Gã tí hon, Ben, Sorrel và gia đình giáo sư Greenbloom cùng ngồi ngoài trời, trước cửa nhà bà tiến sĩ Zubeida. Còn Firedrake nằm dài trên bãi biển. Dân làng xúm xít quanh nó, từ xa chỉ nhìn thấy cái đầu rồng. Ai cũng muốn vuốt ve những cái vảy, leo lên lưng hay ngồi giữa hai chân nó. Firedrake hòa nhã chịu đựng, nhưng Sorrel biết rõ là con rồng đang rất bực mình.
Vừa nhét đầy miệng cơm, cô ả vừa nói:
-Nhìn cái tai cậu ấy ngoáy loạn lên kìa. Bao giờ tai ngoáy lên như vậy là cậu ấy bực mình lắm đấy. Lúc này, mình biết là cậu ấy chỉ muốn bay vù đi thôi.
-Vì vậy cậu ấy sắp lên đường rồi.
Bà Zubeida nói và ngồi xuống bên Sorrel. Tay bà đang cầm một chai thủy tinh đỏ, chứa một chất lòng màu bạc, quay qua Ben nói:
-Ta gom từng giọt mới được bây nhiêu. Cháu giữ lấy, kỵ sĩ rồng. Ta hy vọng các cháu không phải sử dụng tới, nhưng gặp trường hợp cần thiết, ta nghĩ rất có ích cho Firedrake. Hãy giữ cẩn thận.
Ban gật, cất cái chai vào ba lô. Nó đã cùng giáo sư Greenbloom bàn luận về những lời chỉ dẫn của thần Asif. Ông giáo sư cho rằng, lâu đài Ben nhìn thấy trong mắt vị thần rất giống với tu viện mà gia đình ông đã ghé thăm, trong một lần dã ngoại. Nơi đó không xa đoạn sông Indus đổi dòng vào Hy mã lạp sơn. Bản đồ của chuột trắng bỏ trống nhiều điểm trên khu vực này.
Sorrel rất khoái khẩu những món ăn của con người. Cô ả ngập ngừng hỏi bà tiến sĩ:
-Bà Zubeida, bà nghĩ một lâm thần luôn đói bụng, có thể đem theo chuyến đi những món ăn này không nhỉ?
Zubeida Ghalib cười lớn:
-Ta chắc là cô ấy đem theo được đấy. Dù sao cháu phải giữ sức khỏe chứ. Làm sao biết được cháu còn phải đối đầu với bao nhiêu con quạ nữa nào, phải không?
-Dạ, đúng quá rồi.
Cô ả làm điệu lí nhí trả lời, rồi ngước nhìn trời. Đôi mắt tinh tường của Sorrel không phân biệt nổi cái đốm đen nhỏ xíu giữa trời sao kia là gì, nhưng nó không yên tâm. Đêm tối là cái vỏ ngụy trang tốt nhất của những con chim lông đen. Nó giật tay áo Chân-sậy:
-Này, Chân-sậy, tìm một vũng nước đi chứ. Tới giờ nói vài lời với chủ nhân của anh rồi.
Ngồi trên đùi Ben, gã tí hon đang thẻ hồn theo lời ca tiếng hát của dân làng, giật thót người:
-Hả? Hả? Nói gì?
-Nettlebrand. Chủ cũ của anh. Tìm xem hắn còn ở sa mạc không? Chúng ta sắp đi rồi.
-À, phải rồi!
Nhìn vẻ lo lắng trên mặt hắn, Ben hỏi:
-Tôi cùng đi với anh chứ?
Chân-sậy nhìn cậu bé đầy biết ơn:
-Thật không, tiểu chủ?
-Thật chứ. Nhưng nếu anh gọi tôi là tiểu chủ một lần nữa, tôi sẽ để anh đi nói chuyện với chủ nhân của anh một mình.
Chân-sậy gật đầu, đánh đu lên áo Ben.
Giáo sư Greenbloom bảo:
-Nào, Zubeida, còn tôi và chị đi giải phóng cho Firedrake khỏi đám đông ái mộ quá cuồng nhiệt kia chứ.
Ben và Chân-sậy vào vườn hoa rồng. Một hố chứa nước tưới cây được đào cạnh rào. Bà Zubeida đã phủ lên trên một miếng plastic đen, vì sợ mặt trời làm bốc hơi hết nước.
Ben đặt Chân-sậy xuống đất, kéo miếng vải nhựa khỏi miệng hố, rồi tới bên hàng rào ngồi đợi. Lúc này những bông hoa đã nở bung cánh và những phiến lá nhọn sáng rực trong bóng tối.
Ben hỏi:
-Nếu hắn còn trong sa mạc, hắn có thể trả lời anh không?
-Không có nước thì đành chịu thua. Nhưng tôi nghĩ Nettlebrand không còn ở đó nữa đâu.
