Căn phòng rơi vào yên lặng, mọi người lần nữa suy tính cái được cái mất, nhưng mà nghe nói sẽ mời được hai lão kia luyện đan cho mình thì không khỏi sáng mắt lên.
Đó là tứ phẩm luyện đan sư đó nha, không phải người như bọn họ có thể mời được, đây tuyệt đối là quý giá, hơn nữa còn có nhiều đan dược đặc biệt như vậy, xem ra cái lợi quá nhiều.
Lúc này, Đổng Thanh Phong mới lên tiếng, nói:
- Đổng gia ta quyết định hỗ trợ tài chính cho việc xây dựng Học Viện này!
Vương Mạc nghe vậy thì cũng gật đầu nhẹ sau đó cũng đồng ý, còn gia gia hắn thì đơn nhiên là chấp nhận rồi.
- Vậy thì quá tốt rồi! Lần này xin nhờ mọi người chuẩn bị giúp con một cái hội đấu giá, phiền mọi người thông báo cho người trong thành rằng sẽ bán đấu giá ba loại đan dược đó, mỗi thứ sáu viên!
Tiểu Vũ nghe mọi người chấp nhận thì vui mừng, cho dù hắn có đủ tiền đi chăng nữa thì cũng sẽ nhờ tới ba người này, vì dù sao những người này cũng đáng tin cậy hơn, nếu có biến cố thì sẽ dễ dàng hơn.
- Được, chuyện bán đấu giá thì cứ giao cho ta là được, mà tiểu tử ngươi muốn bao giờ mới đem đan dược ra bán?
Đổng Thanh Phong nghe vậy thì lên tiếng hỏi ngược lại, dù sao cũng cần chút thời gian để chuẩn bị mọi thứ cho chu đáo chứ.
- Vậy thì ba ngày sao sẽ tiến hành bán đấu giá!
Suy tính một chút, hiện tại cũng cần thời gian để tin tức tới tai nhiều người, không phải thông báo là có người tới liền được, đôi khi cái gì nhanh quá cũng không hay.
- Tốt, vậy ta sẽ về chuẩn bị trước!
Vương Mạc cùng Đổng Thanh Phong đồng loạt rời đi, hôm nay họ rất vui vì có đan dược mới, hơn nữa thấp nhất cũng là nhị phẩm đan dược, mà đan dược này lúc trước họ chưa lần nào chạm tới được.
Khi hai người đã đi khuất thì Trần Thiên Hàn mới lên tiếng, hỏi:
- Con bán nhiều đan dược như vậy thì làm sao còn đủ cho gia tộc chúng ta?
Đan dược này quý giá như vậy mà cháu mình bán quá nhiều, làm lão cũng thấy tiếc nuối.
- Ha ha, gia gia không cần lo lắng, trong đây có hơn hai trăm viên đan dược lúc nãy, người nào thật tâm với gia tộc thì gia gia hãy ban cho họ là được, còn nếu người nào mà có dụng tâm không tốt thì không cần cho họ.
Nghe gia gia mình nói như vậy hắn không khỏi cười lớn, hắn nào không có chuẩn bị cho người nhà của mình chứ. Lấy trong tháp ra một túi trữ vật, gã giao lại túi này cho gia gia của mình, căn dặn như ông cụ non.
- Khà khà, ta đã sống tới chừng này rồi mà còn cần con nói lại đạo lý này sao?
Trần Thiên Hàn lắc đầu, xem ra đứa cháu của mình cũng có chút thông minh rồi, còn chuyện thế lực Ẩn Thế mạo hiểm đoàn bên ngoài của cháu mình thì lão không muốn quản.
Cầm túi trữ vật chứa đan dược trong tay, lão vô cùng vui mừng, lần này thì gia tộc sẽ phát triển thêm một bậc nữa, nhất là lão sẽ nhanh chóng chạm đến Hóa Khí Cảnh về sau xem ai dám chạm tới chúng ta nữa?
Hắn mỉm cười, giúp gia tộc thì đơn nhiên sẽ giúp, nhưng mà cũng không giúp quá mạnh tay nếu không đám tộc nhân sẽ có người ỷ thế mà nghênh ngang như mấy tên vô học.
Nói chuyện một lúc thì hắn rời khỏi phủ, đi đến nơi trú ngụ của Ẩn Thế mạo hiểm đoàn mà mình xây dựng, hai tên đoàn viên canh gác thấy hắn đi lại thì cung kính, gã cũng chỉ gật đầu một cái rồi đi vào bên trong.
- Đoàn trưởng!
Trần Long thấy hắn tới thì vui mừng tiến đến nghênh đoán, Tiểu Vũ kéo ghế ngồi xuống, nhìn sang, nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});- Ngươi cho người đi thông báo khắp nơi, nói rằng cần tìm số lượng người thật lớn để xây dựng công trình, số lượng hơn ngàn người là tốt nhất!
