Chân-sậy rảo bước tới lui, hậm hực nói. Nữ phi công chuột vừa quấy chảo trên bếp lửa, vừa bảo:
-Cứ bình tĩnh.
Mặt trời lên cao dần, một dải sương mù la đà trên sườn núi. Dưới thung lũng, sương còn dày, che phủ hết mặt hồ, hoa lá và… con rồng vàng, nếu nó vẫn còn quanh quẩn đó. Lola nếm thử món ăn, rồi lại tiếp tục quấy:
-Ngồi xuống đi, tí hon. Tôi đã nói cả trăm lần rồi: trời tối họ mới trở lại được. Thật tình tôi chẳng hiểu sao cậu cứ phải rồi lên như thế. Chúng ta có đầy đủ: món ăn ngon, thức uống nóng, thậm chí cả túi ngủ nữa. Rất may là tôi đem theo hai cái đây.
-Nhưng tôi lo lắm. Làm sao biết bầy rồng kia ra sao? Có thể chúng giống như những con rồng trong chuyện cổ tích, rất khoái ăn thịt trẻ con, thì tiểu chủ tôi chết mất.
-Ồ, tin tôi đi, cậu bé đó đủ sức tự lo nổi cho mình mà. Lại có Firedrake luôn gần kề, rồi còn thêm hai tên lông lá xồm xoàm kia nữa.
Nhìn Chân-sậy thở dài nhìn sương mù, ả chuột hỏi:
-Tất cả người nhân tạo tí hon đều giống cậu sao?
-Ý chị là gì?
-Là… quá bi quan.
Lola nếm súp, kêu ầm lên:
-Ui cha! Mình bỏ nhiều muối quá!
Bỗng cô ả mập hỉnh mũi đánh hơi, hai tai giỏng lên.
Hs lom lom nhìn con chuột.
-Cậu thích ăn súp không?
Lola chợt hỏi lớn, giọng rất khác thường. Vừa hỏi ả vừa đưa một chân ra dấu về phía sau chiếc máy bay. Có tiếng di động nhè nhẹ sau hai bánh phi cơ.
Chân-sậy nín thở, rồi cũng cao giọng nói:
-Súp à? Thích quá đi chứ?
Hắn nhẹ bước tiến về chiếc máy bay. Lola đứng dậy, hỏi:
-Tôi đi lấy cái bát.
Rồi, bất ngờ, cô ả quang cả thân hình phục phích vào giữa hai cánh máy bay, túm chặt một cái chân mập ú. Chân-sậy nhào tới tiếp tay. Cả hai giằng co, lôi tuột gã lùn ra khỏi gầm phi cơ.
Chân-sậy giật mình kêu lên:
-Tiểu-Thạch-Tu! Lại là gã lùn sơn cước!
Gã lùn cắn, đấm, đá, suýt làm Lola lộn xuống vực núi. Đám chúng rất khỏe, khỏe hơn nàng chuột mập và chàng tí hon nhợt nhạt rất nhiều. Nhưng ngay không Tiểu-Thạch-Tu thoát khỏi những cái chân bấu chặt của Lola, Chân-sậy lột phăng cái mũ của hắn.
Ngay lập tức, gã lùn lảo đảo, giật lùi khỏi bờ vực, ngồi thụp xuống. Chân-sậy đội cái mũ to đùng của tên lùn lên đầu. Cái mũ sụp xuống tới mũi hắn. Nhưng Chân-sậy không cảm thấy khó chịu. Trái lại, hắn đứng chênh vênh sát bờ vực mà vẫn tỉnh bơ, không hề chóng mặt.
-Kỳ lạ thật!
Chân-sậy lẩm bẩm. Hắn lật nón ra sau, để có thể nhìn quang cảnh dưới vành mũ rộng. Núi non thoắt khác hẳn, long lanh rạng rỡ muôn vàn màu sắc khác nhau.
Lola lấy từ trong bộ đồ bay ra một cuộn dây.
-Tí hon, giúp mình một tay, trói gã lùn này. Rất may cậu còn nhớ mẹo lột nón, làm hắn chóng mặt. Mình quên khuấy mất vụ này.
Ngồi trên bụng Tiểu-Thạch-Tu, trong khi Lola lúi húi trói hắn lại, Chân-sậy lên tiếng:
-Xin chào, Tiểu-Thạch-Tu. Mi bận rộn hơn cả suốt ba trăm năm ta phục vụ cho Nettlebrand đấy.
-Đồ phản bội! Trả mũ lại cho ta.
Gã lùn phun nước bọt vào Chân-sậy, nhưng hắn chỉ nhún vai nói:
-Không. Tại sao ta phải trả lại cho mi? Ta biết vì sao mi cúc cung tận tụy với chủ cũ của ta. Đó là vì lòng tham mù quáng của mi, mi tưởng có thể lén lút rút vài cái vảy vàng trong khi hắn ngủ. Nhưng mi quên rằng, hắn yêu quí từng cái vảy sao? Mi quên rằng chỉ vì một cái vảy mà hắn suýt ăn thịt một ông giáo sư? Phải chăng hắn sợ có kẻ sẽ khám phá ra cái vỏ của hắn bằng gì? Hay hắn còn sợ hơn nữa, người ta sẽ khám phá ra cái gì trong cái giỏ được gọi bằng tim của hắn?
