Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 52: Đệ ngũ thập nhị thoại tình, mông mông và lung lung

“Miêu nhi, đi đâu vậy?” Bạch Ngọc Đường bị Triển Chiêu lôi dậy, bộ dáng uể oải bảo, “Lại không có vụ đánh nhau nào.”

“Đúng rồi, nói đến đánh nhau.” Triển Chiêu đột nhiên nghĩ tới, hỏi, “Tháng sau khuê nữ của Nguyên lão gia ở Lư Sơn sắp tỉ võ chiêu thân ngươi biết không?”

Bạch Ngọc Đường ngẩn người, hỏi, “Nguyên lão gia nào? Phái chủ của Lư Sơn thập bát phái?”

“Ân.” Triển Chiêu gật đầu, hơi khó hiểu, “Không ai đưa thiệp cho ngươi sao?”

Bạch Ngọc Đường có chút lơ mơ không rõ, nheo mắt lại hỏi Triển Chiêu, “Người ta đưa thiệp cho ngươi rồi? Hắn tỉ võ chiêu thân, gọi ngươi làm gì thế?”

Triển Chiêu từ trong lòng ngực lấy ra tấm thiệp mời, cho Bạch Ngọc Đường nhìn, bảo, “Ta không biết, sáng nay nhận được thiệp, nói mời ta đi tham gia nghi thức tỉ võ chiêu thân.”

Bạch Ngọc Đường cầm thiệp nhìn nhìn, nheo mắt lại, “Khuê nữ nhà Nguyên lão gia tỉ võ chiêu thân, gọi ngươi đi làm gì? Hắn muốn chiêu ngươi làm con rể sao?”

Triển Chiêu nhún nhún vai, “Không biết, ta còn tưởng rằng võ lâm nhân sĩ trong thiên hạ hầu như đều có hết.”

“Cái của ta nói không chừng đã được đưa đến Hãm Không Đảo rồi.” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, bảo.

“Cũng đúng ha!” Triển Chiêu gật đầu, thầm nói thiếu chút nữa quên mất Bạch Ngọc Đường là người của Hãm Không Đảo.

“Miêu nhi, ngươi muốn đi sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Tỉ võ chiêu thân có ý gì?”

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, bảo, “Tháng sau à, ta vừa lúc có kỳ nghỉ, đến qua năm ta sẽ quay về quê ở Thường Châu, cho nên mấy ngày này ta định đi ra ngoài, du lịch một chút.”

“Vậy ngươi không đi Hãm Không Đảo?” Bạch Ngọc Đường rất bất mãn, “Đại tẩu sắp sinh.”

“Ta định lúc du lịch về sẽ đi Hãm Không Đảo, thuận tiện đến chào hỏi đại ca đại tẩu, thăm Trân nhi một lát.” Triển Chiêu cười híp mắt, “Ngươi nói, người làm thúc thúc như ta, cũng không thể đến chút lễ ra mắt cũng không mang đi, ngươi cho hắn đệm ngân hồ, vậy ta cũng muốn tìm chút đồ chơi quý hiếm đưa cho trân nhi chứ.”


“Du lịch...” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, hỏi, “Du lịch cũng không cần đi tỉ võ chiêu thân đi?”

“Ai nói ta muốn đi chiêu thân vậy?” Triển Chiêu có chút vô lực bảo, “Ta chẳng qua là cảm thấy vùng Lư Sơn khá thú vị, không bằng đi dạo một chút, hơn nữa, ngươi không biết, Nguyên lão gia và cha ta có chút giao tình.”

“Đây không phải là càng nguy sao.” Bạch Ngọc Đường trợn mắt, “Lỡ đâu hắn lôi kéo ngươi, nhất định bắt ngươi làm con rể làm sao bây giờ?”

Triển Chiêu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, bảo, “Chuột à, ngươi gấp cái gì, ta đã nói rồi ta không đi chiêu thân, chỉ đi xem một chút... thiệp của hắn cũng đã phát tới rồi, không đi quả thật không ổn?”

“Hảo.” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, bảo, “Ta cũng đi.”

“Ngươi cũng đi?” Triển Chiêu cau mày, hỏi, “Ngươi không phải về Hãm Không Đảo sao?”

“Ân.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Ta trở về liếc mắt nhìn, cầm thiệp mời chạy tới Lư Sơn không được sao?”

“Như vậy sao được?” Triển Chiêu hỏi, “Đại tẩu không phải sắp sinh rồi sao?”

Bạch Ngọc Đường bật cười, nhìn Triển Chiêu, “Đại tẩu sinh con thì liên quan gì ta đâu? Ta lại không giúp được gì.”

