Biên tập: Tiểu Vô Lại
Ven hồ ngoài thành Quảng Lân từ trước đến nay luôn vắng vẻ mà từ rạng sáng đã bắt đầu xuất hiện bóng người nhốn nháo, lui tới đều là các loại pháp bảo phi kiếm, những tu giả tới tham gia đại hội tu giả bắt chuyện lẫn nhau, thi thoảng liếc mắt về phía mặt hồ.
Lúc sắc trời hửng sáng thần sắc mọi người mới ngưng lại, chỉ thấy xa xa trong mặt hồ giữa sương mù hiện lên từng vòng gợn sóng li ti, tiếp đó một con thuyền lớn cao chừng mười trượng âm thầm xuất hiện, đập vào trong mắt mọi người.
Thuyền lớn mười trượng này chiều rộng bảy trượng có thừa, dài mười mấy trượng, chia làm ba tầng, trên boong thuyền dựng một cây cột cờ cao chót vót, lá cờ xí gắn lên rực rỡ không gió mà bay, giữa cờ là chữ “Phù” màu vàng kim chói mắt, chính là ký hiệu của Chấp Phù tông.
Có người cảm thán: “Là thuyền tiếp đón của Chấp Phù tông! Từ khi tu hành tới nay, ta chưa từng thấy qua một chiếc thuyền lớn tuyệt đẹp như vậy, nhìn dáng vẻ đúng là linh khí hạng nhất, quả thật không hổ là đại tông tiên gia.”
Đến chờ từ sớm phần nhiều là tán tu cùng môn phái nhỏ, nào đã từng thấy qua khí phái chân chính của đại tông, nghe người này cảm thán đều không khỏi tán thành, xôn xao phụ họa.
Đợi đến khi thuyền lớn cập bờ, mọi người càng trầm trồ kinh ngạc, trong đó một vài tu giả tu vi thấp ngay lập tức bị khí thế của thuyền lớn truyền tới ép cho run chân, dựa vào tu giả bên cạnh khó khăn lắm mới có thể đứng vững.
Từ trên mạn thuyền kéo ra một chiếc cầu thang rất dài, thẳng tắp đặt xuống ven hồ, mọi người nhìn lên thuyền không chớp mắt, nín thở mà đợi.
Chợt nghe thấy một giọng nam rất uy nghiêm từ trên thuyền chậm rãi phát ra, ngay sau đó hơn mười đệ tử nội môn Chấp Phù tông mặc đồng phục màu nâu lần lượt từ trên boong thuyền đi xuống bờ hồ, sau cùng là một vị nam tử trung niên thoạt nhìn có phần gầy gò, y chắp tay về phía mọi người: “Hoan nghênh đạo hữu từ khắp nơi đến Chấp Phù tông tham dự đại hội tu giả lần này, Chấp Phù tông ta hết sức vinh hạnh.”
Đợi đến lúc đoàn người Thừa Kiếm tông không biết từ khi nào đã tới ven hồ, ánh nắng sớm đã phủ xuống, đa số các tông môn đều đã lên thuyền.
Một gã đệ tử áo nâu trông thấy đoàn người Thừa Kiếm tông, ánh mắt sáng rực nhiệt tình tiến lên đón tiếp: “Chắc hẳn chư vị đạo hữu chính là Thừa Kiêm tông, mời lấy ra thông hành lệnh.”
Minh Đường trưởng lão lấy ra từ trong ống tay áo một miếng ngọc phù tinh xảo.
Gã đệ tử tỉ mỉ quan sát miếng ngọc phù, thần sắc lại cung kính hơn vài phần: “Tốt, lần này quý tông có 300 người tham dự, cộng thêm trưởng lão dẫn đội là 301 người, nhân số không sai, mời chư vị theo đệ tử lên thuyền.”
Trong lúc đệ tử kia dẫn đoàn người Thừa Kiếm tông đi lên thuyền, bỗng thấy nam tử gầy gò vội vã tiến lên đón, hấp tấp hành lễ nói: “Sở sư bá.”
“Chào Minh Đường tiền bối, đệ tử là Sở Trực Chấp Phù tông.” Sở Trực là người dẫn đầu hành lễ với Minh Đường, thấy Minh Đường gật đầu mới nói với tên đệ tử kia: “Ngươi đi trước cùng với những sư huynh đệ khác kiểm tra nhân số đã đông đủ chưa, nhóm đạo hữu Thừa Kiếm tông cứ để ta an trí.”
“Sở Trực tiểu tử, sư tôn ngươi khỏe chứ?” Đợi tên đệ tử kia lui đi, Minh Đường mới hỏi Sở Trực, dáng vẻ nghiêm trang trên khuôn mặt thiếu niên thực ra có vẻ hết sức thú vị.
