Tiểu Nhung Nhung dùng đôi mắt to xinh đẹp trong trẻo như nước vô tội nhìn ba, rồi duỗi bàn tay nhỏ ra kéo góc áo ba, cầu cứu.
Tiếp nhận được tín hiệu cầu cứu của Tiểu Nhung Nhung, Trần Việt ôm nó vào trong ngực, dịu dàng: "Vậy Nhung Nhung chơi với ba, ngày mai chúng ta thức dậy muộn một chút rồi lại đến khu vui chơi nhé."
"Vâng ạ." Có thể tiếp tục chơi với ba, ngày mai còn có thể tiếp tục đi công viên trò chơi, Tiểu Nhung Nhung vui mừng khấp khởi.
Vẫn là ba tốt nhất, ba yêu nó nhất, người nó yêu nhất vẫn là ba, còn mẹ... chỉ xếp thứ hai thôi.
Nhưng nếu như mẹ xếp thứ hai, không biết mẹ có đau lòng, khó chịu không?
Vì không muốn mẹ đau lòng, khó chịu, Tiểu Nhung Nhung quyết định nó vẫn yêu ba và mẹ như nhau.
Trước kia, Giang Nhung rất khó tưởng tượng ra Trần Việt làm cha sẽ như thế nào?
Kiểu đàn ông lạnh lùng, ít nói này, nếu con trẻ đi cùng với anh, đoán chừng nó sẽ buồn rầu.
Bây giờ trở lại bên cạnh anh, nhìn tận mắt anh chiều con gái như thế nào, Giang Nhung mới biết được mình chưa hiểu người đàn ông này.
Trần Việt chiều Tiểu Nhung Nhung, đơn giản chính là nâng trong lòng bàn tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan, hận không thể đem toàn bộ thế giới cho nó.
Mặc kệ công việc của anh mệt mỏi thế nào, mỗi ngày sau khi về nhà, anh đều sẽ dành thời gian trò chuyện, tâm sự với Tiểu Nhung Nhung, thỏa thích hưởng thụ thế giới hai người của cha con họ.
Lúc này, đồng hồ sắp điểm 12 giờ khuya, Tiểu Nhung Nhung muốn chơi trò bịt mắt bắt dê, Trần Việt không nói hai lời lại cùng chơi với nó.
Tiểu Nhung Nhung trốn ở phía sau một con gấu bông, Trần Việt ngẩng đầu một cái đã có thể nhìn thấy, nhưng anh vẫn giả vờ như chưa nhìn thấy, khoa trương nói: "Nhung Nhung, con ở đâu thế? Ba tìm lâu như vậy mà vẫn không tìm thấy con."
"Ba, Nhung Nhung ở đây." Tiểu Nhung Nhung cười vui vẻ, ba ngốc quá, tìm lâu như vậy mà vẫn không tìm thấy nó.
"Òa, thì ra Nhung Nhung ở đây." Trần Việt đi tới một tay ôm Tiểu Nhung Nhung, giơ nó lên xoay tròn.
Mới xoay được một vòng, Trần Việt chợt cảm thấy hai mắt tối sầm, trước mắt mơ hồ, gương mặt hồng hồng cuả Tiểu Nhung Nhung trước mắt cũng trở nên mờ mờ không rõ.
Trần Việt lắc đầu, nhắm mắt lại, ổn định tinh thần, nhưng tình hình không tốt hơn vừa nãy bao nhiêu. Anh biết nguyên nhân là gì, trong lòng cũng không gấp,chỉ lo Giang Nhung nhìn ra điểm khác thường.
"Ba, Nhung Nhung vẫn muốn xoay vòng quanh."
"Được, ba sẽ xoay vòng Nhung Nhung nhé."
Vì không muốn để hai mẹ con Nhung Nhung lo lắng, Trần Việt không hề thể hiện điểm khác thường nào ra ngoài, nên chơi với Tiểu Nhung Nhung như thế nào thì chơi như thế đó.
"Được rồi, hai ba con chơi thế đủ rồi, còn chơi nữa chắc hết đêm." Nhìn họ, trong lòng Giang Nhung cảm thấy ấm áp.
Cô và Trần Việt đều không yêu cầu cao, chính là giống như bây giờ, người một nhà cùng trải qua những ngày ấm áp như những người bình thường.
"Ừ, nên đi ngủ rồi." Trần Việt ôm Tiểu Nhung Nhung trở lại bên cạnh Giang Nhung, anh nhét Tiểu Nhung Nhung cho cô: "Ban đêm thì để mẹ cho bảo bối đi ngủ nhé."
"Nhung Nhung muốn mẹ ôm ngủ." Tiểu Nhung Nhung trèo lên, thoải mái sà vào trên người mẹ nó.
Giang Nhung vỗ lưng nó, khẽ nói: "Cưng của mẹ, nhanh đi ngủ nào... cục cưng của mẹ, nhanh đi ngủ thôi."
