Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhau sóng vai đi đến Hồng Thúy Lâu, Triển Chiêu trời sinh vốn không phải là người hẹp hòi, rất khó có chuyện gì có thể làm cho hắn bực bội một lát, cùng bằng hữu thì càng sẽ không tức giận, duy chỉ có lúc này, tựa hồ hơi nhỏ nhen.
Trên dọc đường đi, Bạch Ngọc Đường liếc nhìn Triển Chiêu mấy lần, hiện giờ, trong lòng hắn cũng rối tung rối mù, bản thân làm gì bởi vì Triển Chiêu qua đêm ở Hồng Thúy Lâu mà điên tiết cả người, bất quá từ trước đến giờ hắn vốn cũng không phải là người hay so đo, nghĩ không thông thì không nghĩ nữa, chỉ tiếp tục đi cùng Triển Chiêu, Triển Chiêu không để ý tới người, vẫn còn hơi khó chịu.
Mắt thấy cũng sắp đến Hồng Thúy Lâu rồi, Bạch Ngọc Đường đột nhiên chỉ một ngón tay lên trời, nói, “Miêu nhi, ngươi xem!”
Triển Chiêu bị hắn dọa sợ giật mình, vội vàng giương mắt theo hướng tay hắn chỉ nhìn sang, chỉ thấy bầu trời trừ đám mây ra thì không có gì cả. Triển Chiêu còn cố ý cẩn thận kỹ một hồi, không hiểu gì xoay mặt nhìn Bạch Ngọc Đường, hỏi, “Nhìn cái gì?”
Bạch Ngọc Đường khiêu mi, “Đám mây!”
Triển Chiêu càng buồn bực, ngửa mặt nhìn kỹ đám mây cuối chân trời, hỏi, “Đám mây thế nào?”
“Có giống con mèo meo meo không?” Bạch Ngọc Đường cười hỏi Triển Chiêu, “Xù ria trợn mắt đang tức giận nha.”
Triển Chiêu liếc hắn, lại nhìn nhìn, thầm nói con chuột này toàn nói bậy, đâu có mèo nào xù ria trợn mắt?
“Miêu nhi.” Bạch Ngọc Đường cười híp mắt hỏi Triển Chiêu, “Bằng không, ngươi giúp ta hỏi con mèo kia một chút, lúc nào thì hết giận?”
Triển Chiêu khiêu khiêu mi, nhìn Bạch Ngọc Đường, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đang mỉm cười nhìn hắn nha — con chuột này bảo hắn đừng giận nữa, nhận lỗi rồi.
Muốn Bạch Ngọc Đường nhận lỗi không phải chuyện dễ dàng, Triển Chiêu quen biết hắn lâu như vậy tự nhiên biết, Bạch Ngọc Đường rất ngang ngược, cực kỳ bá đạo, căn bản không có thời điểm nhận sai, hôm nay mặc dù đổi cách, nhưng cũng là đang nhún nhường hắn. Triển Chiêu vốn là tính tình tử tế, tự nhiên sẽ không so đo với hắn, bảo, “Đến Hồng Thúy Lâu rồi, ngươi đi vào hay là tiếp tục ở đây ngắm mèo?”
Bạch Ngọc Đường thấy trên mặt Triển Chiêu đã có nụ cười, tâm cũng an, bất quá trong đầu càng thêm loạn, hắn lại buồn bực, thế nào mà con mèo này có vui vẻ hay không, lại quan trọng với mình vậy sao?
Hai người cũng không nghênh ngang đi vào từ cửa chính, mà là đi cửa sau.
Bạch Ngọc Đường để cho Triển Chiêu lôi kéo lui về cửa sau, cảm thấy khó chịu, liền nói, “Miêu nhi, làm cái gì vậy? Đi dạo kỹ viện còn phải đi cửa sau?”
Triển Chiêu khoát khoát tay, bảo, “Ai nha, ngươi không biết, trong Hồng Thúy Lâu thường xuyên sẽ có nhiều hương thân địa phương hoặc là quan viên nào đó, hai ta là điều tra ngầm, đừng để người không liên quan biết được!”
Bạch Ngọc Đường nhăn mũi, bảo, “Chú trọng cũng không ít.”
