Tô Hàng không kịp đợi đến khi mỳ tôm chín để ăn, thì tiếng leng keng lần thứ hai vang lên.
Có mối làm ăn tìm tới cửa!
Tô Hàng quét mắt nhìn cái tên, Ngụy Đức Xương, chưa thấy qua bao giờ, nhìn giống như tên thật vậy.
Để xác định chắc chắn, Tô Hàng mở ra phần chat để xem lịch sử, phát hiện bên trong trống không, càng thêm xác định vị có nick name “Ngụy Đức Xương” này là khách mới.
Tô Hàng lập tức trở nên chuyên nghiệp, đánh ra một dòng chào hỏi: “Xin chào, tôi có thể phục vụ gì cho quý khách?”
“Xin hỏi có phải làm cái gì thì cậu cũng sẽ tiếp tôi không?”
Đối phương rất khách khí, Tô Hàng cũng không ngây thơ kết luận hắn là vị khách tốt, nhìn mấy câu người kia đánh ra, tám phần là một người khó đối phó.
Làm cái gì cũng tiếp, mấy chữ này bao hàm rất nhiều nghĩa.
Có lần Tô Hàng còn bị một vị khách bắt vừa khóc vừa nói chuyện với hắn ta.
Khi đó Tô Hàng vừa mới bắt đầu làm cái nghề này, không hề có kinh nghiệm, vừa nhéo bắp đùi mình vừa nói chuyện với người ta.
Sau khi cuộc nói chuyện kết thúc, đùi của Tô Hàng đều đã bị nhéo đến xanh tím.
Sau đó Tô Hàng nghĩ, hắn chỉ là nói chuyện cũng người ta thôi, cần gì phải khóc thật?
Vì vậy Tô Hàng bắt đầu học diễn kịch Quỳnh Dao[1], học tất cả các loại tiếng khóc, tiện thể còn học cả kỳ năng gào thét, phòng ngừa có khách muốn.
Có đôi khi Tô Hàng nghe tiếng khóc của chính mình, còn phân không rõ là giả hay thật.
Câu hỏi của vị khách này, đối với Tô Hàng mà nói căn bản không có tính khiêu chiến.
Mở dịch vụ này một năm, cậu đã trải qua không biết bao nhiêu người!
“Không thành vấn đề, cái gì cũng được.” Tô Hàng tự tin đánh ra dòng này, bấm Enter gửi đi.
Đối phương không giống như Tô Hàng nghĩ lập tức đưa ra yêu cầu, mà là đợi một lúc lâu, giống như đang suy nghĩ gì đó, cuối cùng mời chat voice.
Tô Hàng đeo tai nghe lên, nghĩ thầm: còn tưởng rằng phải đợi một lúc lâu nữa, nhìn xem, đúng là một người đàn ông vội vàng.
_________
[1] Kịch Quỳnh Dao: Chắc tiểu thuyết của Quỳnh Doa sướt mướt ai cũng biết rồi nhỉ, ở đây chắc ý bạn Hàng là học diễn một cách sướt mướt