Kỵ Sĩ Rồng

Chương 49

Bưa Bưa Chan giam Tiểu-Thạch-Tu trong một hang nhỏ, cách biệt với động rồng. Thính tai như lùn sơn cước, tên gián điệp cũng không thể nghe nổi những lời bàn bạc bầy mưu tính kế triệt hạ chủ nhân của hắn.

Còn lại một mình, chân tay vẫn bị trói, Tiểu-Thạch-Tu cố phun phì phì đống râu đầy miệng, ngoác mồm chửi bới theo. Nhưng Bưa Bưa Chan chỉ chép miệng, bỏ đi luôn.

Trở lại hang động lớn, tất cả đã ngồi thành một vòng tròn, Bưa Bưa Chan lách ngồi xuống cạnh Sorrel, thì thầm:

-Hình như các bạn chưa tìm ra được kế hoạch nào thì phải?

Sorrel lắc đầu. Lola Đuôi Xám bảo:

-Chúng ta không thể tấn công nó dưới thung lung được. Nó sẽ lặn xuống hồ ngay.

Chân-sậy đề nghị:

-Chúng tanen6 hạ hắn ngay sườn núi. Bộ giáp nặng nề là một bất lợi lớn của hắn, khi phải xoay trở nơi cheo leo như thế.

Firedrake lắc đầu:

-Nhưng chúng ta cũng có thể bị rơi xuống vực.

Sorrel thở dài:

-Chỉ còn cách, lùa nó đến một thung lũng không có nước.

Ben lẩm bẩm:

-Lùa nó bằng cách nào chứ?

Bàn tới tính lui, chúng cố tìm một giải pháp hữu hiệu nhất để tấn công Nettlebrand. Lửa rồng không tác dụng gì với bộ giáp vàng, ý kiến của Sorrel là dụ con quái vật lên núi, rồi xô nó xuống vực cũng không ổn, vì theo Firedrake, con rồng vàng quá nặng và to lớn hơn cả Firedrake và Mai-A. Lola đưa ra một đề nghị thật táo bạo: Cô béo tình nguyện bay tuốt qua cổ họng con quái, quậy tưng bụng nó luôn. Nhưng không ai đồng ý kế hoạch quá nguy hiểm này. Hơn nữa, Chân-sậy cho biết, trái tim của Nettlebrand được giữ trong một cái giỏ bằng kim khí rất cứng rắn.

Tất cả lại im lặng trầm ngâm, tính toán.

Ben lần trong túi nhỏ, đeo trên cổ, lấy ra cái vảy vàng. Cái vảy nằm trên tay nó: lạnh lẽo, ngời sáng. Bưa Bưa Chan hỏi:

-Cái gì thế?

-Một cái vảy của con rồng vàng. Giáo sư Greenbloom đã tìm được. Ông ấy còn một cái nữa. Tôi đã thử đủ thứ, chặt, đốt, đập. Nhưng cái vảy này cứ trơ trơ, không hề hấn gì. Mà bộ giáp của Nettlebrand toàn thứ vảy này từ đầu tới đuôi nó. Tìm cách phá hủy, chỉ làm trò cười cho nó.

Lola nhảy khỏi máy bay, leo lên đầu gối Ben, hỏi:

-Cậu đã thử bằng lừa rồng chưa?

-Khi chị chưa trở lại, Firedrake và Mai-A đã phun lửa, chẳng hiệu quả gì. Thậm chí không hề làm nó ấm lên được một chút.

Sorrel hét toáng lên:

-Ném cái của nợ ấy. Mình cá là nó chỉ đem lại toàn xui xẻo thôi.

Nó bực tức nhổ toẹt bãi nước bọt lên cái vảy.

-Ê, chơi dơ vậy, bạn?

Ben gắt, rồi lấy tay áo chùi. Nhưng nước bọt lâm thần dính chặt lên cái vảy.

-Khoan!

Firedrake kêu lên, nhìn lom lom cái vảy vàng. Chân-sậy vội nói:

-Nó mờ đi kìa. Nettlebrand sẽ không ưa chuyện này tí nào. Hắn si mê như điên khi ngắm bô giáp long lanh ngời sáng, nhất là những khi đi săn. Tôi từng phải đánh bóng những cái vảy này đến bật máu tay.

Firedrake hỏi Sorrel:

-Cậu còn nhớ mấy con quạ không? Lửa rồng và nước bọt lâm thần!

-Nhớ, nhưng…

Sorrel bối rối nói. Firedrake bảo:

-Ben, để cái vảy xuống đất, tất cả tránh xa ra. Nhất là anh, Chân-sậy.

Gã tí hon vội chạy, núp sau đuôi của Mai-A.

Mai-A ngạc nhiên hỏi Firedrake:

-Anh định làm gì?

Nhưng Firedrake không trả lời. Nó lặng lẽ nhìn cái vảy mờ tịt vì nước bọt Sorrel, rồi nhè nhẹ phà lửa lên. Ngọn lửa xanh bao trùm khắp cái vảy.

Cái vảy của con rồng vàng tan ra như miếng bơ dưới mặt trời, tạo thành một vũng chất lỏng nho nhỏ trên nền đá xám.

Firedrake phấn khởi nhìn quanh.

Không ai thốt được một lời. Chân-sậy quì gối, rụt rè nhúng một ngón tay vào chất lỏng màu vàng kim. Lola bắt chước, ngoáy đuôi vào theo. Cô ả hí hởn reo lên:

-Nhìn nè! Từ bay giờ phải gọi mình là tiểu thư Đuôi Vàng, nghe chưa quí vị?

Ben ngơ ngác nhìn Firedrake:

-Cậu tìm ra giải pháp rồi!