- Ngàn người, vâng đoàn trưởng!
Mặc dù không biết đoàn trưởng mình cần nhiều người như vậy để làm gì, nhưng mà cũng không có hỏi nhiều, lập tức đứng dậy cho người đi làm.
Thấy hành động dứt khoát của Trần Long làm hắn rất hài lòng, khi đã giải quyết mọi chuyện ổn thỏa xong thì gã đứng dậy đi về gia tộc, lúc này thì người của hai nhà cũng đã đến trước cửa, mỗi nhà có một vị đại trưởng lão đi qua nhận đan dược, phòng hờ có kẻ muốn ăn cướp.
Hắn đơn nhiên là lấy đan dược cho hai nhà kia, hai vị trưởng lão này vô cùng vui mừng, miệng cười không ngớt, hai người họ kiểm tra số lượng đan dược xong sau đó cũng cáo từ rời đi.
Lúc này, ba đại gia tộc cũng thông báo tìm người khắp nơi, dù sao thì những người biết xây dựng ở trong gia tộc cũng không có bao nhiêu, do trả lương khá cao nên nhanh chóng chưa được một canh giờ sau đã có năm mười người tới đăng ký.
Còn về phía Huyền Lão và Vu Lão thì không cần phải nói, bây giờ họ mới biết cái gì là núi cao còn có núi cao hơn. Hai lão cũng biết những kiến thức mà mình có được đối với nàng như là một đứa trẻ ba tuổi nói với người lớn vậy.
Hỏi tới đâu nàng đều trả lời được, hơn nữa một số đan phương cũng bị nàng điều chế lại, hiệu quả càng thêm tốt hơn.
Cơ Nguyệt không những rành về đan đạo chi thuật mà phải nói là rất rất là giỏi, thậm chí xưng nàng là Đan Tôn đôi khi còn là nhục mạ nàng, nhưng hai lão nói đến vấn đề này thì nàng chỉ cười cười chứ không bàn tới.
Vì đối với nàng thì mấy cái danh tôn mà phàm nhân này nói không có tác dụng gì cả, đối với nàng nó chỉ đơn giản là thuật luyện đan mà thôi.
Nàng không ngừng khai mở một lượng kiến thức thật lớn cho hai người nầy, làm bọn họ cười cả ngày.
...
Một ngày sau, lúc này ba đại gia tộc đã tập hợp hơn được ngàn người để xây dựng, trong đó cũng có người của tam đại gia tộc tham gia vào, mọi người đứng phía dưới đều có tay nghề xây dựng và điêu khắc khỏi phải bàn. Có một số thì thắt mắc khi ba nhà này tập hợp họ lại cùng một chỗ.
Phía dưới bình đài, một đại hán trung niên là võ giả Ngưng Khí Cảnh xoay qua nói nhỏ với người bạn của mình:
- Không biết lần này tại sao ba đại gia tộc lại tìm nhiều người biết xây dựng như vậy?
- Ta cũng không rõ lắm, theo ta thấy thì chắc là xây cái gì quy mô lắm đây!
Trung niên kia nghe vậy thì gật đầu tán thành, chỉ có xây dựng cái gì lớn mới cần tìm nhiều người như vậy.
Phía trên bình đài, ba đại tộc trưởng cũng đứng trên đó nhìn xuống phía dưới, ánh mắt không khỏi tán thưởng mình làm việc quả có hiệu quả.
...
Tiểu Vũ khi nhận được tin tức đã tìm được khá nhiều người nên cũng nhanh chóng đi ra, hắn đứng trên bình đài nhìn xuống mọi người một lượt, sau đó lên tiếng:
- Mọi người đã đến đây thì cũng biết ta đang cần một lượng lớn người để xây dựng một công trình. Ta cũng không nói nhiều, mọi người cứ cố gắn làm việc còn kim tệ thì không cần phải lo, ta sẽ trả đúng như thông báo, bây giờ ta sẽ dẫn mọi người đến nơi đó.
- Tốt!
Mọi người ở phía dưới nghe vậy thì hét lớn một tiếng, làm công trình này một ngày họ nhận được hai mươi kim tệ, số tiền này không phải nhỏ, nếu chỉ là ăn uống bình thường thì hơn một năm mới hết được.
Gã phi hành trên không đi trước dẫn đường, mọi người phía sau thấy tên thiếu niên này biết phi hành thì không khỏi ngước mắt nhìn nhau một cái sau đó cũng nhanh chóng chạy theo.
Trần Thiên Hàn, Vương Mạc và Đổng Thanh Phong thấy vậy cũng muốn đi theo xem địa hình nơi đó là như thế nào.