Giải quyết xong vấn đề của hai lão, hắn quyết định đi tìm gia gia mình, nhưng đến thư phòng thì không thấy người đâu nên hắn quyết định đến phòng chính sảnh tìm gia gia mình, quả nhiên khi tới thì thấy gia gia mình đang bàn chuyện cùng hai vị tộc trưởng kia.
- Gia gia, Mạc Bá, Phong Thành Chủ!
Tiểu Vũ khơm người hành lẽ với ba người, nếu đây có ba người thì quá tốt, vậy vấn đề tiền bạc của hắn sẽ được giải quyết dễ hơn rồi.
- Tiểu Vũ, con đến tìm gia gia có chuyện gì?
Trần Thiên Hàn thấy đứa cháu mình trai mình đến nơi này tìm mình thì hẳn là có vấn đề cần giải quyết rồi, chứ bình thường có mà đến lắm.
Vương Mạc cùng với Đổng Thanh Phong nhìn thấy cháu trai của Thiên Hàn thì không khỏi nổi lên ánh mắt thưởng thức, nếu mà tên này chưa có thê tử thì hai lão đã đem con cháu mình gã qua bên này rồi.
Nhưng bất quá, Trần gia có một cái quy củ thật là củ chuối làm ai cũng phải thở dài, bọn họ cũng không biết lúc đó ai lại rảnh là đề ra cái quy củ rằng mỗi con cháu chỉ được lấy một thê tử, không được lấy thị thiếp.
Nhưng hai người cũng đã gặp được thê tử của hắn, quả thật có năng nỉ cũng sợ tiểu tử này không muốn cưới thêm người khác đâu.
Tiểu Vũ mỉm cười, nói:
- Đúng vậy, con có chuyện cần tìm gia gia, nhưng có mặt hai vị tộc trưởng ở đây vậy thì quá tốt!
Nghe hắn nói vậy thì ai cũng tỏ ra nghi ngờ, nhưng cũng rất mong chờ chuyện vui cho mình, tùy tiện ngồi vào một chiếc ghế, nhìn sang mọi người một chút, gã lên tiếng nói tiếp:
- Lần này con cần một khoảng tiền rất lớn, nên con muốn bán ra một ít đan dược cho mọi người trước rồi mới bán đấu giá, không biết mọi người cảm thấy như thế nào?
- Đan dược? Mà ngươi muốn bán đan dược gì mới được?
Đổng Thanh Phong quét mắt nhìn sang, lông mày cũng có chút nhướng lên, nếu đan dược này tốt thì hắn sẽ mua, còn không thì cũng có thể cho tiểu tử này mượn ít tiền.
Tiểu Vũ giơ ba ngón tay lên, nói:
- Có ba loại đan dược, thứ nhất chính là Ngưng Dương Đan, thứ hai là Bạo Nguyên Đan và cuối cùng là Binh Nguyên Đan, hiện tại ba loại đan dược này có rất nhiều.
Ngừng một chút, cho kích thích trí tò mò của mọi người lên, gã mới tiếp tục nói:
- Ngưng Dương Đan là nhị phẩm đan dược, có thể giúp võ giả Tụ Khí Cảnh tầng chín thoải mái đột phá đến Ngưng Khí Cảnh. Bạo Nguyên Đan là nhị phẩm trung gai đan dược giúp võ giả Ngưng Khí Cảnh tầng chín có tỷ lệ tám thành đột phá Bạo Khí Cảnh. Còn Binh Nguyên Đan là đan dược cao cấp hơn là tam phẩm trung gai đan dược giúp Bạo Khí Cảnh đỉnh phong có tám thành đột phá Binh Khí Cảnh!
- Ba loại đan dược này là con đã cho người trong mạo hiểm đoàn của mình sử dụng, hiệu quả của chúng mang lại không phải bình thường, hiện tại do cần tiền gấp nên con mới đem chúng ra bán.
Vừa nói Tiểu Vũ vừa lấy ba bình đan dược để trên bàn, Trần Thiên Hàn cùng hai vị tộc trưởng Đổng Vương cũng bắt đầu đứng ngồi không yên khi nghe đến công dụng nghịch thiên của chúng.
Nếu quả thật là như vậy mà mình không mua thì đúng là quá ngu ngốc.
- Những đan dược này là...
- Những đan dược này đều là do Vu Lão và Huyền Lão luyện ra!
Tiểu Vũ biết gia gia mình định hỏi nguồn gốc của nó nên cướp lời nói trước. Ba người khi nghe vậy thì ánh mắt bất chợt sáng như đèn lồng, nếu là do hai vị kia luyện ra thì còn gì phải bàn nữa.
- Để ta xem một chút!
Đổng Thanh Phong đứng dậy khỏi ghế, tiến lại gần chỗ Tiểu Vũ lấy một bình Binh Nguyên Đan mở ra xem thử, mùi đan dược truyền ra làm hắn không khỏi ngây ngất. Kế bên, hai người kia cũng vậy, khi xem xét xong thì bọn Vương Mạc nhẹ gật đầu một cái, nói:
- Tiểu tử, đan dược này ta quyết định mua, cứ giao ra một cái giá là được!
