Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 355: Tin vào tình yêu không

Vốn dĩ thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng hôm nay, mới có nửa ngày mà Giang Nhung đã cảm thấy dài như một thế kỷ vậy.

Cô đã dùng rất nhiều cách để phân tán sự chú ý, nhưng làm thế nào cũng không được, trong đầu nghĩ tới nghĩ lui đều là chuyện liên quan tới Lương Thu Ngân.

Bây giờ Lương Thu Ngân không chỉ có một người, trong bụng cô ấy còn có một em bé, ngộ nhỡ...

Chỉ cần nghĩ đến ngộ nhỡ có việc gì xảy ra với Lương Thu Ngân, Giang Nhung lại không kìm được hít sâu một hơi, hận không thể lập tức đi tìm cô ấy.

Nhưng cô hiểu rõ, lúc này bản thân không thể xúc động.

Nếu cô không đếm xỉa đến lời dặn dò của Trần Việt mà lao đi tìm người, chẳng những không cứu được Lương Thu Ngân, mà còn có thể sẽ còn đưa bản thân vào tay đối thủ.

Thủ đoạn của lão già giả mạo ông cụ Trần vô cùng độc ác, cô đã đích thân trải nghiệm, chắc chắn phải rõ ràng hơn bất cứ ai.

Nếu có việc gì xảy ra với cô thì người căng thẳng nhất vẫn là Trần Việt.

Ngày nào Trần Việt cũng đều rất bận rộn, phải xử lý nhiều việc, cô không giúp được việc gì khác thì cô cố hết sức không gây thêm phiền phức cho anh, coi như là giúp đỡ vậy.

Sau thời gian chờ đợi đằng đẵng, rốt cuộc Giang Nhung đã nhìn thấy xe ô tô của Trần Việt từ từ đi vào nhà.

Giang Nhung chạy về phía Trần Việt với tốc độ chạy nước rút một trăm mét. Vì chạy quá nhanh, chân cô khuỵu xuống, lập tức nhào về phía trước, may mà Trần Việt phản ứng nhanh, kịp thời đỡ lấy ôm eo cô, giúp cô tránh được cú ngã nhào xuống đất.

Trần Việt xoa đầu cô, hơi buồn cười nói: "Em đã bao nhiêu tuổi rồi, còn muốn ngã sấp mặt như Tiểu Nhung Nhung sao?"

Cô ở trong ngực anh, cách anh rất gần, có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng rực, có thể nghe thấy tiếng tim đập vững vàng của anh.

Lúc này khi Trần Việt đã trở lại bên cạnh cô, tất cả nơm nớp lo sợ của ngày hôm nay đều tan biến,Giang Nhung lại thấy được hi vọng, ấm áp.

Cô cọ cọ trong ngực Trần Việt, định mở miệng nói chuyện, thì nghe thấy âm thanh trầm thấp gợi cảm của Trần Việt vang lên trên đỉnh đầu cô: "Giang Nhung, em đừng lo lắng, Lương Thu Ngân không sao."

"Anh tìm thấy cô ấy rồi à?" Nhưng tại sao cô vẫn không thể gọi điện cho Lương Thu Ngân? Chắng không phải là Trần Việt vì không muốn cô lo lắng mà lừa gạt cô đấy chứ?

"Cô ấy vẫn khỏe, là tên họ Hà đó gạt em." Trần Việt ôm Giang Nhung, cúi đầu hôn lên trán cô: "Giang Nhung..."

"Vâng?"

"Em tin vào tình yêu không?"

Tin vào tình yêu?

Chẳng lẽ tình cảm giữa họ không phải tình yêu à?

Bỗng nhiên Giang Nhung không hiểu lắm, không hiểu tại sao Trần Việt lại hỏi vấn đề như vậy?

Cô chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp trong veo như nước,nhìn Trần Việt với vẻ nghi hoặc, hi vọng anh có thể nói rõ một chút.

Trần Việt khẽ cong môi mỏng, nặng nề nói: "Giang Nhung, nếu ngày nào đó anh không còn bên cạnh em và Tiểu Nhung Nhung, chắc chắn hai mẹ con vẫn có thể sống rất tốt, phải không?"

"Trần Việt, rốt cuộc anh muốn nói gì?" Chẳng lẽ anh không biết những lời như vậy sẽ khiến cô lo lắng sao?

Trần Việt lắc đầu, khổ sở nói: "Sau khi nghe đoạn ghi âm đó, anh luôn nghĩ, ông nội đã từng yêu quý anh như vậy, nhưng ông bị người ta giả mạo anh cũng không phát hiện ra."

"Trần Việt, không ai ngờ sẽ xảy ra chuyện như thế, ông nội không ngờ, anh cũng không ngờ… ông nội sẽ không trách anh đâu." Giang Nhung duỗi hai tay ôm chặt eo Trần Việt, muốn truyền cho anh sức lực, làm chỗ dựa cho anh.

Trong lòng Trần Việt đau đớn, Giang Nhung cảm thấy bản thân cũng đau.

Sau khi cô nhớ lại quá khứ, mỗi lần nghĩ tới những năm bản thân sống chung với kẻ thù giết mẹ là Giang Chính Thiên, bị ông ta lừa nhiều năm như thế, luôn gọi ông ta là cha... Giang Nhung lại cảm thấy vô cùng khó chịu.