Mới một lúc, Tiểu Nhung Nhung chơi mệt khẽ ngọ ngoạy trong lòng Giang Nhung hai lần đã ngủ thiếp đi.
Trần Việt nằm xuống bên cạnh Giang Nhung, ôm cả hai mẹ con họ, nặng nề nói: "Anh phát hiện Tiểu Nhung Nhung nhà chúng ta càng lúc càng giống em khi còn bé."
Giang Nhung tựa trong ngực Trần Việt, khẽ cười: "Anh Trần, anh đã từng thấy khi còn bé em như thế nào sao?"
Trần Việt lắc đầu: "Chưa từng thấy, nhưng có thể tưởng tượng ra được. Chắc chắn em vừa nghịch ngợm vừa đáng yêu như Tiểu Nhung Nhung, là đứa bé được mọi người rất yêu thích."
Giang Nhung mím môi cười một tiếng: "Anh Trần, có phải anh muốn em khen anh hay không? Thật ra anh xuất sắc như vậy, đẹp như thế, tỷ lệ người quay đầu nhìn trên đường cũng đủ để chứng minh tất cả, thật không cần người khác khen."
"Người khác khen hay không khen anh thì có gì quan trọng chứ." Trần Việt hôn lên mặt Giang Nhung một cái, rồi nói: "Ông Trần chỉ cần bà Trần khích lệ thôi."
Giang Nhung: "Đừng lộn xộn nữa, anh nhanh đi ngủ đi."
Thật ra, Giang Nhung thừa nhận Trần Việt nói rất có lý, đồng thời cô cũng rất thích.
Giang Nhung từng nghe người ta nói, khi tình yêu sinh ra, bạn sẽ không kìm chế được mà phóng đại ưu điểm và thu nhỏ khuyết điểm của đối phương.
Bây giờ trong mắt Giang Nhung, Trần Việt không còn là tổng giám đốc lạnh lùng không ai dám lại gần lúc mới quen biết nữa.
Hôm nay trong mắt Giang Nhung, anh chỉ là ba của con cô, là chồng cô, là người yêu của cô, người thân, là người cô muốn cùng sống hết một đời.
Thời gian một đêm trôi qua rất nhanh, dường như vừa nhắm mắt lại, trởi đã sáng rồi.
Khi Giang Nhung mở mắt, Trần Việt đã sớm tỉnh lại, giống như trước kia ngồi bên cửa sổ yên lặng xem báo. Nghe thấy Giang Nhung tỉnh lại, trước tiên anh quay đầu nhìn, mỉm cười dịu dàng với cô: "Em tỉnh rồi à."
"Tối qua ngủ muộn như vậy, anh không buồn ngủ sao?" Người đàn ông này thật giống như đồng hồ sinh học, ngoài lúc bị bệnh không đứng dậy được, cô chưa từng thấy ngày nào anh dậy muộn.
"Thói quen hai ba mươi năm rất khó từ bỏ." Từ khi bắt đầu trung học, Trần Việt đã tập thành thói quen năm giờ sáng rời giường, bao nhiêu năm rồi mặc kệ gió mưa chưa từng thay đổi.
Giang Nhung lo lắng: "Con heo nhỏ Tiểu Nhung Nhung này vẫn chưa thức dậy, anh cũng tới nằm xuống ngủ một lúc, không thì buổi chiều không có sức chơi với nóđâu."
"Em lại coi thường chồng em rồi." Trần Việt để tờ báo cầm trong tay xuống bên cạnh, vẫy tay: "Em đến đây."
"Em không muốn." Lại gần anh để anh bắt nạt à, cô đâu có ngốc như vậy chứ.
Tuy ngoài miệng nói không muốn, nhưng cơ thể lại rất thành thật...
Cũng không biết làm sao, Giang Nhung không có cách nào kháng cự cái nhìn chăm chú vừa dịu dàng lại có chút bá đạo của anh. Cô ngoan ngoãn đi đến bên cạnh anh, vừa tới nơi, cánh tay dài của anh duỗi ra kéo cô vào trong ngực, để cô ngồi trên đùi mình.
Giữ Giang Nhung trong ngực, Trần Việt cúi người mạnh mẽ hôn cô, anh phải dùng hành động thực tế nói cho cô biết, rốt cuộc thể lực của anh có tốt hay không?
Giang Nhung giữ tay của anh lại, quay đầu liếc nhìn: "Anh đừng làm loạn, Tiểu Nhung Nhung vẫn còn ở đây."
"Giang Nhung... anh rất muốn..." Anh gọi cô, âm thanh vừa khàn khàn vừa gợi cảm, vô cùng quyến rũ.
"Ừm?" Giang Nhung vô thức mấp máy bị Trần Việt hôn đến sưng đỏ bờ môi. Cô không biết động tác trong lúc vô tình đối này có sức quyến rũ đối với Trần Việt cỡ nào.
"Chết tiệt!" Trần Việt gầm nhẹ một tiếng, ôm Giang Nhung đứng dậy, nhanh chóng vọt vào phòng tắm.