Đến ngoài cửa sau, Triển Chiêu gõ gõ cửa, không lâu sau, liền có một đại hán bộ dáng như hộ viện đi tới mở cửa, ban đầu vẻ mặt rất hung hãn, vừa nhìn thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liền lập tức mềm nhũn, vội vàng bồi cười nói, “Ô, đây không phải là Triển đại nhân và Bạch Ngũ Gia sao.”
“Cửu cô nương có ở đây không?” Triển Chiêu hỏi hộ viện kia.
“Có có!” Hộ viện vội vàng gật đầu, bảo, “Bà chủ đang ở trên lầu phơi nắng.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, đi vào hậu viện Hồng Thúy Lâu, từ bên ngoài lên thang lầu, đi về tiểu lầu các độc lập ở tầng cao nhất.
Hai người đi tới lầu chót, chỉ thấy đại môn gian phòng đang mở rộng.
Tiểu lầu các này tương đối trang nhã, bên trong bức rèm che hương trù, vừa nhìn chính là cô nương khuê các, chỉ tiếc trong lòng Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu biết rất rõ, cô nương ở nơi này quả thật lợi hại.
Hai người nhìn vào trong, chỉ thấy bên trong, trên chiếc ghế dài bên cạnh cửa sổ, là một cô nương trẻ tuổi mặc một thân hồng y, bọc ngoại sam màu trắng đang ngủ gà ngủ gật, trên tay còn ôm một con chó nhỏ màu trắng, đang phơi nắng, bên cạnh có vài cô nương đều hoặc ngồi hoặc dựa, có người chép sách cũng có người đang khảy đàn…
Bạch Ngọc Đường liếc Triển Chiêu một cái, khiêu khiêu mi — đây có chỗ nào là giống kỹ viện nhỉ.
Triển Chiêu cười cười, hai người xuất hiện ở trước cửa, tự nhiên là đưa tới chú ý các cô nương bên trong.
“A!” Các cô nương giương mắt vừa nhìn, lập tức vui mừng đến kêu lên, vội vàng tới chào hỏi hai người, “Triển đại nhân ~ Bạch Ngũ Gia ~” từng người một gọi đến là ngọt nào, ngọt đến mức Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cảm thấy đau răng, bất giác rùng mình một cái.
Lúc này, Cửu cô nương cũng tỉnh dậy, ôm con chó nhỏ nắm lỗ tai, rất hào hùng địa nhón chân hỏi, “Yêu… Ta nói sáng sớm hôm nay thấy dậy thấy mi mắt trái nhảy, thì ra là có khách quý nha.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, đối với nàng bảo, “Cửu cô nương đã lâu không gặp.”
“Đâu có đâu có.” Cửu cô nương tiếu a a, bảo đám cô nương đang nhìn chằm chằm Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lau nước miếng, “Được rồi, đừng nhìn nữa, nhìn thêm cũng không mang đi được, nhanh đi chào hỏi khách khứa đi, đừng chỉ biết ăn không biết làm chứ!”
Một đám cô nương bất đắc dĩ nhìn Cửu cô nương một cái, tề tề nói, “Vâng…” Liền xoay người từ biệt Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, mỗi bước đều quay đầu lại nhìn mà dần dần xuống lầu.
“Đi vào ngồi đi.” Cửu cô nương vội vàng gọi hai người vào nhà ngồi xuống, vừa đối lầu dưới la, “Hắc tử! Dâng trà!”
“Nga!” Một hán tử cao lớn thô kệch ở lầu dưới đáp một tiếng, gọi nha hoàn dâng trà.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngồi xuống bên cạnh bàn, Cửu cô nương cũng tới đây ngồi xuống đối diện hai người, bảo, “Vô sự không lên điện tam bảo, chỗ này của ta mời không nổi hai tôn thần các ngươi, là có chuyện gì muốn hỏi ta đi?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, đều gật đầu một cái.
Nói đến Hồng Thúy Lâu, liền không thể không nói một chút đến vị Cửu cô nương trước mắt này.
Hồng Thúy Lâu là kỹ viện lớn nhất thành Khai Phong, làm ăn thịnh vượng. Kỳ thực Bạch Ngọc Đường nói không hề sai, các cô nương Hồng Thúy Lâu, trước giờ đều không phải là loại kỹ nữ cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, mà là thiên kim tiểu thư. Những cô nương này là bán nghệ hay bán thân, hoặc là không bán gì hết, đều do bản thân các nàng quyết định, đến nơi này, cũng phần lớn là những đạt quan quý nhân, tới chỗ này chưa chắc là vì sắc đẹp, mà là tìm niềm vui. Nếu như kỹ nữ thật chọn trúng ngươi, hai ngươi muốn thế nào đều được, chú trọng chuyện ngươi tình ta nguyện.
