Đường Vấn Thiên và Long Nộ phát hiện, ở dưới chân núi phất tay hô lớn “Đuổi! Mau đuổi theo!”
Bọn họ nói Hàn Mai đã điều quân đội trờ về, không sai. Ngày đó, vốn là đã trả trở về, nhưng cũng không nói là trả về hết. Chỉ là 1 tiểu binh nhỏ, nhưng cũng đông như cây cỏ, cũng đến khoảng 10 vạn người, muốn truy bắt 2 nữ tử như ta thì cũng không mấy khó khắn. Lại bị bọn họ phục kích như vậy, liền rất nhanh bị nhốt tại trong cốc
Khi 2 bọn ta bình yên trong Ngân Phát sơn trang [nguyên văn là “tóc bạc sơn trang” mà để chữ “bạc” nghe nó kỳ kỳ], hài long mà chứng kiến Điện Thanh đã chờ ở trong sơn trang rồi
Kế hoạch của bọn ta rất đơn giản. Đường Vấn Thiên biết Điện Thanh am hiều thuật đào đường [là đào đất mở đường ý==], tất nhiên sẽ đề phòng nàng đem 2 bọn ta từ Phượng Hoàng cốc cứu ra. Mà đào đất thì sẽ gây tiếng động, nếu bị bọn họ nghe được thì việc này tất bại. Cho nên, nói muốn đào thì cũng không thể trực tiếp đào vào trong Phượng Hoàng cốc. Mà là Xích Châu cốc cách Phượng Hoàng cốc 10 dặm. Cốc này dễ thủ khó công. Cả cốc có hình hồ lô, chỉ cần bọn họ đi vào trong cốc thì bọn họ liền hữu khứ vô hồi [không thể trở ra]. Vì vậy, các nàng đã tính toàn kỹ lượng hướng gió và sực gió, nên để sẵn con diều trên đinh núi cao nhất của Xích Hoàng sơn. Chỉ chờ gió đông nổi lên, kế hoạch liền thành công
Đường Vấn Thiên có khôn khéo đến thế nào cũng không nghĩ ra rằng tuy bọn ta chỉ có 2 người nhưng lại có thể chạy thoát khỏi vòng vây của gần 10 vạn nhân mã bọn họ. Mà điều khộng ngờ tới chính là, 2 người bọn ta lại bỏ quên Đường Vấn Hiên và Quỷ Phong
“Đường Vấn Thiên đối xử với Đường Vấn Hiên vô cùng tốt. Cho nên, chó dù hắn có nổi giận đến thế nào thì hắn cũng sẽ không làm gì. Nếu có tình, hắn tất nhiên có thể đến Ngân Phát sơn trang mà tìm ta!” Mà ta, cũng đã để thư lại cho hắn. Ta cười nói.
“Về phần Quỷ Phong, người của Long Nộ cũng không dám đả thương hắn!” Hàn Mai cũng cười nói. Còn về nguyên nhân là gì, nàng chỉ cười chứ không nói
Lúc này, các tỷ muội đã tới được hơn phân nử, người không tới cũng đã có hồi âm. Đã ước định thời gian. Cách ngày mười lăm tháng tám chỉ còn có 2 tháng, nhưng Tiểu Hạ vẫn chưa hồi âm. Tuyệt Hoàng đã gửi cho nàng tối thiểu cỡ 50 con chim bồ câu đưa tin rồi. Nhưng toàn bộ đều là hữu khứ vô hồi [ 1 đi không trở lại]
“Tiểu Hạ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Phục Linh chắp tay đứng, đi tới đi lui bên trong Ngân Phát sơn trang, buồn bực lên tiếng
“Không có việc gì! Ta đã gọi Tuyệt Hoàng phái nhiều bồ câu đưa tin ra ngoài. Tiểu Hạ này, đăc điểm lớn nhất là chẳng để ý đến thứ gì. Ta sợ nàng nhìn thấy bồ câu đưa tin thì sẽ đem nó nướng ăn” Ta vỗ vỗ cằm buồn cười nói
“Vậy thì phải làm sao bây giờ? Bồ câu đưa tin cũng không thông tri được. Vậy thì để cho muội đi đi!” Phục Linh cơ hồ nhảy dựng lên, muốn lao đi
Ta thân thủ lắc đầu.”Không nên xúc động như vậy! Lúc cần thiết thì không thể làm gì khác hơn là dung cáp hải [biển chim bồ câu] chiến thuật. Ta cam đoan, trước ngày 15 tháng 8, nàng ta nhất định sẽ chạy tới Ngân Phát sơn trang! Hơn nữa, bên trong trang có tin tức rằng nàng bây giờ đang đi chu du chung quanh với Vũ Sa Thiên. Hạnh phúc đây!”