Triển Chiêu sờ sờ cằm, nhìn Bạch Ngọc Đường, con chuột nước này đường đường một mỹ nam tử, nếu như đi, bị Nguyên lão gia chọn trúng làm con rể thì biết làm thế nào bây giờ, liền hỏi, “Ngươi đi chiêu thân?”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Ta mới không đi, nha đầu Nguyên gia kia nhìn không được.”

“Làm sao ngươi biết?” Triển Chiêu tò mò hỏi tới.

“Ngươi cứ nghĩ đi, Nguyên lão gia là một người trọc, Nguyên lão thái thái là một mặt rỗ... vậy nữ nhi sinh ra không phải... Oa, vừa trọc vừa rỗ.”

“Ngươi tích chút khẩu đức đi, nói cô nương người ta như vậy.” Triển Chiêu bất đắc dĩ thở dài, nhét thiệp mời về trong ngực, bảo, “Nói không chừng không có thiệp mời của ngươi thì sao.”

Bạch Ngọc Đường mỉm cười, bảo, “Miêu nhi, tỉ võ chiêu thân không nghĩ tới ta, cô nương kia không cần cũng được.”

“Tại sao?” Triển Chiêu không hiểu hỏi.

“Bởi vì là kẻ ngu.” Bạch Ngọc Đường cười cười, khiêng đao đi ra ngoài.

Triển Chiêu bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, con chuột này, đắc ý cái gì, cầm lấy kiếm, đuổi theo...

Hai người ra khỏi sân, liền thấy có rất người ngoài cửa nha môn, Triệu Hổ xoa mắt tại cửa đại môn, Mã Hán đang nhìn từng thiếu niên bị người nhà mang vào.


“Triệu Hổ.” Triển Chiêu đi qua vỗ bả vai hắn.

“Triển đại nhân.” Triệu Hổ nhìn nhìn hai người, hỏi, “Các ngươi ra ngoài à?”

“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu, hỏi, “Còn đang nhìn người sao?”

Triệu Hổ thở dài, bảo, “Nhìn đến con ngươi ta cũng muốn dính lại nhau rồi... Khai Phong phủ này sao lại nhiều tiểu hài nhi như vậy a.”

“Có phát hiện gì đầu mối không?” Triển Chiêu hỏi ra lời, cũng cảm giác mình hỏi vô ích, bởi vì vẻ mặt Triệu Hổ ủ rũ, đã nói vấn đề rất rõ.

“Chúng ta sẽ tiếp tục tìm thôi.” Triệu Hổ lại vuốt vuốt huyệt Thái dương, tiếp tục đi xem ánh mắt hài tử.

Triển Chiêu quay đầu lại nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, chỉ thấy hắn cau mày cúi đầu tựa hồ đang suy nghĩ tâm sự gì.

“Ngươi muốn cái gì?” Triển Chiêu hỏi hắn, “Có đi hay không đây?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, cùng Triển Chiêu cùng nhau đi ra ngoài.”Miêu nhi, ta cảm thấy tìm như vậy không phải biện pháp.”

“Ta đã cảm thấy không phải biện pháp từ rất lâu rồi, nhưng cũng bế tắc.” Triển Chiêu bất đắc dĩ, “Một chút đầu mối cũng không có, cho nên đành phải ra ngoài đi dạo một chút.”

“Ngươi nói, ánh mắt màu xanh biếc, có thể nào không phải ý trên mặt chữ?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, gật đầu, “Cũng có thể, bất quá ngươi có thể nghĩ ra được là có ý gì sao? Cũng không biết đến tột cùng ở đâu xảy ra thiên tai, Bao đại nhân mấy ngày nay bận tối tăm mày mặt, ăn ngủ không yên.”

“Ai... Ta tương đối lo lắng cũng không phải phương vị, mà là chủng loại thiên tai.” Bạch Ngọc Đường có chút bất đắc dĩ bảo, “Ngươi nghĩ đi, bản đồ trên cánh tay tà phật kỳ thực rất rõ ràng, mặc dù không thể cụ thể đến thành nào thôn nào, nhưng có thể tám chín phần mười, mấu chốt là không biết đó là loại tai hại nào... Nếu như tính ra được là vùng Thiên Sơn, vậy ngươi nói là tuyết tai hay núi lở?”

Triển Chiêu gật đầu, điểm này đúng là làm cho người ta nhức đầu.

“Đúng rồi.” Triển Chiêu đột nhiên hỏi, “Có thể nào con ngươi màu xanh biếc là một món đồ?”

