Nettlebrand nặng nề ngoi từ nước lên bờ. Tiểu-Thạch-Tu bám vào một cái dừng của chủ, nhìn dòng sông mênh mông đen như mực dưới trời đêm, giở giọng tán tỉnh:
-Chắc chắn Kim-Thượng sẽ ban thưởng cho tôi. Chỉ một cái vảy thôi cũng đủ rồi.
-Sao? Nói bố láo mấy câu mà cũng đòi ban thưởng à? Câm!
Nettlebrand gầm gừ tiếp:
-Bây giờ ta đi đánh hơi nó?
-Hơi ai?
-Con rồng bạc. Đồ óc đất sét.
-Nhưng tại đó có người! Rất, rất nhiều người. Lũ chúng thấy ngài thì khốn. Bộ vảy này sáng ngời dưới trăng làm sao giấu được.
-Đóng mõm lại.
Nettlebrand lội dọc bờ sông ngập bùn, tiến lên ngọn đồi nhìn xuống làng chài.
Buổi tiệc vẫn còn tiếp diễn. Tiếng nhạc, tiếng cười nói hòa cùng sóng biển. Nettlebrand thở hổn hển, bước lên đỉnh đồi, giỏng tai nghe ngóng.
A! Con rồng bạc kia rồi!
Firedrake đang đứng trên bờ biển giữa một đám người vây quanh. Ben và Sorrel đang leo lên lưng nó.
Nettlebrand hít đầy lồng ngực không khí của đêm, rồi vươn cổ đánh hơi, làu bàu:
-A, ta biết mùi của mi rồi. Giờ thì đừng hòng thoát khỏi tay ta.
Hắn liếm môi. Niềm khoái cảm được săn đuổi rần rần khắp thân như lửa đốt.
Vừa lau bùn trên vảy chủ, gã lùn vừa hỏi:
-Ngài theo đuổi nó bằng cách nào? Nó bay, còn ngài lại không bay được.
-Hả? À, từ đây tới rặng núi đó chỉ có một lối đi, đó là dòng sông. Nó bay, ta bơi. Cùng một ngả đường. Bây giờ ta đã biết mùi của nó, ta sẽ tìm lại được nó dễ dàng. Ngọn gió này sẽ cho ta biết nó đang ở đâu.
Dưới bãi biển Firedrake sửa soạn cất cánh. Nó quay lưng lại biển, hướng về phương bắc, bộ vảy bạc sáng ngời dưới ánh trăng. Đám đông dạt ra, chỉ còn bốn người đứng gần con rồng: Một người đàn ông cao lỏng khỏng, hai người đàn bà – một thấp một cao – và một đứa trẻ.
Nettlebrand gầm gừ:
-Chính đó là tên giáo sư giữ cái vảy của ta. Tại sao hắn lại ở đây?
-Thưa không biết.
Tiểu-Thạch-Tu bối rối nhét tay vào trong áo, vuốt ve cái nhẫn cưới của giáo sư Greenbloom đang đeo trên cổ hắn, bằng một sợi dây.
Nettlebrand hậm hực nhìn về phía ông giáo sư, hăm dọa:
-Hãy đợi đấy! Ta tính sổ với ngươi sau. Đúng thế, ta phải để dành trò giải trí này lại sau mới được.
-Trông kìa! Con rồng bạc bắt đầu cất cánh!
Firedrake xòe đôi cánh, rực rỡ như làn sóng ngợp ánh trăng.
Nettlebrand lẩm bẩm:
-Sauc ùng thì mi cũng phải mò tới Vành Đai Thiên Đường, để tìm những con rồng kia cho ta, tên thám tử bằng bạc nhỏ xíu của ta ơi!
Đúng lúc đó Ben ngước nhìn lên đồi. Những cái vảy của Nettlebrand chói sáng dưới trăng làm cậu bé phải khép mắt lại. Chỉ một thoáng, những tia sáng vàng biến mất. Những đám mây đen che khuất mặt trăng, đỉnh đồi chìm vào đêm tối. Bối rối, Ben cố nhướng nhìn.
Nettlebrand cười khùng khục:
-Thấy không, lùn? Tới cả mây cũng về phe ta.
Con rồng bạc vỗ cánh bay lên không, nhẹ nhàng như một con chim. Nó đảo mấy vòng qua những nóc nhà, như để cháo dân làng phía dưới đang vẫy tay với nó, rồi mới bay thẳng vào trời đêm.
Nettlebrand nhìn theo một lúc, rồi trượt xuống sau đồi, lao thẳng vào sông. Nó bơi êm như ru qua dòng nước tối đen, táp tất cả những conn vật lớn nhỏ nào vô phúc bay qua mõm nó. Những con bồ nông và hồng hạc giật mình tỉnh giấc.
Tiểu-Thạch-Tu rên rỉ:
-Thánh thần ơi! Tôi không biết bơi đâu.
-Mi không cần phải bơi. À, nó đang ở trên chúng ta. Bay chậm rì rì thế kia vì gió ngược chiều từ núi thốc lại.
-Kim Thượng!
-Cái gì nữa đây?
-Ngài biết con sông này không? Đã bao giờ ngài bơi trên sông này chưa?
-Có. Khi ta xổng mất bầy rồng vì chị em nhà con rắn biển đang ghét kia. Ta đã bơi ngược xuôi con sông này, ta leo trèo tới rách móng lên những ngọn núi kia. Nhưng không chút tăm hơi nào của chúng. Cứ như chúng đã tan vào không khí vậy. Nhưng bây giờ thì con rồng bạc đang dẫn đường cho ta tới nơi chúng ẩn trốn. Cho dù nó không kiếm ra chúng, ta cũng sẽ có nó làm mồi. Không còn gì thú vị hơn.
-Ngài có biết, bên trong rặng núi này, nơi đầu nguồn của dòng sông, có gì không? Liệu có vàng hay đá quí không nhỉ?
Nettlebrand táp một con cá mập ú ngờ nghệch từ dưới nước phòng lên ngay trước mõm nó, rồi mới trả lời.
-Ta không có ý kiến. Chỉ đám lùn các ngươi và con người mới quan tâm đến chuyện này.
Suốt đêm Nettlebrand lặng lẽ bơi ngược dòng sông. Dù Firedrake đã bay vượt qua, nhưng con rồng vàng không hề bận tâm. Ánh trăng sẽ chìm đi khi bình minh tới, và con rồng bạc sẽ phải tìm một nơi ẩn náu lúc ban ngày. Khi đó, Nettlebrand chỉ cần trầm mình dưới dòng sông, ló cái sừng lên, đủ cho gã lùn hít thở, và chờ đợi mùi của con rồng bạc thoáng đến mũi nó.
Không! Firedrake sẽ không bao giờ thoát khỏi tay ta.