Đèn phòng cấp cứu vẫn sáng, mọi người ngồi bên ngoài như ngồi trên đống than nóng hổi, lòng dạ bồn chồn không yên.
Diêu Tư Dương một lần nữa bước ra khỏi phòng cấp cứu, cô hiểu tâm trạng của mọi người nhưng việc cứu người không thể chậm trễ liền lên tiếng nhắc: “Chuyện cứu người quan trọng mong mọi người gọi cho tam thiếu tới đây nhanh lên giùm”.
Thịnh Khải Tề liền rút điện thoại ra gọi cho Thịnh Khải Luân nhưng Thịnh Khải Luân không nghe máy, anh gọi hơn cả chục cuộc điện thoại mà vẫn không liên lạc được, Thịnh Khải Tề nổi nóng lên ném luôn cái điện thoại xuống đất vỡ nát.
Lý Huệ Nhi gọi điện báo về nhà, Thịnh lão gia biết được tình hình cũng rất đau lòng nhưng trước mắt chuyện cứu người vẫn quan trọng hơn nên liền vào bệnh viện nói chuyện với viện trưởng yêu cầu bác sĩ Diêu làm phẫu thuật cho Diệp Hạ Lam ngay.
Thịnh Khải Luân chở Hạ Mạt đến bệnh viện, bác sĩ băng chỗ bị thương trên trán của cô lại rồi nói với Thịnh Khải Luân: “Cô ấy không sao chỉ bị thương nhẹ thôi… ngày mai có thể xuất viện về nhà uống thuốc tịnh dưỡng vài hôm là khỏi”.
“Cảm ơn bác sĩ”.
Hạ Mạt mở mắt ra rồi liền ngồi dậy ôm lấy Thịnh Khải Luân, nước mắt lưng tròng: “Khải Luân em sợ quá cứ tưởng là đời này không còn được gặp lại anh nữa”.
Thịnh Khải Luân vuốt tóc của Hạ Mạt dịu dàng an ủi: “Không cho phép em nói gỡ…mọi chuyện đã qua rồi có anh ở đây anh sẽ bảo vệ em không cho bất cứ ai làm tổn hại đến em nữa”.
“Xin lỗi Khải Luân cũng tại em không khéo chọn y phục nếu không đã không làm Hạ Lam nổi giận và không làm anh phải khó xử rồi…là tại em không tốt anh đừng trách Hạ Lam nha…làm phụ nữ với nhau nên em hiểu cho tâm trạng của cô ấy”.
Thịnh Khải Luân liền nổi cáu lên: “Em đừng nhắc tới người phụ nữ đó nữa, em luôn nghĩ cho cô ta còn cô ta có bao giờ nghĩ cho em đâu, người phụ nữ độc ác đó anh nhất định bắt cô ta trả giá để đòi lại công bằng cho em”.
“Anh đừng làm vậy tội nghiệp cho Hạ Lam lắm hơn nữa em cũng không sao rồi mà”.
Thịnh Khải Luân đỡ Hạ Mạt nằm xuống: “Chuyện quan trọng bây giờ là sức khỏe của em còn những chuyện khác em đừng quan tâm nữa”.
Hạ Mạt liền ngoan ngoãn gật đầu nằm xuống nhắm mắt lại.
Thịnh Khải Luân kéo chăn lên đắp cho Hạ Mạt rồi nói: “Em nghỉ đi anh ra ngoài mua chút cháo cho em từ chiều tới giờ em vẫn chưa ăn gì mà”.
Thịnh Khải Luân đi ra ngoài khép của phòng lại, Hạ Mạt liền mở mắt ra vẻ mặt đắc ý đôi mắt sắc lên thầm nghĩ “ Diệp Hạ Lam phen này xem cô làm sao mà ăn nói với Khải Luân đây xem ra anh ấy đã quyết định vứt cô ra khỏi cuộc đời của hai chúng tôi rồi…ngày tháng sắp tới của mình hẳn là sẽ vô cùng tốt đẹp mình sẽ đường đường chính chính trở thành tam thiếu phu nhân của Thịnh gia… vì cuộc sống sau này nên bây giờ chịu đau một chút cũng đáng”.
Thịnh lão phu nhân nghe tin Diệp Hạ Lam xảy thai liền ngất xỉu làm cho cả nhà một phen hốt hoảng.
Thịnh Khải Luân ra ngoài gọi cho Trương Cẩn Trung: “Tôi có chuyện muốn nhờ cậu giúp”.
“Chuyện gì cậu nói đi bộ muốn nhờ đại luật sư tôi kiện ai hả?”.
“Đúng vậy tôi muốn kiện Diệp Hạ Lam tội cố ý gây thương tích”.
Trương Cẩn Trung giả vờ nghiêm túc nhưng câu hỏi lại có ý trêu chọc: “Bộ cô ấy đánh cậu sức đầu mẻ trán hay sao mà đòi kiện vậy?”.
“Cô ta đẩy Hạ Mạt từ trên lầu xuống bị thương rồi nên tôi muốn kiện cô ta…bây giờ cậu đến khách sạn Tứ Phương* lấy băng ghi hình từ camera làm bằng chứng đi tôi là sẽ là nhân chứng nhất định phải kiện Diệp Hạ Lam cho tôi”.
*Tứ Phương: tên một khách sạn trong truyện.
“Được tôi làm ngay”.
Trương Cẩn Trung không thể đường đường chính chính ở bên cạnh Hạ Mạt nhưng anh tuyệt đối không bỏ qua cho bất cứ ai tổn hại đến cô nên liền lái xe đến khách sạn Tứ Phương.
Đèn phòng cấp cứu tắt, Diệp Hạ Lam được đẩy ra phòng bệnh VIP, cô nằm trên giường nhắm mắt lại rất an tĩnh cứ như một thiên thần đang nằm ngủ, tuy nhiên trông cô lại rất gầy vẻ mặt trắng đến độ có thể thấy được những sợi tơ máu màu hồng nhạt nổi trên má, khóe mắt của Diệp Hạ Lam vẫn còn ẩm ướt có lẽ cô đã khóc rất nhiều.
Nhìn những sợi dây truyền dịch cắm trên tay của Diệp Hạ Lam mà Lâm Tuệ Nghi đau xé lòng ra cứ như là con gái ruột của mình gặp chuyện, bà ngồi bên giường bệnh vuốt vuốt mái tóc đen dài của Diệp Hạ Lam, nước mắt rơi xuống bàn tay cô: “Con gái của mẹ sao lại đến nông nỗi này chứ…rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy chứ?! đang yên đang lành hai đứa lại…”
Lý Huệ Nhi đặt tay lên vai của Lâm Tuệ Nghi an ủi bà: “Chị đừng đau lòng quá, Hạ Lam và Khải Luân còn trẻ sau này hai đứa nó lại sẽ có một đứa con khác thôi”.
Thịnh Khải Nam, Thịnh Khải Đông và Thịnh Khải Lăng lo giải quyết khách khứa xử lý những chuyện còn lại của tiệc mừng thọ còn Tần Uyên Thi thì về Thịnh gia trang chăm sóc cho Thịnh lão phu nhân.
Diệp Hạ Lam đã qua cơn nguy kịch nên Thịnh Khải Tề quay lại chỗ tổ chức sinh nhật của bà nội lấy đoạn băng ghi hình làm chứng cứ buộc tội của Hạ Mạt, Thịnh Khải Luân bỏ mặc cô vậy thì anh sẽ đòi lại công bằng cho cô.