“Đồ?” Bạch Ngọc Đường sửng sốt, hỏi, “Ngươi là nói, con ngươi màu xanh biếc không phải ánh mắt sinh trưởng ở trên thân người, mà là một món đồ cụ thể?”

“Lời tiên đoán đã nói thiếu niên có một ánh mắt màu xanh biếc, cũng chưa chắc là mang ánh mắt màu xanh biếc, ngươi nghĩ xem, Khai Phong phủ nhiều người như vậy, nếu như có thiếu niên mang màu mắt xanh biếc, vậy thì đã sớm bị truyền khắp nơi rồi.”

“Ân...” Bạch Ngọc Đường gật đầu, bảo, “Vậy ánh mắt màu xanh biếc sẽ là cái gì? Hạt châu sao?”


“Ta cũng chỉ tùy tiện suy đoán.” Triển Chiêu bảo, “Nói không chừng, Khai Phong phủ còn có vài thiếu niên, mà chúng ta chưa từng thấy.”

“Tên khất cái cái gì đều tra xét... Trừ phi...” Bạch Ngọc Đường nói tới đây, có chút muốn nói lại thôi.

“Trừ phi cái gì?” Triển Chiêu hỏi.

“Trừ phi, là những thiếu niên hàng năm sống ở nơi chúng ta không tìm được.” Bạch Ngọc Đường đạo.

“Nơi nào?” Triển Chiêu khó hiểu, “Là người làm trong đại gia đình?”

Bạch Ngọc Đường khoát khoát tay, bảo, “Lần này là hạ hoàng bảng, đại gia đình nếu như thật có hài tử như vậy, đã đưa ra từ lâu rồi... Ta là nói, chạy không ra, sau đó người giam những thiếu niên kia lại không dám đưa bọn họ ra.”

“Đám lường gạt?” Triển Chiêu cau mày.

Bạch Ngọc Đường gật đầu.

“Khai Phong hẳn không có chuyện bán hài tử một cách minh mục trương đảm.” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, bảo, “Ngầm  à... vậy thì không chắc, còn có một vài quán tiểu quan, rất có thể.”

“Ta cũng cảm thấy chỗ đó rất khả nghi.” Bạch Ngọc Đường cười cười, “Ngươi nghĩ xem, người có con ngươi màu lục nếu như là tiểu quan, chắc chắn không có cách nào ra ngoài, cho dù có phiêu khách biết, thì cũng sẽ không nói ra ngoài, việc này có thể so với không được phiêu kỹ, nói ra, chẳng khác nào nói cho người khác biết bản thân dưỡng tiểu quan?”

Triển Chiêu nghe xong gật đầu, bất quá tựa hồ vẫn còn có chút bất mãn, bảo, “Kỳ thực có cái gì khác nhau, tiểu quan cũng là người.”

Bạch Ngọc Đường cười, bảo, “Ta cũng chưa nói bọn họ không phải là người.”

Triển Chiêu khoát khoát tay, bảo, “Ta biết, ta không phải nói ngươi, nói là những kẻ rõ ràng thích còn không xem người khác là người.”

Bạch Ngọc Đường vươn vai, bảo, “Ai... thời này có nhiều kẻ bạc bẽo hẹp hòi, còn có thể nói gì. Đúng rồi Miêu nhi, quán tiểu quan lớn nhất Khai Phong ở đâu vậy?”

Triển Chiêu híp mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, lắc lắc đầu.

“Không phải đâu?” Bạch Ngọc Đường trợn to hai mắt nhìn Triển Chiêu, “Ngươi không biết?”

Triển Chiêu cau mày, bảo, “Bạch Ngọc Đường, ngươi cho rằng ta giống các nha dịch mỗi ngày tuần nhai tra người? Đám phi tặc tiểu khấu ta đều không cần phải để ý đến, nhiệm vụ của ta là bảo vệ Bao đại nhân, và tra những vụ án lớn!”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, hỏi, “Vậy tại sao luôn thấy ngươi tuần nhai?”

“Ách...” Triển Chiêu do dự một chút, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Tuần nhai tương đối thú vị...”


“Mèo!” Bạch Ngọc Đường trừng hắn, “Ngươi lơ là cương vị, ngươi không phải ra ngoài tuần nhai, ngươi là ra ngoài đi dạo phố!”

Triển Chiêu bị nói đến chỗ đau, lập tức mí mắt bốc lửa, “Ngươi đừng nói lung tung, ta là làm xong việc của mình, sau đó giúp đỡ bọn Trương Long Triệu Hổ tuần nhai! Cái gì lơ là cương vị, ta đây gọi là tận trung cương vị!”