“Sư tôn mạnh khỏe, có phần nhớ nhung lão hữu, lần này ngài tới rất đúng lúc, gần đây lão sư tôn nhà ta mới đào lên rượu tuyết quả vài hôm trước, chờ ngài tới cùng thưởng thức.”
“Được, được, lần này ta đến tất nhiên phải cùng lão bạn già uống cạn, ha ha ha.”
Lúc này trên khoang thuyền đã tề tựu không ít tán tu cùng tiểu môn phái, trông thấy đoàn người Thừa Kiếm tông đều khó nén nổi vẻ hâm mộ.
“Đây là tông nào? Thế trận thật lớn, dĩ nhiên được tiền bối Chấp Phù tông tự mình tới nghênh đón, lại đông đảo như vậy, đa số tu vi bọn họ ta đều nhìn không thấy, ôi… Lẽ nào đều là Kim đan kỳ!”
“Đồng phục đệ tử đệ nhất tông môn mà các ngươi cũng không nhận ra, thực sự uổng phí nhiều năm tu hành như vậy, các ngươi phải nhớ kỹ, về sau cho dù ở nơi nào đều không thể trêu chọc bọn họ.”
“Ta thấy trong số bọn họ còn có người mặc thường phục mà?”
“Vậy thì càng không thể chọc, theo lời huynh đệ ta ra nhập Thừa Kiếm tông nói, ở Thừa Kiếm tông chỉ có đệ tử ngoại môn cùng đệ tử thân truyền mới có thể mặc y phục bình thường, lần đại hội tu giả này đương nhiên không tới phiên đệ tử ngoại môn đi. Ngươi nhìn y phục không nhận ra bọn họ thì hãy chú ý đến thắt lưng, bên trên đều có đệ tử lệnh phân biệt đấy.”
“Woa, ngươi còn có huynh đệ vào được Thừa Kiếm tông?”
“Đó là đương nhiên, huynh đệ của ta mới thật là lợi hại…”
Nghe thấy mọi người bàn luận, rất nhiều đệ tử Thừa Kiếm tông trong mắt không khỏi lúng túng.
“Sao nghe như đệ tử tông ta mỗi người đều giống sài lang hổ báo vậy? Còn không thể trêu chọc cơ đấy.”
“Ha ha, đấy là họ không biết chúng ta, người hiền hòa như ta cũng chỉ có ở tông ta mới tìm được.”
Người nói chuyện vừa vặn đứng bên cạnh Thẩm Trì, Thẩm Trì nghe vậy quay đầu nhìn về phía y, chỉ thấy y mặc đồng phục đệ tử nội môn màu xanh, thân cao tám thước, bắp thịt cuồn cuộn, lưng hùm vai gấu, cho dù cười lên vẻ mặt cũng hung tợn, ngược lại cũng khá ‘hiền lành’. Dường như nhận thấy ánh mắt của Thẩm Trì, đệ tử kia xoay đầu lại, thụ sủng nhược kinh cười toe toét với Thẩm Trì, lộ ra một hàm răng trắng bóc, dáng vẻ lại có chút ngây ngô: “Chào tiểu sư thúc.”
Thẩm Trì gật đầu, tiện đà hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Dường như không nghĩ tới Thẩm Trì sẽ hỏi tên mình, tên đệ tử gãi gãi cái ót, lại xoa đôi bàn tay cười nói: “Thưa tiểu sư thúc, đệ tử đạo hiệu Vân Sinh.”
“Tên rất hay.” Nói xong, Thẩm Trì thấy Minh Đường ở phía trước vẫy tay với mình, quay sang ra hiệu cho tên đệ tử kia rồi đi về phía Minh Đường.
Thẩm Vô Hoặc liếc nhìn tên cao to đang nhếch miệng cười ngây ngô, đi theo phía sau Thẩm Trì đến chỗ Minh Đường.
Hoàn toàn không nhận ra được ánh mắt của Thẩm Vô Hoặc, Vân Sinh đưa tay kéo một tiểu đệ tử bên cạnh: “Ngươi nghe thấy không? Tiểu sư thúc khen tên của ta hay đấy.”
“Nghe thấy rồi, chẳng qua tiểu sư thúc cảm thấy tên của ngươi nho nhã hơn nhiều so với người, mới nói như vậy.”
“Có phải ngươi đố kị tiểu sư thúc nói chuyện với ta mà không nói với ngươi? Chậc chậc, ngươi lớn như vậy mà lòng dạ lại hẹp hòi.”
