu Bích: “Hóa ra lúc khóc em xấu như vậy.”

Cậu Bùi dùng sức giúp cô lau nước mắt, vừa lau vừa nói: “Đừng khóc nữa, có gì to tát đâu. Dù cho trời sập, không phải vẫn có những người cao lớn chống đỡ sao, không có gì là không vượt qua được.”

“Ừ.” Trần Tiểu Bích dùng sức gật đầu, cười vời cậu Bùi, chỉ có điều nụ cười có chút khó coi.

Cậu Bùi tỏ vẻ ghét bỏ: “Xấu chết đi được. Em nhìn em cười như này, trưa này ăn gì bây giờ tôi cũng nôn ra được nữa.”

Nghe anh ta nói như vậy, Trần Tiểu Bích mím môi, lộ ra một nụ cười nhạt.

Anh ta nói đúng, trời sập thì vẫn có người cao chống đỡ, thế giời này không có gì không vượt qua được.

Dù là xảy ra chuyện gì, cô vẫn phải sống tốt, thay ba mẹ đã chết của cô mà sống tiếp, thay ông nội cô chuộc tội, thay bản thân mình mà sống.

Ở nơi xa, Chiến Niệm Bắc trơ mắt nhìn Trần Tiểu Bích lên xe của cậu Bùi, trơ mắt nhìn cô rời đi, mà anh không thể làm được gì.