- Ta cũng vậy, ngươi cứ cho một cái giá là được, đan dược này ta quyết định phải mua cho bằng được!
Đổng Thanh Phong cũng lên tiếng, hắn đứng ngồi không yên, sợ đan dược này hết thì làm sao mà kiếm thêm được nữa, chắc gì hai người kia sẽ chấp nhận luyện đan cho mình.
Nhất là bình Binh Nguyên Đan kia, nó có tác dụng rất tốt với mình khi tu luyện, hơn nữa có đan dược này thì gia tộc cũng sẽ thăng cấp mạnh mẽ.
- Vì hai nhà Đổng Vương đã ra tay giúp đỡ Trần gia nên, Ngưng Dương Đan một viên năm ngàn kim tệ, Bạo Nguyên Đan thì mười ngàn kim tệ, còn Binh Nguyên Đan thì hai mươi ngàn kim tệ!
Trần Thiên Hàn nghe xong, đôi lông mi trắng không khỏi co giật, đan dược tam phẩm cũng chỉ có hai mươi ngàn kim tệ thôi sao? Bình thường nhị phẩm đan dược muốn mua được thì lòi con mắt chứ đùa.
Nhưng đó cũng chỉ là đối với Trần gia thôi, còn hai nhà Vương Đổng thì tiền tích cóp không phải là ít, nhất là thành chủ.
Hai nhà kia nghe vậy thì quá vui mừng đi, quả nhiên không hối hận vì đã giúp Trần gia, Đổng Thanh Phong lên tiếng nói trước.
- Vậy được, ta sẽ mua mỗi thứ một trăm viên!
- Ta cũng vậy!
Vương Mạc cũng lên tiếng, nếu không sợ rằng mình sẽ không còn đan dược, ngược lại Trần Thiên Hàn thì như ngồi trên đóng lửa, sợ đứa cháu của mình bán hết thì lấy gì mà gia tộc mình sử dụng đây.
Bất quá, ở đây có hai gia tộc khác, cũng phải giữ thể diện chủ nhà một chút.
Tiểu Vũ mỉm cười, nếu như vậy thì hắn coi như có thêm một chút vốn liến rồi, bất quá mọi chuyện vẫn chưa xong như vậy, tuy bán đan dược như vậy thì có phần nhiều tiền, nhưng mà chỉ sợ vẫn không đủ.
Trần Thiên Hàn không hiểu tại sao cháu trai của mình lại đột ngột cần tiền nhiều như thế, nội tiền bán đan dược hồi nãy thôi thì cũng gần đủ tiền lời của gia tộc trong một năm rồi.
- Tiểu Vũ, con cần nhiều tiền như vậy để làm gì?
Nghe gia gia mình hỏi như vậy, hắn gật đầu nhẹ một cái, sau đó nhìn sang ba người, lần này cũng có chút nghiêm túc hơn.
- Tốt! Lát nữa hãy cho người qua đây lấy đan dược là được! Còn chuyện thứ hai muốn nhờ mọi người một chút, đó là con muốn xây dựng một cái Học Viện nên mới cần nhiều tiền như thế!
- Cái gì, tiểu tử ngươi muốn xây Học Viện? Mà, Học Viện là cái gì vậy?
Vương Mạc trợn mắt hỏi, nào giờ thì có tông môn chứ Học Viện thì chưa có nghe nói qua lần nào nha. Gia gia cùng Vương Mạc cùng dời mắt nhìn sang hắn.
- Học Viện nó cũng giống như một tông môn, nó sẽ dạy mọi người học tập nhiều thứ từ trong đó, nhưng sẽ không bắt buộc phải ở lại trong đó như những tông môn kia!
Tiểu Vũ cười trừ, bắt đầu giải thích cho gia gia mình cùng hai người kia nghe, dù sao hắn cũng cần hai nhà này giúp đỡ một chút.
Thấy thái độ mọi người có vẻ mơ hồ thì hắn lắc đầu nhẹ, nói tiếp:
- Bây giờ thì con vẫn chưa có thể nói rõ hơn, chuyện này thì sẽ bàn sau, nhưng bây giờ nếu ai mà ủng hộ cho việc xây dựng này thì về sau sẽ nhận được rất nhiều lợi ích, trong đó sẽ nhờ được Vu Lão cùng Huyền Lão luyện đan cho mình!
Hắn bắt đầu lấy lợi ích ra dụ hoặc người khác, nhưng lợi ích này không phải chỉ nói cho có mà nó là thật sự, nếu giúp hắn thì hắn cũng sẽ không ngại mà giúp lại.
Chú ý: mấy câu như nghèo rớt mồng tơi không phải là do mình thêm vào, nguyên bản nó là như vậy rồi nhé, mình không có rảnh là chèn khơi khơi vào đâu.