Làm Nhân Vật Phản Diện Cũng Phải Nổi Tiếng Khắp Tu Chân Giới

Chương 49

Biên tập: Tiểu Vô Lại

“Đại ca?”

“Ừm, có bị thương không?” Thẩm Vô Hoặc hỏi, ánh mắt đầy lãnh ý nhìn tiểu giao long trên mặt đất.

Thẩm Trì thu tay về, cảm kích gật đầu với Thẩm Vô Hoặc: “Ta không sao, đa tạ đại ca.”

Thẩm Vô Hoặc quan sát Thẩm Trì toàn thể một lượt, sau khi phát hiện quả thực không có việc gì mới dời mắt đi, nhẹ giọng nói: “Vật ấy là lê giao, lúc bé như rắn, trăm năm sừng dài, bốn trăm năm mọc ba vuốt, mới coi như trưởng thành, chính là tiên thú thượng cổ sót lại. Khi còn nhỏ bên ngoài toàn thân kịch độc không gì sánh được, không phải người ký khế ước chạm phải, nếu không có tu vi Hóa thần chẳng đến nửa khắc toàn thân sẽ cứng ngắc mà chết.”

Kiếp trước lúc Thẩm Trì thấy giao long này nó đã ở trạng thái trưởng thành, sừng vuốt đều mọc, bởi giao long là tiên thú nên điển tịch Sơ Linh giới ghi chép lại vẫn còn thiếu, Thẩm Trì cũng chỉ biết được trạng thái sau khi nó thành niên. Nghe thấy Thẩm Vô Hoặc giải thích, ánh mắt Thẩm Trì nhìn về phía tiểu giao long càng thêm phần hứng thú.

Thấy ánh mắt Thẩm Trì dừng lại trên người tiểu giao long, Thẩm Vô Hoặc lại lần nữa nhìn về phía hắn, trong mắt sinh ra mấy phần may mắn, vừa rồi khi thấy lê giao phi vào Thẩm Trì, đầu óc y trông rỗng, cơ hồ là theo bản năng đánh bay lê giao. Mặc dù biết lấy bản lĩnh của Thẩm Trì hẳn sẽ không có việc gì, nhưng nhỡ đâu vạn nhất Thẩm Trì bị nó chạm phải thì sao?

Nghĩ tới khả năng này, ánh mắt Thẩm Vô Hoặc không khỏi càng âm u thêm vài phần.

Lăng Cốc Diệc hoàn toàn chuyên tâm vào Tiểu Hắc, vẫn chưa nghe thấy lời Thẩm Vô Hoặc, cúi người cẩn thận dè dặt nhặt Tiểu Hắc lên, sau khi phát hiện nó còn sống vội vàng đem bỏ vào trong túi áo, mới quay người lại cúi đầu xuống, tràn đầy áy náy nhìn Thẩm Trì: “Thực sự xin lỗi, Tiểu Hắc nhà ta sợ người lạ nên mới quá khích như thế, đều tại ta không giữ nó tốt, còn suýt nữa khiến ngươi bị thương.”

Vành mắt thiếu niên ửng đỏ nhìn Thẩm Trì, dường như lại muốn rơi lệ.

Ánh mắt Thẩm Trì dừng lại một lát trên vành mắt rưng rưng nước mắt, mới nói: “Không sao.”

“Tiểu Diệc! Chưa trở lại sao?” Đúng lúc này, một giọng nam từ trong khoang thuyền truyền tới, tiếp theo một nam tử cao gầy xuất hiện vẫy tay với Lăng Cốc Diệc, trông thấy hai người Thẩm Trì liền nhíu mày: “Sớm đã nói với ngươi không được tùy tiện nói chuyện cùng người khác, lại đây, sư huynh có chuyện nói với ngươi.”

“Được, sư huynh, ta liền tới đây!” Lăng Cốc Diệc nghe thấy nam tử gọi mình ánh mắt sáng lên, vội vàng đáp lại một tiếng, sau đó quay sang cười ngượng ngùng với Thẩm Trì và Thẩm Vô Hoặc: “Xin lỗi, sư huynh đang gọi ta, ta cáo từ trước, lần sau hữu duyên sẽ gặp.”

Nói xong thiếu niên chạy lộp bộp về phía khoang thuyền.

