Thường thì ta luôn muốn người khác thay đổi, hoặc là muốn thay đổi nhưng người khác lại đứng ở chiều ngược lại.
Tại sao họ lại không buông bỏ và chấp nhận thay đổi? Bởi vì ta không thể bắt buộc họ thay đổi. Ta không hề kiểm soát họ.
Buông bỏ trở thành quá trình chấp nhận rằng ta không thể kiểm soát người khác hay thế giới được. Cuộc sống không nằm trong tầm kiểm soát của ta, dù ta có cố gắng đến thế nào.
Hãy buông bỏ những ý nghĩ cuồng loạn về sự kiểm soát đi.
Bạn sẽ gặp trường hợp này khi làm cha mẹ: Đầu tiên, có vẻ như bạn kiểm soát hoàn toàn cuộc đời con mình, bởi bạn kiểm soát nhà ở, thức ăn, quần áo và đồ chơi của trẻ. Bạn nghĩ rằng mình đang hướng con mình trở thành người tốt.
Khi tụi nhỏ lớn lên, mọi thứ bắt đầu trở nên khá phức tạp. Con bạn không nghe lời. Con bạn không thích những trò mà bạn muốn nó chơi. Nó không coi trọng những giá trị mà bạn luôn trân trọng. Nó lại còn hay cãi lời nữa.
Bạn muốn kiểm soát con mình, nhưng nó kháng cự. Thực tế là đứa trẻ nào cũng là chính mình. Mỗi đứa trẻ đều là một con người độc lập, và tụi nhỏ sẽ luôn trở thành loại người mà nó muốn. Dĩ nhiên là bạn có ảnh hưởng, nhưng không thể kiểm soát được quá trình này.
Hóa ra là, ta thậm chí không hề kiểm soát được tụi nhỏ ngay khi còn nhỏ. Khi còn là trẻ sơ sinh, ta kiểm soát môi trường sống của con mình, nhưng chính trẻ là người quyết định cách tiếp nhận. Mỗi đứa trẻ có cách tiếp nhận khác nhau. Ta phản ứng lại cách phản ứng của tụi nhỏ. Như vậy, con bạn cũng đang thay đổi bạn ngay khi bạn đang cố gắng thay đổi trẻ.
Nguyên lí này vẫn đúng với tất cả những người ta gặp trong đời. Ta không kiểm soát họ, và dĩ nhiên là không thể. Ta có thể tác động, gây ảnh hưởng lên họ. Và ngược lại, họ cũng ảnh hưởng đến ta.
Hãy buông bỏ đi khao khát kiểm soát người khác, và bỏ luôn ý nghĩ thay đổi họ đi. Họ phản ứng lại cũng là tự nhiên thôi. Thay vì vậy, hãy tập trung vào chính mình, và trở thành gương sáng cho họ. Hãy trở thành người biết cảm thông. Hãy nghĩ xem mình có thể giúp họ thế nào là đã quá đủ rồi.