“…”
“Vị này là đệ tử thân truyền của Minh Lệ trưởng lão, đạo hiệu Vô Trì, còn đây là đệ tử thân truyền của ta, đạo hiệu Vô Hoặc.” Minh Đường chỉ vào Thẩm Trì cùng Thẩm Vô Hoặc, giới thiệu từng người với Sở Trực, sau đó cười ha ha một tiếng: “Tiểu sư điệt, đồ nhi, tới làm quen một lát, đây là đồ nhi của lão hữu tri kỷ của ta, tên là Sở Trực, sau này ở Chấp Phù tông có chuyện gì cứ tìm hắn, chớ sợ phiền hà gì hết.”
Sở Trực trông thấy hai người ánh mắt liền sáng lên, nói liên miên: “Làm sao nhắc đến hai chữ phiền hà được? Nếu như có chuyện tìm ta mới là hợp tình hợp lý, hơn nữa lúc trước đệ tử tông ta còn làm phiền nhị vị không ít, trước đây vẫn chưa hỏi tục danh nhị vị, là do ta thất lễ.”
Trong lúc mọi người nói chuyện, đã đi dọc theo thang thuyền lên đến tầng ba.
Trên boong thuyền lớn như vậy lúc này có vài tu giả đang đứng, dường như đang trò chuyện gì đó với nhau, có điều vì bọn họ thiết lập tĩnh âm trận, đám người Thừa Kiếm tông cũng không nghe rõ bọn họ đang nói chuyện gì, chỉ thấy một tu giả thiếu niên trong đó mới vừa lên Kim đan mặt đỏ tía tai, dáng vẻ người bên cạnh đều đã tận tình khuyên bảo mà y vẫn mím chặt môi, ôm thứ gì đó trong ngực, thần sắc ngập tràn uất ức nhưng không hề dao động.
“Đó là đệ tử Ngự Thú tông.” Thấy ánh mắt Thẩm Trì dừng lại trên người bọn họ, Minh Đường mở miệng nói: “Bọn họ đến Kim đan kỳ sẽ bắt đầu lựa chọn một con linh thú làm đồng bọn chiến đấu cả đời.”
“Đệ tử đã rõ, đa tạ Minh Đường trưởng lão.” Thẩm Trì lại liếc nhìn thiếu niên kia, chân mày hơi nhếch cao một chút.
Thẩm Vô Hoặc lại bị Minh Đường trưởng lão gọi đi kể khổ, Thẩm Trì ôm một cuốn điển tịch chẳng biết Thẩm Vô Hoặc lấy từ đâu ra, tìm một chỗ trên boong thuyền đem tấm đệm hương bồ đặt trên mặt đất, ngồi xuống xếp bằng.
Trong lúc Thẩm Trì trông thấy điểm thú vị, bỗng nhiên một tiếng nức nở từ nơi không xa truyền đến, Thẩm Trì ung dung lật một tờ trang sau.
Tiếng nức nở lớn hơn một chút, Thẩm Trì thoáng di chuyển bả vai hơi tê cứng, lại lật một trang.
Mãi đến khi Thẩm Trì đọc xong trọn quyển sách, tiếng nức nở còn chưa dừng lại, Thẩm Trì lại lấy ra một cuốn điển tịch khác.
Trông thấy động tác của Thẩm Trì, thiếu niên khóc lóc suốt một giờ còn chưa xong rốt cục không nhịn được: “Ngươi cái người này tại sao lại như vậy? Thấy người ta khóc cũng không biết an ủi một chút.”
Đôi mắt thiếu niên vốn đen trắng rõ ràng lúc này lại đỏ rực như mắt con thỏ nhỏ, đôi môi căng mọng đang mím thật chặt, biểu cảm trừng mắt lên án Thẩm Trì.
Thẩm Trì đưa mắt nhìn thiếu niên, lại đem lực chú ý dồn vào quyển sách trên tay.
Thấy Thẩm Trì không để ý tới mình, Lăng Cốc Diệc liền dụi mắt, ngồi xổm xuống bên cạnh Thẩm Trì hỏi: “Ta tên Lăng Cốc Diệc, đệ tử Ngự Thú tông đời thứ hai mươi tám, ngươi là người Thừa Kiếm tông sao? Tên là gì?”
“Tại sao ngươi lại muốn mang mặt nạ? Ta thấy nửa dưới gương mặt của ngươi rất đẹp, không phải do xấu xí mới phải che đậy nhỉ, có thể cho ta xem mặt mũi ngươi thế nào được không?”
“Không nhìn cũng không sao, chúng ta có thể kết giao bạn bè không? Ta chưa từng có bạn bè ngoại môn đâu.”