Thuyền lớn đi hai canh giờ trên mặt hồ dày đặc sương mù, bỗng nhiên một giọng nói truyền vào trong tai mọi người: “Phía trước đã gần đến Chấp Phù tông, mời chư vị chuẩn bị xuống thuyền.”

Khi giọng nói này vang lên, thuyền lớn chợt lao ra khỏi sương mù dày đặc.

“Woa!”

Trời trong nước xanh, tiên hạc thành bầy, tiên vụ lượn lờ, đình đài lầu gác đập vào mắt mọi người, những tu giả chưa từng bao giờ tới Chấp Phù tông đứng ở trên boong thuyền đồng thời thốt lên một tiếng kinh ngạc, ngay cả các đệ tử Thừa Kiếm tông cũng không khỏi kinh sợ.


Cũng không trách bọn họ lại cảm thấy mới lạ, so sánh với Thừa Kiếm tông núi non trùng điệp sừng sững xanh biếc, Chấp Phù tông đình đài lầu gác trên nước nghiễm nhiên vô cùng đối lập, có điều chúng đệ tử rất nhanh chóng hồi phục tinh thần, lấy lại phong thái đệ tử đại tông nên có.

Thẩm Trì đứng ở trên boong thuyền nhưng vẻ mặt không có bất kỳ biến hóa nào, Chấp Phù tông là đại tông đệ tam, quang cảnh thiên nhiên bề ngoài mặc dù không tồi, có điều ở phương diện linh khí cũng chẳng dồi dào bằng Thừa Kiếm tông.

Thực ra kiếp trước Thẩm Trì chưa đặt chân lên Chấp Phù tông, chỉ từng giao thủ cùng người trong tông, đáng tiếc đa số phù chú của họ cũng không nhanh bằng kiếm của hắn, hoặc có lẽ đụng phải chỉ toàn là mấy đệ tử ngoại môn.

Thuyền lớn dần dần tới gần hòn đảo lớn nhất, hòn đảo cong hình bán nguyệt nằm dựa vào một dãy núi, giữa núi rừng xanh biếc là một quần thể kiến trúc, dưới dãy núi là quảng trường rộng lớn, ngoài quảng trường có một con đường nối thẳng ra bến thuyền, cạnh đó có một khối cự thạch bên trên khắc hai chữ lớn ngông cuồng bộc trực – Bất Từ, hiển nhiên là tên hòn đảo này.

Trên bến thuyền lúc này đã có trưởng lão Chấp Phù tông mang theo hơn mười vị đệ tử xếp hàng đứng chờ, trông thấy mọi người rời thuyền, trưởng lão hạc phát đồng nhan chắp tay, cao giọng chậm rãi nói: “Lão hủ Vô Vọng, là thập tam trưởng lão Chấp Phù tông, chư vị tôn khách đến không thể từ xa tiếp đón, thất lễ thất lễ.” Sau đó ánh mắt dời về phía Minh Đường vừa mới xuống thuyền: “Minh Đường trưởng lão, đã lâu không gặp, thế nhưng càng ngày càng trẻ ra.”

Minh Đường nghe vậy cũng thi lễ lại, mặt không đổi sắc cười nói: “Đa tạ khen ngợi, nhiều năm không gặp Vô Vọng trưởng lão cũng càng thêm quắc thước rồi.”

“Ha ha, Minh Đường trưởng lão thực sự là tinh mắt, những năm gần đây tu vi của lão phu có chút tiến cảnh, thế nhưng ngươi vẫn còn duy trì tài nghệ năm đó.”

“Nghe nói Vô Vọng trưởng lão bế quan trăm năm, vài ngày trước lúc xuất quan tiên nhạc líu lo, ngu huynh còn tưởng rằng ngươi đã phi thăng thành tiên, từ nay về sau vô duyên gặp lại, không hề nghĩ hôm nay lại gặp được ở đây, thực sự thật đáng mừng.” Nhìn sắc mặt đối phương đột ngột âm u, Minh Đường trưởng lão mỉm cười vẻ mặt đầy chân thành.

Hai người ngươi tới ta đi, đả kích ngấm ngầm hay công khai từng đợt liên tiếp, một đám đệ tử Thừa Kiếm tông sửng sốt một lúc, bọn họ chỉ biết Minh Đường trưởng lão già mà không đứng đắn chứ không rõ Minh Đường trưởng lão cũng giỏi châm biếm người khác cao siêu đến vậy.