Phục Linh ngúc ngoắc đầu “Cái gì gọi cáp hải chiến thuật?”
Điện thanh cũng buồn cười theo, “Đúng vậy! Ta liền nghe qua cái gì chiến thuật biển người, chưa từng nghe qua cáp hải chiến thuật! Tiểu Hạ ăn nhiều chim bồ câu như vậy cũng còn không phát hiện trên chân con bồ câu có chữ!”
Chau mi “Vậy thì có người không muốn nàng biết. Con người của nàng rất đơn giản. Nếu muốn giấu diếm nàng việc gì thì liền có thể giấu diếm tới cùng. Vũ Sa Thiên không muốn nàng trở về cũng là bình thường. Theo tính tình của nàng, nếu nghe được chúng ta tập trung tại Kim Phát sơn trang, các ngươi nói xem, sẽ phát sinh cái gì?”
“Xúc động làm việc, đương nhiên là trở về!” Bảo Nhi oa oa kêu lên.
Ta gật đầu, “Không sai! Nàng tất nhiên sẽ trở về! Như vậy, đối với Vũ Sa Thiên mà nói, hắn thật vất vả, mất cả 2 mắt mới đổi lấy được cơ hội ở cùng 1 chỗ với nàng. Các ngươi nói xem, hắn có thể để nàng trở về hay không? Hơn nữa, theo ta biết, bọn họ còn chưa thành thân!”
“Vì vậy, hắn sẽ không để nàng phát hiện ra tờ giấy. Điều này là chắc chắn rồi. Nếu là ta, ta cũng sẽ không để cho nàng trở về như vậy!” Phù Dung nháy mắt cười nói
“Đúng vậy. Ta gọi tất cả các muội trở về, các muội không trách tay sao? Đang êm đẹp tự dưng lại vứt phu khí tử [vứt chồng bỏ con] để đến tìm đại tỷ ta. Việc này còn ứng với cái biến động lớn kia [cái cách phu chi cục ý ^^]” Ta cau mày nói.
“Đại tỷ nếu đã tuyên bố rời khỏi cuộc chiến hoàng thất thì tỷ muội chúng ta há không ứng thừa đạo lý!” Tỷ là môn chưởng của Diệp gia. Lời nói của tỷ chính là lệnh. Trường tỷ như mẫu!” Điện Thanh lại cười nói “Bất quá, đại tỷ, ngày trước lúc ta đào đường đã phát hiện ra 1 thứ rất thú vị!”
Ta chau mi nhìn nàng “Chuyện gì?”
“À! Vốn là một người lượng pháo hoa rất lớn. Thuận tiện muội tặng cho tỷ làm lễ vật thôi đại tỷ chuyện gì cũng không cần làm. Chỉ cần chờ tới lúc đó, đốt pháo hoa lên là được!” Nàng cười, nháy mắt với ta
Phải không? Pháo hoa lúc này? Mấy tỷ muội ta cũng đã lâu không nhìn thấy pháo hoa rồi. Qua ngày 15 tháng 8 này, chúng ta, cũng không biết còn có thể sống được mấy người
Chưa biết chừng, toàn bộ sẽ chết hết. Lúc này, xem pháo hoa cũng không hẳn là không tốt
“Vậy thì chờ Tiểu Hạ trở về rồi xem cũng được!” Ta cười nói “Đã là tỷ muội thì có phcú cùng hưởng, có nạn cùng chịu!”