“Thực ra hôm nay các sư huynh cũng không khiển trách ta, bọn họ hy vọng ta có thể đổi linh thú bản mệnh, thế nhưng ta thực sự rất thích Tiểu Hắc. Ah đúng rồi, Tiểu Hắc là một con rắn nhỏ, có điều các sư huynh nói Ngự Thú tông chưa từng có ai dùng con rắn nhỏ như vậy làm linh thú bản mệnh. Bọn họ muốn ta vứt Tiểu Hắc đi, cho nên ta mới ấm ức…”
Thẩm Trì nhíu mày, gấp quyển sách trên tay lại, trước đây hắn cảm thấy Trương Ngọc Hằng đã đủ ồn ào rồi, không nghĩ tới vị Mặc Giao lão tổ trong tương lai quyết đoán sát phạt mà thời niên thiếu lại ầm ĩ như vậy, còn thích khóc nhè.
Kiếp trước lúc Thẩm Trì gặp gỡ thiếu niên này, đối phương đã đọa ma rồi, trở thành Mặc Giao lão tổ khiến người người muốn đánh giết. Khi ấy hai người đều tán thưởng tu vi, thực lực tương đương, rất vui vẻ đánh với nhau một trận, mặc dù không coi là cùng chí hướng nhưng không đánh nhau thì không quen biết. Chẳng qua đáng tiếc sau lần đó, nghe nói Mặc Giao lão tổ bị hơn mười vị đệ tử Nguyên anh một tông môn bao vây tiêu diệt tới chết, trước đây Thẩm Trì còn nghi ngờ một phen, bây giờ cũng sáng tỏ, tông môn bao vây tiêu diệt y khi ấy đúng là Ngự Thú tông.
“Được rồi, cho ta xem con rắn nhỏ của ngươi một chút.” Thiếu niên bị lạnh nhạt hồi lâu thấy Thẩm Trì rốt cục chú ý đến mình, vội vã đem con rắn nhỏ màu đen trong ngực ra nâng trên tay như vật quý, đưa đến trước mặt Thẩm Trì: “Hiện tại đúng là nó có hơi nhỏ, có điều tương lai sẽ lớn lên.”
Giao giả, mặc dù không bằng rồng nhưng cũng gọi là tiên thú hạng nhất, thiếu niên này có thể lấy được, đó chính là cơ duyên.
Tiểu giao long bé ước chừng bằng ngón tay cái Thẩm Trì, dài bằng bàn tay, toàn thân đen thui, hai đồng tử dựng thẳng xanh biếc, cái trán phẳng dẹt có vẻ vô cùng đáng yêu. Nhưng Thẩm Trì cũng biết, không đến năm trăm năm nó sẽ dài ra mười mấy trượng, trên trán mọc sừng nhọn đánh đâu thắng đó, ba móng vuốt ở bụng giống như lưỡi dao sắc bén, một trảo có thể khiến một ngọn núi vỡ nát tại chỗ, lên trời xuống đất vô cùng uy phong lẫm liệt.
Dường như không nhận ra kẻ nhìn mình chằm chằm là ai, ánh mắt tiểu giao long nhất thời bắn ra hung quang, há miệng nhe răng nhào về phía Thẩm Trì.
Chớ thấy nó nhỏ bé, động tác lại cực nhanh, ngay cả Lăng Cốc Diệc đã là Kim đan cũng không phản ứng kịp.
Nhưng Thẩm Trì lại thấy rõ động tác của nó, có chút hứng thú nhếch môi, giơ tay lên định chộp lấy nó.
Bỗng thấy vang lên ‘bốp’ một tiếng, tiểu giao long vừa rồi còn nhảy loạn hoạt bát đập vào trên cột buồm boong tàu, trực tiếp rơi xuống mặt đất.
“Tiểu Hắc!” Lăng Cốc Diệc cũng thét lên nhào về phía tiểu giao long.
Ban nãy lực đạo bàn tay Thẩm Trì còn chưa kịp vung lên, tiểu giao long đã bay ra ngoài, hiển nhiên cũng không phải do hắn gây nên, vừa quay đầu lại quả thực thấy Thẩm Vô Hoặc đang đứng ở sau lưng mình.
— ♥ —
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường
Thẩm Vô Hoặc: Chỉ mới đi ra ngoài một lúc, Tiểu Trì suýt chút nữa bị rắn cắn, sau này nhất định không thể rời khỏi Tiểu Trì nữa!
Thẩm Trì: Ai nói ta sẽ bị cắn??
Thẩm Vô Hoặc: Ta lo nghĩ cho ngươi thôi đừng hung mà QAQ