Hồng Thúy Lâu là một nơi kỳ quái, quanh năm cứu giúp những cô nương đáng thương không còn nhà để về, nếu ai có đối tượng, trong lâu không những không cần nàng chuộc thân, còn có thể chuẩn bị gả trang cho nàng, vì vậy, trong lâu đã có mấy cô nương đều gả cho phú hộ nổi tiếng của Khai Phong, mà Hồng Thúy Lâu chính là nhà mẹ các nàng. Hồng Thúy Lâu cũng thành nơi tiếp nhận những nữ tử gặp khó khăn, một đám cô nương luôn tụ lại cùng nhau, cả ngày vui vẻ chơi đùa.
Mà tất cả những việc này, đều nhờ vào nữ tử có mấy phần khí chất hào sảng trước mắt, Cửu cô nương.
Cửu cô nương vốn là người giang hồ, võ nghệ không cần bàn cãi, con người nhiệt tình, thích cùng bọn nam tử tán tỉnh chơi đùa, cầm kỳ thư họa dạng dạng tinh thông, người cũng xinh đẹp. Nàng hay lo chuyện bất bình trong thiên hạ, đặc biệt cứu vài nữ tử bị ức hiếp, cửu nhi cửu chi, dần dần người càng ngày càng nhiều, liền dùng tiền mua miếng đất ở Khai Phong, bắt đầu làm ăn.
Chẳng qua là những cô nương kia thương lượng, đều không có sở trường gì, cho nên liền mở kỹ viện.
Hồng Thúy Lâu có ba quy củ chính, điều thứ nhất, cô nương lớn nhất, người tiến vào mặc kệ ngươi là đạt quan quý nhân hay là hoàng thân quốc thích, đều là giống nhau, cô nương không muốn, tuyệt đối không thể miễn cưỡng. Điều thứ hai, gây chuyện sẽ bị đánh! Các cô nương ở đây phần lớn đều là Cửu cô nương dạy dỗ, võ công tài giỏi, nếu ai chọc giận các nàng, bị đánh là do ngươi xui xẻo. Điều thứ ba, chính là cứu giúp tất cả nữ tử chịu khổ.
Nhắc tới cũng kỳ quái, Hồng Thúy Lâu lúc vừa khai trương, cơ hồ ngày ngày đều có đám đánh nhau, phần lớn đều là các cô nương đánh phiêu khách, một đám đánh một, rượt đuổi đến cả phòng tán loạn, nhưng là cửu nhi cửu chi, đến nhiều nhã khách. Bọn họ phần lớn còn có chút quan tước, cùng các cô nương nói chuyện trời đất, thưởng thức trà nghe khúc, Hồng Thúy Lâu làm ăn cũng là càng ngày càng tốt.
Mấy năm trôi qua, Hồng Thúy Lâu thành một nơi trang nhã, bọn quan viên cũng dám thoải mái đến, cùng là đi dạo kỹ viện, nếu như đi dạo Hồng Thúy Lâu, cũng sẽ không có ai dám nói này nói nọ. Cuối cùng đến Hoàng thượng cũng biết đến nơi này, nghe nói là cứu giúp những nữ tử gặp rủi ro, tiện khâm thưởng. Vì vậy Hồng Thúy Lâu này tức thông triều đình lại thông giang hồ, thành sự tồn tại không thể thiếu.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng vị Cửu cô nương này quen biết, là đúng là thú vị.
Cửu cô nương cuộc đời có một sở thích, chính là kết giao mỹ nam thiên hạ, chỉ cần là mỹ nam tử, nàng đều thích, đều phải làm bằng hữu với ngươi, nói chuyện mấy câu.