Lúc Sở Trực hạ thuyền đi đến bên cạnh Thẩm Trì, thấy Thẩm Trì nhìn hai người nói chuyện, thấp giọng giải thích: “Vô Vọng trưởng lão hồi đó có mâu thuẫn với sư tôn ta, mà Minh Đường trưởng lão chính là lão hữu tri kỷ của sư tôn, Vô Vọng trưởng lão cũng đem Minh Đường trưởng lão xem như kẻ địch, năm xưa Vô Vọng trưởng lão cũng là bộ dáng thiếu niên, chẳng qua hiện tại thọ nguyên Độ kiếp sơ kỳ sụt giảm, ngay cả tóc cũng bạc.”

Thẩm Trì khẽ gật đầu, nhìn về phía Vô Vọng trưởng lão nhưng đột nhiên thoáng nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Thẩm Vô Hoặc.

“Sao vậy?” Thấy Thẩm Trì bỗng nhiên nhìn mình, vẻ mặt Thẩm Vô Hoặc hơi khựng lại, có điều bản thân y vẫn luôn không biểu cảm nên cũng không lộ ra gì đó khác thường.

“Không có gì.” Trong lòng Thẩm Trì có chút hoài nghi, nhưng chỉ nhíu mày không nhắc lại nữa, chẳng qua vẫn không khỏi nhìn Vô Vọng trưởng lão này thêm vài lần, càng nhìn càng cảm thấy dung mạo người này cùng Thẩm Vô Hoặc giống nhau đến mấy phần.

Nửa khắc đồng hồ sau, có lẽ nghĩ đến bản thân còn công việc, Vô Vọng trưởng lão ngưng chiến trước, thông báo ra ngày nào cử hành đại hội tu giả, rồi mới lệnh chúng đệ tử đưa những người dự hội đi chuẩn bị phòng xá.

“Đợi sau khi chư vị thu xếp ổn thỏa, nếu có hứng thú tham quan Chấp Phù tông, mời một canh giờ sau tập hợp tại đây, đến lúc đó sẽ có đệ tử trong tông đặc biệt dẫn đường cho các vị.” Sau khi nói xong, Vô Vọng trưởng lão lại liếc mắt nhìn Minh Đường trưởng lão.

Minh Đường trưởng lão tất nhiên là tức giận, hừ lạnh một hơi từ trong lỗ mũi, nhưng không đuổi theo mà mang chúng đệ tử Thừa Kiếm tông đi đến nơi ở.

“Cái gì? Hai người kia là đệ tử thân truyền Thừa Kiếm tông? Khụ khụ khụ…” Bên trong Lãm Nguyệt lâu vang lên một tiếng kinh hô, có điều rất nhanh liền bị một hồi ho khan cắt đứt, lát sau mới dừng lại, lúc mở miệng lần nữa giọng nói có chút khàn khàn: “Nói lại kỹ cho ta.”

“Bẩm báo Chính Lăng sư huynh, đệ tử tận mắt thấy được hai người kia từ trong đội ngũ Thừa Kiếm tông đi tới, tất nhiên chính là đệ tử thân truyền Thừa Kiếm tông không sai. Đệ tử đã nghe ngóng được chỗ ở của hai người họ rồi.”


“Được, ta phải đi gặp bọn họ một lát.”

“Nhưng thân thể của sư huynh ngài…”

“Không sao.”

Thẩm Trì cùng Thẩm Vô Hoặc lần thứ hai bị phân ở chung tại một tòa tiểu viện, viện tử Chấp Phù tông xây dựng tinh tế khéo léo, khắp chốn đều toát ra thần thái ôn hòa chu đáo, ngược lại với bên ngoài tông môn toàn là nước, bên trong là hoa viên xinh đẹp được cắt tỉa tinh xảo, một con đường nhỏ bằng đá kéo dài đến trung tâm, trong viện là một tấm bàn đá cùng độc hai cái ghế băng, bên trên đã dọn lên linh thực linh quả hương khí dồi dào, tiến vào trong phòng khách, bên phải là hai phòng ngủ, bên trái là một phòng luyện công cùng tiểu thư phòng.