Thẳng đến lúc này, ta mới phát hiện, lúc ta nói lời này vốn là tuyệt vọng đến cỡ nào. Nguyên lai, biết chính mình 1 ngày sẽ chết đi là 1 chuyện, biết chính mình cùng các tỷ muộicùng chết thì lại là 1 chuỵên khác. Ta không sợ chết. Ta đã chết qua rất nhiều lần. Nhân sinh tự cố thuỳ vô tử [nhân sinh tự cổ ai không chết]. Cả đời này, ta giết người đã quá nhiều. Cho nên, lúc này ta chết cũng đáng. Chỉ là, ta lại sợ ta sẽ kéo theo các tỷ muội cùng chết
Các nàng, là ta khổ cực cố sức, dùng hết thủ đoạn, đem cánh cửa thần y để cho người ta đến chãư bệnh trả tiền, xem 1 căn bệnh, cứu 1 mạng, liền làm cho nhân gia tán gia bại sản
Danh khí của ta sở dĩ lớn như phụ thân đó là bởi vì trái tim của ta đủ đen. Một thần y chữa bệnh giá tiền xa hoa nhưng trong mắt của người đời vẫn là nhất thần. Cho nên, bọn ta không tiếc tán gia bại sản, cũng muốn vội tới chỗ ta xem bệnh
Ta làm như vậy là muốn làm cho nàng nàng vui sướng, trưởng thành trong sung túc. Nhưng những muội muội ta khổ cực nuôi lớn lại cùng ta chịu chết. Hơn nữa,vốn từ lúc bọn ta sinh con, đã phát sinh bao nhiêu sự tình. Điều này làm cho ta sao có thể yên tâm
Năm đó, ta lời thề sẽ đem lại cho các nàng mọi thứ tốt nhất trên đời, mọi chuyện không thể đoán trước, cũng không ngờ, các mà mình đổi lấy cuối cùng là kết quả như thế này
“Đại tỷ! Thủ cấp của phụ thân và mẫu thân ở nơi nào?” Điện Thanh nhỏ giọng nói.
Khoé môi ta giật giật “À! Không có việc gì! Chỉ là nếu tất cả chúng ta đều chết hết thì cũng sẽ có người thay chúng ta mà quỳ xuống thắp hương cho bọn họ! Nhận hết hương khói nhân gian!” Ngày đó, ta như thế nào cũng muốn đem thủ cấp cuả họ để vào trong hoàng lăng, đó là để đề phòng rằng ngày này sẽ đến. Nếu Diệp gia tận diệt, thân sinh của ta sẽ không trở thành cô phần không người nào chăm sóc
“Vì sao chúng tap hải tụ tập lại 1 chỗ? Chẳng lẽ cứ như vậy là chờ chết sao?” Phù Dung cau mày nói
Ta đứng lên khỏi ghế, đem hắn mắt hướng ra phương xa “Bọn họ, vì đại sự của bọn hắn, muội nói xem, có thể gạt chúng ta sang 1 bên hay không? Bọn họ không giết thì sẽ có người khác giết. Các muội 1 thân 1 mình trong hoàng cung, ta lo lắng. Nói thế nào, các tỷ muội ở cùng 1 chỗ, có chét cũng chết cùng 1 chỗ. A! Ta không chắc, nếu không tụ tập đến 1 chỗ, tỷ muội chúng ta có thể sống được qua ngày 15 tháng 8. Làm thế này là muốn để cho bọn họ ứng với lời tiên đoán loạn thiên hạ 14 nước. Diệp gia tỷ muội bất tử, có thể sao? Hay là, các muội muốn ta kể chuyện 10 đôi đũa ngày xưa cho các muội nghe?”
Edit + Beta: Du Phong Lãnh Huyết