Nói đến mỹ nam tử thiên hạ, Bạch Ngọc Đường tự nhiên là đại danh đỉnh đỉnh. Cửu cô nương thiên sơn vạn thủy chạy đi Hãm Không Đảo, thiên tân vạn khổ tìm được Bạch Ngọc Đường, sau khi nhìn thấy gào rú bảo đã mãn nguyện, làm Bạch Ngọc Đường bối rối không hiểu gì cả. Bạch Ngọc Đường thấy cô gái này rất đặc biệt, vô cùng phóng khoáng, liền ngồi xuống hàn huyên tán gẫu uống chén rượu, sau khi tán gẫu, phát hiện ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, vì vậy thuận tiện trở thành bạn tốt, có rãnh rỗi liền gom lại uống rượu với nhau.
Mà cùng Triển Chiêu quen biết, là là bởi vì năm ấy Triển Chiêu mới vào Khai Phong làm quan, bắt một tên hái hoa đạo tặc. Tên đạo tặc kia hình như là theo dõi cô nương của Hồng Thúy Lâu, liên tục hại người, nhưng khinh công hắn cực kỳ cao cường, Cửu cô nương không bắt được hắn, cuối cùng bế tắc, chỉ có thể đi Khai Phong phủ báo án, Triển Chiêu liền tới cửa mai phục bắt tặc.
Cửu cô nương lúc đầu nghe nói người đến là Triển Chiêu, cũng không quá để ý, dù sao lời đồn đãi trên giang hồ đều nói Triển Chiêu là một đại hán đại anh hùng cao lớn vạm vỡ. Cửu cô nương đối đại anh hùng rất có hảo cảm, nhưng không thích đại hán, nàng thích đại anh hùng anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong, ngươi là đại anh hùng nhưng không phải mỹ nam tử nàng cũng không thèm, nếu ngươi là mỹ nam tử mặc dù không phải đại anh hùng nàng cũng cần! Cho nên hồi đầu nàng cố ý tránh xa Triển Chiêu, để cho hắn thủ trong khuê các của mình, chờ tên hái hoa đạo tặc.
Đêm đó, tên hái hoa đạo tặc đến thật, bị Triển Chiêu đánh bắt một trận rồi ném xuống lầu. Các cô nương hào hứng cầm đao ra ngoài, đòi thiến tên hái hoa đạo tặc kia trước.
Đến trước lâu, thấy Triển Chiêu từ trên lầu đi xuống, tất cả mọi người ngốc ra.
Cửu cô nương lúc ấy nhìn chằm chằm Triển Chiêu hồi lâu, hỏi, “Ngươi là hái hoa tặc?”
Triển Chiêu bị nàng chọc buồn cười, chỉ chỉ nam nhân nhìn bỉ ổi té ở một bên, bảo, “Là hắn.”
Cửu cô nương xoay mặt liếc mắt nhìn, cảm thấy nam chân này bỉ ổi, nhấc chân, một cước liền đạp choáng người, trong đầu thật hối hận nha, vô duyên vô cớ lãng phí một mỹ nam tử như vậy độc thủ không khuê bắt tặc, sớm biết nàng đã lưu lại cùng hắn.
Triển Chiêu thấy người cũng đã bắt được định rời đi, lại nghe Cửu cô nương bảo, “Không phải hắn!”
“Không phải?” Triển Chiêu kinh hãi, thầm nói chẳng lẽ hái hoa tặc còn có người khác?
“Đúng vậy! Còn có người khác!” Cửu cô nương vội vàng kéo Triển Chiêu lên lầu, để cho hắn thủ đến sáng sớm ngày mai, bản thân thì ở trong phòng, nhìn chằm chằm Triển Chiêu từ trên xuống dưới, vừa nhìn vừa chậc chậc, thầm nói lời đồn đãi trên giang hồ hại chết người, bản thân năm đó còn không biết bởi vì loại lời đồn này bỏ lỡ bao nhiêu mỹ nam tử…
Bất quá nghe nói loại ý nghĩ ngay lúc nàng mộ danh tìm được bắc hiệp Âu Dương Xuân đã bị phá vỡ hoàn toàn, Cửu cô nương trở thành người kiên định phụng tin lời đồn trên giang hồ, hơn nữa gặp người liền nói, bắc hiệp là thực tế, nam hiệp là truyền thuyết!
Mọi người ngồi xuống uống ngụm trà, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liền nói thẳng ra, hỏi, “Cửu cô nương, muốn hỏi thăm ngươi chuyện này, ngươi biết có thiếu niên con ngươi màu xanh biếc không?”
Cửu cô nương sửng sốt, nháy mắt mấy cái nhìn hai người, “Con ngươi màu xanh biếc?”