Mà Trần Việt gọi kẻ xấu giả mạo ông cụ Trần là ông nội hai mươi mấy năm, kính trọng ông ta, hiếu thảo với ông ta... cuối cùng lại đổi lấy sự thật này.

"Giang Nhung."

"Vâng?"

Trần Việt ôm lấy khuôn mặt Giang Nhung, ánh mắt sáng rực nhìn cô chăm chú: "Chuyện này khiến anh hiểu ra, thì ra con người đều rất kiên cường như vậy, cho dù người quan trọng với bản thân mình không còn nữa thì vẫn có thể sống tốt."

"Trần Việt, em không thể không có anh, Tiểu Nhung Nhung càng không thể không có ba." Hôm nay Trần Việt nói ra những lời này, sao Giang Nhung nghe không thích, dường như anh đang nói lời vĩnh biệt với cô vậy.

"Ba, mẹ, Nhung Nhung ở đây."

Vừa nhắc đến Tiểu Nhung Nhung thì âm thanh mềm mại nũng nịu của Tiểu Nhung Nhung bỗng nhiên vang lên.

Hai người cúi đầu nhìn, Tiểu Nhung Nhung nhỏ bé đã đứng bên cạnh chân, ngẩng cái đầu nhỏ bé lên tò mò nhìn họ.

Nó đã xuất hiện một lúc lâu rồi, nhưng vì đầu quá nhỏ, trong mắt ba và mẹ lại chỉ có đối phương, thế là rất tự nhiên nó bị ba mẹ không chú ý đến.

"Thì ra Nhung Nhung ở đây à." Trần Việt một tay ôm lấy Tiểu Nhung Nhung, hôn gương mặt hồng hồng mũm mĩm của nó: "Nhung Nhung có nhớ ba không?"

"Nhung Nhung nhớ ba, nhưng mẹ còn nhớ ba hơn Nhung Nhung." Tiểu Nhung Nhung tựa vào vai ba nó, giọng nói mềm mại, nũng nịu.

Hôm nay mẹ cứ nhìn hoài ra cửa, cứ nhìn rồi hoàn toàn lơ nó, chắc chắn là mẹ đang nhớ ba.

Nghe thấy lời này của Tiểu Nhung Nhung, cặp mày lưỡi mác của Trần Việt nhướn lên, thoải mái cười lớn: "Ừ, Nhung Nhung lớn nhỏ của ba đều đáng yêu như thế, ba rất hài lòng, rất vui vẻ."

Tiểu Nhung Nhung ôm lấy mặt ba nó, thơm một cái, vui vẻ nói: "Ba, mẹ nói muốn dẫn Nhung Nhung cùng đi công viên trò chơi, Nhung Nhung muốn ba cùng đi."

Trần Việt kiên nhẫn hỏi: "Nhung Nhung nói là để ba và mẹ con cùng đi công viên trò chơi sao?"

Tiểu Nhung Nhung lắc đầu mạnh, xua xua bàn tay nhỏ, khoa tay múa chân nói: "Ba, mẹ và Nhung Nhung cùng đi."

"Được." Trần Việt đồng ý ngay, nghĩ đi nghĩ lại, chọn ngày không bằng gặp ngày, vậy hôm nay bọn họ sẽ đi luôn thôi.

Anh nhìn Giang Nhung: "Hôm nay chúng ta đi luôn được không?"

Hai người họ đã sớm bàn bạc muốn dẫn Tiểu Nhung Nhung cùng đi chơi, nhưng vẫn chưa thực hiện được, Trần Việt đã đề cập đến, Giang Nhung chẳng có lý do gì mà không đồng ý.

Mấu chốt là cô cảm thấy gần đây Trần Việt có nhiều áp lực, muốn để anh thả lỏng, giảm căng thẳng, anh mới có đủ sức lực và tinh thần ứng phó trận ác chiến tiếp theo.

Đừng xem thường Tiểu Nhung Nhung tuổi còn nhỏ, cô bé có rất nhiều chủ ý, đã sớm có nơi muốn đến, hi vọng ba mẹ cùng nó đi công viên trò chơi chủ đề khổng lồ mới khai trương cách đây không lâu.

Khi họ xuất phát đã là chạng vạng tối, lúc đến chỗ vui chơi đã không còn sớm nữa, nên trước tiên ở lại khách sạn thuộc khu vui chơi, ngày hôm sau thì dẫn Tiểu Nhung Nhung đi chơi.

Ở trong khách sạn theo chủ đề, nhìn thấy những con búp bê trang trí mà bình thường chỉ có thể gặp trên ti vi, Tiểu Nhung Nhung cảm thấy giống như cô bé đang ở trong thế giới truyện cổ tích vậy, chơi đếnnửa đêm cũng không chịu đi ngủ.

"Nhung Nhung, nếu con còn không ngủ, ngày mai không dậy sớm được thì không thể đi chơi nữa, con có thật không muốn ngủ không?" Giang Nhung xoa đầu Tiểu Nhung Nhung, dịu dàng hỏi.

"Nhung Nhung vẫn muốn chơi, cũng muốn đi khu vui chơi..." Tiểu Nhung Nhung nắm tóc, vẻ mặt rầu rĩ và buồn bã.

Ba đang cùng chơi với nó, nó vẫn muốn chơi với ba, nhưng ngày mai nó còn muốn đi đến khu vui chơi gặp các bạn.

Nó nên làm thế nào giờ?