Bên trong thư phòng cũng không cất nhiều sách, Thẩm Trì lật thoáng qua một chút, đều là những sách tu giả thường thấy qua, chẳng có thứ nào đáng đọc.

Có chút thất vọng rời khỏi thư phòng, đã thấy Minh Đường trưởng lão từ ngoài viện vội vã lao vào.

“Đồ nhi, đồ nhi!” Minh Đường trưởng lão vừa gọi vừa đưa tay muốn kéo Thẩm Vô Hoặc ra ngoài.

Cánh tay Thẩm Vô Hoặc hơi rụt lại, giơ tay lên hành lễ đệ tử: “Sư tôn có chuyện gì?”

Tuy là bắt hụt nhưng Minh Đường trưởng lão cũng không tức giận, nói với Thẩm Vô Hoặc: “Sư tôn có chuyện tìm ngươi giúp một tay, Vô Vọng quá khinh người, nói đệ tử thiên linh căn cái gì, ta không có đệ tử kém hơn y, ta phải để cho bọn họ thấy, đệ tử của Minh Đường ta không chỉ là thuần linh thể linh căn biến dị, còn là thiên tài trong thiên tài!”

Thẩm Vô Hoặc cũng không vội, chỉ hỏi: “Y cũng tham gia đại hội tu giả?”

“Đương nhiên.” Minh Đường trưởng lão bỗng nhiên vỗ đầu một cái, “Vẫn là đồ nhi thông minh! Chúng ta phải đợi đến đại hội tu giả sẽ dạy bảo y một trận ra trò! Bây giờ chúng ta không cần để ý tới y, ta đi tìm người uống rượu đây.”

Minh Đường trưởng lão lời còn chưa dứt, người đã không thấy tăm hơi đâu.

Thẩm Trì bước ra từ cánh cửa, thong thả đi tới trước phòng luyện công, nhìn Thẩm Vô Hoặc: “Đại ca, muốn luận bàn với ta không?”

Thẩm Vô Hoặc dừng một lát, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Thẩm Trì, không khỏi giật mình, sau đó đáp: “Tự nhiên phụng bồi.”

Không đợi Thẩm Trì đẩy cửa phòng luyện công, một loạt tiếng gõ cửa từ ngoài viện truyền tới.

Thẩm Trì không rảnh để ý, trực tiếp vào phòng luyện công, Thẩm Vô Hoặc đưa mắt nhìn cánh cửa đang bị gõ lay động bèn kết hai cái thủ ấn rồi đi theo Thẩm Trì tiến vào phòng luyện công.

Gõ cửa hồi lâu gã đệ tử mới dừng tay lại, quay đầu chần chờ nói: “Sư huynh, e rằng bọn họ không ở trong viện, khả năng đi tham quan tông môn rồi.”

Sắc mặt Chính Lăng trắng bệch, nghe thấy lời gã đệ tử, ho khan một hồi mới đáp: “Khụ khụ, vậy tháo cửa ra cho ta.”

Hai gã đệ tử theo y đến đều chấn động: “Cái này…”

“Tháo!”

“Dạ!”

Hai gã đệ tử Trúc cơ viên mãn ra sức đẩy hết nửa ngày nhưng vẫn không thể mở được cánh cửa gỗ vô cùng tầm thường này ra, thậm chí về sau ngay cả linh lực cũng phải sử dụng, mặt mũi đỏ tới mang tai cũng không hé ra được nửa phần, chỉ đành quay đầu uể oải nói: “Đệ tử vô năng, không mở được cửa này.”

“Đã vậy thì thôi.” Chính Lăng chỉ vào gã đệ tử hơi mập bên trái nói: “Chờ ở đây, gõ cửa đến khi nào bọn họ ra mới thôi, sau đó đem vật này giao cho bọn họ.” Y đưa ra một tờ giấy, “Khỏi nghĩ đến nhìn lén, ta thiết lập phù ấn phía trên, sau khi làm xong ta có thưởng.”

Cư nhiên dễ dàng bỏ qua như vậy? Lúc gã đệ tử tiếp nhận tờ giấy còn có chút ngẩn ngơ, chẳng qua mồm miệng cũng không chậm, vội vã trả lời: “Dạ, sư huynh!”