Sorrel nhăn nhó:

-Hay quá! Nhưng lấy đâu ra đủ nước bọt để tắm thân hình như quả núi của con quái vật đó chứ?

Tất cả đều ngẩn ra trước câu hỏi rất ư là chí lí của cô bé lâm thần.

Chân-sậy đứng lên, mặt hớn hở:

-Chuyện nhỏ như con thỏ.

Tất cả càng ngẩn ra hơn, lom lom nhìn anh chàng tí hon. Chân-sậy trịnh trọng lên tiếng:

-Sorrel, xin cô vui lòng đem cho tôi những vật dụng của tù nhân ra đây.

-Lại giở trò gì nữa đây?

Sorrel lèm bèm, nhưng cũng lấy ba lô của Tiểu-Thạch-Tu đặt trước mặt hắn.

Chân-sậy đồ ra trên nền đá: búa, diêm, nến, lược, bàn chải và… một chai thủy tinh màu xanh. Ben hỏi:

-Chai gì thế?

-Dầu đánh bóng vảy của chủ cũ tôi. Dầu này do người lùn sơn cước cố pha chế. Chỉ cần vài giọt pha vào xô nước đầy là đủ cho toàn thân con rồng vàng bóng lộn như gương.

Hắn mở chai nước, dốc ngược, đổ hết dầu xuống nền hang. Đưa chai không cho Sorrel, Chân-sậy bảo:

-Nào, nhổ nước bọt vào đây. Cô và Bưa Bưa Chan thay phiên nhau, chỉ cần gần nửa chai là đủ.

Bưa Bưa Chan cầm chai nói:

-Cái chai nhỏ xíu thế này, chúng tôi phun phì một cái là đủ, phải không, Sorrel?

Khi hai phúc thần thi nhau phun phì phì vào cái chai nhỏ, Firedrake áy náy hỏi:

-Liệu gã lùn biết không?

-Tất nhiên là biết. Nhưng chỉ biết sau khi cái vảy thứ nhất bị mờ, và nó sẽ cuống quít đổ thêm dầu vào xô nước để mong càng nhiều dầu vảy càng bóng. Đó là chủ đích của tôi.

Mai-A bảo:

-Mong sao đổ cả đống nước vào, mà vận có hiệu quả.

Ben bảo:

-Chúng ta vẫn phải thử, đâu còn cách nào khác nữa.

Firedrake nói:

-Đúng. Nhưng chúng ta phải dể tên lùn trở về với chủ càng sơm càng tốt.

Chân-sậy vội lắc đầu:

-Không được. Nó sẽ nghi ngờ ngay. Chúng ta để cho nó… trốn. Thế mới là diệu kế.

Cầm chai nước bọt của hai phúc thần, Chân-sậy bỏ lại vào ba lô của Tiểu-Thạch-Tu, chậm rãi nói:

-Phải, chúng ta để cho nó trốn. Hơn thế nữa, còn cho hắn biết cả lối vào hang động này.

Sorrel quát tướng lên:

-Gã tí hon này hóa rồ rồi!

Firedrake bảo:

-Để anh ta nói hết đã nào, Sorrel.

Chân-sậy nói rành mạch:

-Chúng ta PHẢI lùa Nettlebrand lên đây. Nó sẽ không đem theo bầy quạ đâu, vì sợ lửa rồng. Một khi nó đã lọt vào hang này, chỉ có một con đường thoát, đó là đường hầm. Chúng ta sẽ chặn đầu nó.

Sorrel lẩm bẩm:

-Anh có lý.

Mai-A nói:

-Không được. Quên mặt trăng rồi sao? Chúng ta không thể bay trong hang được.

Chân-sậy nói ngay:

-Cô cũng sẽ không thể bay được ở ngoài kia. Chúng tôi đã cho cô biết về vô vàn những con quạ đang ở ngoài. Chúng sẽ che kín mặt trăng như chuyện xảy ra trên biển hơn trăm năm trước. Lúc đó cô sẽ rơi tõm ngay vào hàm Nettlebrand.

Firedrake bảo:

-Chân-sậy nói đúng. Chúng ta phải lùa nó lên đây. Chúng ta có thể bay trong hang. Vì tôi còn đủ sương trăng cho cả hai.

Con rồng cái nhìn Firedrake đầy nghi ngại, nhưng rồi cũng gật đầu:

-Thôi được. Chúng ta lùa hắn lên đây, nhưng chắc chắn nơi này rồi sẽ tan tành.

Cô phi công béo kêu lên:

-Hai rồng bạc làm sao có thể để chuyện đó xảy ra được. Để con Hạt Đậu trình bày hết xem, mình muốn biết kế hoạch cậu ta đối với tên lùn gián điệp như thế nào.

Chân-sậy nhìn quanh, vẻ nghiêm trọng:

-Ngay khi trăng lên, tù nhân của chúng ta sẽ trốn cùng với chai dầu và những thông tin Nettlebrand đang nóng lòng chờ đợi. Nó sẽ cho chủ nhân biết lối vào hang, và mở cổng đá như thế nào. Và…trước khi xuất trận, bao giờ nó cũng phải lau chùi đánh bóng bộ giáp cho chủ. Rồi…

Gã tí hon nhoẻn cười:

-Và rồi Tiểu-Thạch-Tu sẽ đưa chủ nhân nó đến… ngày tàn.

Ben hỏi:

-Vì sao anh tin chắc nó không nghi ngờ?

-Việc đó tiểu chủ để tôi lo. Giờ là lúc tôi trả thù cho ba trăm năm khốn khổ và cái chết của mười một anh em tôi.