Ba ngày liên tục, Ngụy Đức Xương không lên mạng.
Ngày đầu tiên, tối hôm đó khi tắt máy tính, Tô Hàng tự nhủ, ai mà chẳng có việc quan trọng cần làm, làm sao có thể ngày nào cũng trầm mình trên mạng chứ.
Ngày hôm sau Ngụy Đức Xương vẫn chưa online, Tô Hàng nâng cằm nhìn chằm chằm vào icon đen xì trên wangwang, miên man suy nghĩ, hắn ta có phải đã xin được số cậu trai kia rồi không, nếu vậy hẳn đang triển khai kế hoạch cưa cẩm rồi, thế cho nên mới không rảnh lên mạng.
Đợi đến ngày thứ ba, Tô Hàng không thể bình tĩnh nữa, ta làm bác sĩ tâm lý cho mi hai mươi mấy ngày, mi lập tức phủi mông chạy? Mi nghĩ làm bác sĩ tâm lý cho mi dễ lắm sao? Tiếp khách trên đó chỉ cần nói mấy câu “Anh lớn quá”, “Người ta chịu không nổi”, “Anh thật đáng ghét”, mấy câu nói kiểu này có cần dùng đến đầu óc đâu, làm bác sĩ tâm lý cho mi làm ta đây tốn bao nhiêu tế bào não, mấy đồng của mi làm sao mà đủ chớ! Trong bệnh viện mỗi lần khám bác sĩ tâm lý đều được trả trên mấy trăm đồng, ta chỉ thu của mi mấy chục đúng là lỗ lớn mà!
Chỉ có một mình trong phòng, ngồi đối diện với cái máy tính mà mắng, nếu bị người khác nhìn thấy, nhất định sẽ cho là cậu ấy đầu óc có vấn đề.
Tô Hàng cũng cảm thấy như vậy rất hâm, nhưng cậu vẫn nhịn không được mà chửi ầm lên, cho tận đến khi mắng đủ, cổ họng khô hết cả, mới thở dốc không mắng nữa.
Có người nhắn tin, nói muốn được phục vụ, hiện tại rõ ràng không có việc gì, thế nhưng Tô Hàng mặc kệ mấy tờ tiền sắp đến tay lại chạy mất, lừa gạt đối phương nói hiện tại rất bận, không rảnh.
Đối phương rất quan tâm tới Tô Hàng, nói một người mà phục vụ hai người như vậy rất không tốt đối với Tô Hàng, còn nói vậy lần sau gặp lại, rồi out luôn.
Tô Hàng vô cùng tức giận, lại không muồn bị quấy rầy, cho nên tắt máy tính sớm rồi đi ngủ.
Không biết là do cái gì quấy phá, hay là tức giận đến nóng đầu mà cho dù ở trên giường xoay ngang xoay dọc, Tô Hàng vẫn không thể ngủ được, bị cảm giác này dằn vặt, Tô Hàng toàn nghĩ đến tên trứng thối Ngụy Đức Xương, hơn nữa bên tai còn xuất hiện giọng nói của Ngụy Đức Xương.
“Tên chết tiệt, mi mau cút ra khỏi đầu ta nhanh lên!”
Tô Hàng quát to một tiếng, dùng chăn phủ kín đầu, bực bội lăn lộn trên giường, kết quả không cẩn thận từ trên giường lăn xuống đất.
Mông với sau lưng đồng thời chạm đất, mặc dù có bao chăn bao bên ngoài, nhưng lăn từ chỗ cao như vậy xuống, thật sự là đau đến nước mắt nước mũi đều chảy ra.
Tô Hàng tủi thân xoa mông, đem bực tức lúc này đổ hết lên đầu Ngụy Đức Xương, trong đầu tưởng tượng bản thân đang đấm đá tên Ngụy Đức Xương mới có cảm giác đỡ hơn một chút.
Đêm nay Tô Hàng lăn qua lăn lại đến rạng sáng bốn năm giờ mới ngủ, lúc bảy giờ sáng, chuông báo thức chết tiệt lại vang lên.
“A! Chưa ngủ đủ mà!” Tô Hàng cáu kỉnh gầm lên, cậu vô cùng không muốn đi làm, nhưng vừa nghĩ tới tiền thưởng tháng này, hơn nữa cậu rất không muốn bản thân bị đá văng ra khỏi công ty.
Mang một đôi mắt thâm đen xì đến công ty, cũng may gần đây không có nhiều việc, Tô Hàng nằm úp sấp trước máy tính ngủ gật, đến tận đến giờ nghỉ trưa mới khôi phục tinh thần.
Ở trên trang mua hàng online Taobao [1] có thể thấy được thông tin của người mua hàng, không chỉ có tên người, mà còn có địa chỉ và phương thức liên lạc. Bởi vì chỉ là mua bán trên mạng, không cần quen biết, Tô Hàng cũng chưa từng để ý đến, thế nhưng gần đây Ngụy Đức Xương làm hại cậu mất hồn mất vía, ngay cả lúc nãy nằm ngủ gật cũng có thể mơ thấy hắn ta.
Hắn ta có điền thông tin thật của bản thân không nhỉ, Tô Hàng mở ra nhìn đơn đặt hàng, phát hiện người người kia viết toàn bộ rất kĩ càng, Tên thật để chính là ba chữ Ngụy Đức Xương, thời đại bây giờ mà vẫn có người điền tên thật làm nick name, thật đúng là khó hiểu. Phương thức liên lạc để là số điện thoại di động của hắn ta, địa chỉ cũng viết thực rõ ràng, từ tỉnh, đến thành phố, đến khu, đến ngã tư đường, đến biển số nhà.
Tô Hàng hai mắt đỏ ngầu rất muốn theo địa chỉ kia đến nhà hắn ta, cho cái tên Ngụy Đức Xương một đấm, rồi mắng to “Tên khốn nhà mi mỗi ngày đều đến quấy rầy ta, bắt ta làm bác sĩ tâm lý cho mi, thế mà chữa khỏi xong thì bỏ mặc ta luôn, một câu cảm ơn cũng không nói, thật đáng đánh!”
Nhưng là cho dù có cho Tô Hàng một trăm lá gan, cậu cũng không dám làm như thế.
Lấy điện thoại ra, Tô Hàng nhập số điện thoại kia vào, muốn gọi điện cho Ngụy Đức Xương, rồi mắng to “Mi là cái tên thối tha, vô tình, bội nghĩa, trứng thối!”, sau đó tắt, nhưng mà nghĩ cẩn thận lại thấy, tại sao mình phải tức giận như vậy?
Tô Hàng nhìn màn hình di động ngơ ngác chớp chớp mắt mấy cái, trong lòng có một cảm giác không tên.
___________
[1] Taobao là một địa chỉ mua hàng online ở Trung Quốc
Ở trong này mình đổi cách xưng hộ lúc bạn Hàng chửi bạn Xương là “ta – mi” nghe nó không thô tục mà cũng thể hiện được sự “bùng nổ” của bạn Hàng =))