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười nhìn hắn, “Ngươi cứ biên đi, đều đem ngươi truyền thành một bộ lao tâm lao lực, kỳ thực ngươi hầu như len lén chạy ra ngoài hóng mát.”

“Đi thôi.” Triển Chiêu làm bộ như không nghe thấy, xoay người rời đi, “Chúng ta trở về phủ hỏi mấy nha dịch kia một chút, trong Khai Phong nơi nào có quán tiểu quan.”

“Đợi đã.” Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu lại, bảo, “Ta biết có người, nàng còn biết rõ hơn cả đám nha dịch.”

“Ai?” Triển Chiêu không hiểu.

Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ một tòa lầu cao ở thành tây, trên lầu ngói lưu ly hồng hồng, xem ra vô cùng bắt mắt.

Triển Chiêu có chút vô lực, bảo, “Hồng thúy lâu? Ngươi muốn đi kỹ viện hỏi sao?”

“Hỏi Cửu cô nương một chút, nói không chừng có đầu mối, xướng quán kỹ viện trong vùng này, không ai rõ hơn nàng.” Bạch Ngọc Đường vui vẻ đi về phía trước.

Triển Chiêu đi theo phía sau hắn, lạnh băng băng nói, “Đúng vậy, thiếu chút nữa đã quên Bạch Ngũ Gia ngươi phong lưu thích thảng, hồng nhan tri kỷ khắp thiên hạ.”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, cười tiến tới bên cạnh hắn, hỏi, “Miêu nhi, ghen à?”

“Ta ghen cái gì.” Triển Chiêu liếc hắn một cái, “Ta cũng biết Cửu cô nương, ta còn từng ở chỗ nàng kìa.”

“Ngươi nói gì?” Triển Chiêu vừa mới dứt lời, Bạch Ngọc Đường đột nhiên đổi sắc mặt, đưa tay một thanh bắt cổ tay Triển Chiêu, dùng sức rất lớn, đau đến Triển Chiêu giật mình.

“Ngươi làm gì dùng lực lớn như vậy?” Triển Chiêu rút tay về, có chút không hiểu nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày tựa hồ rất không vui, bảo, “Ngươi làm sao đến chỗ nàng qua đêm? Ngươi không phải là không gần nữ sắc sao?”

Triển Chiêu sửng sốt một chút, mới hiểu được Bạch Ngọc Đường nói gì, mặt đỏ bừng, trợn mắt nói, “Ngươi nghĩ gì thế? Ta lần đó bắt tặc, từng mượn sân nàng mai phục! Còn có nha, cái gì gọi là không gần nữ sắc, ta cũng không phải là hòa thượng!”

Bạch Ngọc Đường nghe xong, không rõ vì sao trong lòng mới buông lỏng, mới có hơi khó hiểu, cảm giác ngũ lôi oanh đỉnh mới vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Coi như con mèo này có đi dạo kỹ viện thì thế nào, bản thân phản ứng lớn như vậy làm gì?

“Ngươi phản ứng lớn như vậy làm gì?” Triển Chiêu sau khi hiểu lời của Bạch Ngọc Đường, cũng hơi tức giận, thầm nói Bạch Ngọc Đường cho là mình qua đêm cùng hồng nhan tri kỷ của hắn, cho nên tức giận như vậy à? Vì một nữ nhân lại trở mặt với mình — không nghĩa khí.


“Ách...” Bạch Ngọc Đường có chút lúng túng, trong lòng hắn bây giờ đang rối loạn, hắn có chút không hiểu cơn giận mới vừa rồi đến tột cùng là bởi vì Cửu cô nương hay là bởi vì Triển Chiêu... Ách, dù sao không phải là bởi vì Cửu cô nương, nha đầu kia chẳng qua là bằng hữu thôi.

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, trong lòng không khỏi bốc lửa, có cần tức giận vậy không?! Không để ý tới hắn, đi về phía trước.

“Miêu nhi.” Bạch Ngọc Đường thấy hình như Triển Chiêu không vui, liền vội vàng theo sau, “Nắm đau?” Vừa hỏi, vừa định đưa tay qua xem thử cổ tay của hắn.

Triển Chiêu rút tay về, bảo, “Ngươi ít làm bộ, ta cũng không phải là cô nương, nắm một chút thì hư được sao, giữ lại đối với Cửu cô nương của ngươi đi.” Nói xong, tiếp tục đi về phía trước.

Bạch Ngọc Đường cau mày, thầm nói con mèo này tức giận ghê thật — không đúng, là mùi dấm nồng thật!