Tiểu-Thạch-Tu mím môi, trừng trừng nhìn ngọn lửa. Lola hỏi:
-Mình làm gì với hắn đây, tí hon?
-Bắt nó đi cùng ta.
Một tiếng nói thình lình cất lên. Chân-sậy và Lola quay ngoắt lại: Sorrel và Bưa Bưa Chan đang đứng, mỉm cười.
Chân-sậy mừng rỡ hỏi:
-Đến đây cách nào? Tìm được han rồng chưa?
Sorrel trả lời:
-Rồi. Và mình cũng thấy các cậu bắt được gã gián điệp rồi luôn. Công việc của chúng ta khá quá chứ? Thêm nữa, anh chàng tí hon biết không, trên đường trở lại đây tụi này phát hiện những luống trồng nấm còn lại từ khi những phúc thần bống tay còn sống tại vùng này. Ôi, họ đã làm quá trời đường tắt trong lòng núi. Ồ, này, mũ mới hả? Sành điệu ghê ta!
Anh chàng tí hon rờ rờ vành mũ, nháy mắt:
-Hàng hiệu đó. Rất đặc biệt, ba trong một mà.
Bưa Bưa Chan bảo:
-Màn đánh lạc hướng con rồng vàng của hai bạn còn sành điệu, đặc biệt hơn nhiều. Ngon lành hơn cả hai loại nấm trứ danh của Nhật, Si-ta-kê và mát-su-ta-kê. Bây giờ lại còn bắt được gián điệp nữa chứ. Đại tài!
Lola yểu điệu đong đưa thân hìn tròn xoe:
-Ồ, chuyện nhỏ mà.
-Nhỏ lớn gì thì túm được gã này là quá tốt rồi. Bây giời tôi vác hắn về, ba bạn thu xếp đồ đạc đã.
Bưa Bưa Chan vừa nói vừa nhìn xuống thung lũng. Sương mù đang lên cao. Những con chim đen bay vòng vòng trên những làn sương trắng. Từng đàn chim đen vượt lên trên đám xương mù, rồi lại chìm dưới lớp sương dày đặc khác. Hắn lẩm bẩm:
-Lạ thật! Chưa bao giờ mình thấy quá nhiều chim đen như thế này! Chúng từ đâu ra thế nhỉ?
Sorrel kêu lên:
-Quạ! Mình biết là chúng sẽ xuất hiện mà.
Chân-sậy núp sau Sorrel rên rẩm:
-Chính con rồng vàng đã triệu tập chúng đến đây. Chuồn đi, đừng để chúng thấy. Chúng ta sẽ bị chúng quắp đi mất.
Lola vừa ra tới, nhìn vô vàn những con chim đen bay lượn dưới thung lũng, cô béo huýt lên tiếng sao lanh lảnh, làm gã tí hon giật nẩy mình.
-Đúng rồi! Quạ! Chú Gilbert cũng cho tôi biết loài này có một giống rất ti tiện. Có phải đúng đây không?
Chân-sậy gật đầu:
-Chúng đó. Những con quạ bị yểm bùa! Lần này chúng quá đông, Sorrel sẽ rất vất vả đây.
Bưa Bưa Chan thúc giục:
-Mau ra khỏi đây, trước khi chúng phát hiện ra chúng ta.
Tên gián điệp lùn làu bàu hăm dọa:
-Nettlebrand sẽ nhai xương nhá thịt hết tụi bay.
Bưa Bưa Chan tỉnh bơ:
-Trước hết nó phải lê nổi cái thân xác nặng nề lên tới đây, mới hòng tóm được chúng ta.
Nói rồi, hắn quăng gã lùn lên vai như một bao thịt. Sorrel bảo:
-Tên chủ nhân đần độn của mi làm sao biết được lối vào bí mật. Đừng hy vọng hão! Quên đi nhé!
Gã lùn vung vẫy gầm gừ:
-Ngài sẽ tìm ra, sẽ dẫm nát chúng mày như những con gián. Ngài sẽ…
Bưa Bưa Chan túm chùm râu của Tiểu-Thạch-Tu, nhét đầy họng hắn. Gã lùn ú ớ quẫy đạp lung tung.
Sorrel nhặt Chân-sậy lên:
-Đi thôi, tí hon. Hay muốn ở lại cho quạ tha?
Thấy Sorrel sửa soạn thoe Bưa Bưa Chan vào đường hầm, Lola khởi động máy, vừa nói theo:
-Chân-sậy, cậu có muốn bay với tôi không?
Chân-sậy ôm chặt cánh tay Sorrel:
-Ồ, không, không. Cám ơn. Một lần bay với chị, đủ nhớ suốt đời rồi.
-Tùy cậu.
Ả chuột đóng cửa buồng lái, bay vù vù qua đầu Sorrel và Bưa Bưa Chan, lướt thẳng vào đường hầm.
Sorrel liếc mắt, nhìn lần cuối xuống bầy quạ đang lượn lờ phía dưới, rồi nó mới bước theo Bưa Bưa Chan, kéo phiến đá chắn ngang lối vòa. Nhìn từ bên ngoài, không ai có thể phát hiện chút dấu vết nào của một lối đi bí mật.