-Tại sao?
-Tôi chỉ cảm thấy vậy thôi.
Chân-sậy lẩm bẩm trả lời rồi cúi nhặt một viên sỏi. Ben lại hỏi:
-Nếu hắn hiện ra trên mặt nước, hắn có thấy tôi không?
-Cứ ngồi yên tại đó.
Chân-sậy run run lại gần hố nước, nhìn xuống. Hình bóng hắn nhợt nhạt hơn cả mặt trăng, nhưng hương hoa nồng nàn trong gió đêm làm hắn cũng bớt hồi hộp.
“Bõm”! Tiếng viên sỏi chạm mặt nước và mặt nước lan ra nhưng dợn vòng tròn. Chân-sậy nín thở. Một hình ảnh hiện lên, nhưng không phải là Nettlebrand! Chân-sậy kinh ngạc lùi lại:
-Tiểu-Thạch-Tu!
Gã lùn sơn cước lột cái mũ to đùng khỏi đầu, mặt mày tèm lem nước mắt:
-Chân-sậy ôi là Chân-sậy ôi! Đức Kim-Thượng. Chủ nhân của chúng ta hu hu.. đã đã hu hu…!
-Đã làm sao?
-Hu hu… đã bị chôn trong cát rồi! Khủng khiếp quá, Chân-sậy ôi là Chân-sậy ôi! Nào là tiếng la thét, nào là tiếng rào rạo nghiến trong cát, thế rồi… tiêu luôn. Ta biết làm sao được! Nhỏ xíu thế này làm sao đào được cả núi cát để cứu ngài.
Chân-sậy ngắm nghía thằng lùn đang nức nở. Hắn không tin câu chuyện của Tiểu-Thạch-Tu xíu nào. Không lẽ nào nguồn gốc tất cả những khó khăn lo sợ của mọi người, lại thình lình được chôn vùi một cách dễ dàng như thế?
-Mi đang ở đâu, Tiểu-Thạch-Tu?
-À, nhờ may mắn, ta gặp được một đoàn nhà buôn qua sa mạc. Ta bám chân lạc đà đi theo họ. Rồi ta tới một thành phố, thành phố của loài người, đầy vàng và kim cương. Sướng ơi là sướng! Còn mi, Chân-sậy, mi đang ở đâu?
Chân-sậy suy nghĩ thật lẹ, rồi nói:
-Ta cùng bọn chúng vừa rời khỏi sa mạc hôm qua. Cũng như mi, ta chẳng thấy bóng dáng con rồng nào. Lão thần khốn kiếp đó đã đánh lừa chúng ta.
-Vậy bọn chúng tính sao? Con rồng bạc định đi tìm kiếm ở đâu nữa?
-Chưa biết. Nhưng nó có vẻ chán nản rồi. Gần đây mi có gặp con quạ không?
-Không. Nhưng ta phải đi thôi. Chúc may man71, Chân-sậy. Có thể chúng ta còn gặp lại.
-Có thể.
Chân-sậy thẫn thờ lẩm bẩm, nhìn hình ảnh gã lùn đang mờ dần.
Ben bốc Chân-sậy đặt trên đầu, mừng rỡ nhảy vòng vòng, reo lên như hát:
-Vĩnh biệt rồng vàng. Chết dìm trong cát. Tàn ác tham tàn. Chết vì ngu dốt. Wow! Thấy không Chân-sậy? Tôi thành thi sĩ rồi.
Ben cầm Chân-sậy xuồng, nhìn bộ mặt đăm chiêu của hắn, hỏi:
-Sao vậy? Anh còn thương tiếc kẻ ăn thịt rồng đó lắm à?
-Không, không phải vậy. Nhưng chỉ vì khó tin quá. Tôi mà thương tiếc hắn sao? Hàng trăm năm đắng cay, khổ nhục vì hắn và bây giờ… bây giờ…
Hắn nhìn sau vào mắt Ben:
-Bây giờ cậu tin hắn thực sự bị chìm trong cát ư? Không. Tôi không tin.
-Ồ, anh không thấy gã lùn có vẻ rất thành thật sao? Tôi được thấy trên TV mấy lần rồi, trong sa mạc mà gặp cát lún là tiêu cấp kỳ. Lạc đà còn bị cát nuốt chửng như con châu chấu. Thật đó!
-Đúng vậy, tôi cũng có nghe. Tuy nhiên…
-Thôi, đừng suy diễn nữa. Anh đã cứu chúng tôi, vì chính anh đã lừa Nettlebrand vào sa mạc. Thử tưởng tượng vẻ mặt Sorrel khi được tin này, đi thôi, tôi không chờ được nữa.
Với Chân-sậy trên vai, Ben chạy về báo tin vui cho mọi người.